Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 232:
Sau khi bọn họ tiến vào Tiên Thiên giới, về cơ bản đều là ngồi thiền vào buổi tối, nửa đêm nhận được tin tức, rất nhanh liên tập hợp lại.
Trong các tổ tiên của tứ đại gia tộc, thành viên của nhà họ Nguyên là người trẻ nhất, chỉ khoảng một trăm tuổi. Ông được tôn làm tổ tiên chủ yếu vì ông có tu vi cao nhất. Mà lão tổ của Tề gia là lớn tuổi nhất, cũng ngang Hư Hải, đã hơn một trăm tám mươi tuổi, giữa hai người cũng có chút giao tình.
Ông biết rõ ràng nhất những chuyện của Hư Hải.
Nghe vậy, lão tổ Tề gia trên mặt lộ ra vẻ trâm ngâm, một lúc sau mới nói:
"Nhiều năm trước, có lời đồn đại, Hư Hải khi còn trẻ tu vi tâm thường, sở dĩ Hư Hải trước bốn mươi tuổi có thể đột phá thiên phú, hiện tại đã trở thành người có tu vi tu luyện cao nhất là bởi vì ông ta may mắn gặp được một vị Thần Quân, rửa tinh rút tủy cải biến tư chất."
"Sau đó, tôi đã đích thân điều tra và phát hiện ra rằng vị Thần Quân kia thực sự tồn tại, có thể bay hàng ngàn dặm ngay lập tức, cũng có thể hồi sinh máu thịt, khiến mọi người sống lại. Ngay cả Xích Vân, tà thần tàn bạo độc ác từ Nam Châu hơn trăm năm trước, cũng bị ông ấy giết."
Hai người kia bất giác há hốc mồm.
Ba người ở đây đã nghe nói về tà thân Xích Vân hơn một trăm năm trước, hắn đi đâu cũng có xác chết để lại, cả một đội quân được trang bị đầy đủ dao súng, máy bay và bom, cũng không phải là đối thủ của hắn. Khi đó, rất nhiêu đệ tử của cảnh giới Tiên Thiên thứ năm và thứ sáu cũng liên thủ diệt trừ hắn, nhưng khi gặp mặt Xích Vân chỉ tát bọn họ một cái, xương của mọi người đều không còn. Không ai biết hắn ta mạnh mẽ như thế nào. Sau đó, tà thân này được đồn đại là đã bị chặt đầu bởi một tu nhân mặc đồ trắng.
Và sự tồn tại huyền thoại đó hóa ra là Lục Linh Bảo, một cô nương thần bí? !
"Nhưng tuổi tác không tương xứng, Lục Linh Bảo không phải còn chưa tới hai mươi tuổi sao? Thôn dân đều nhìn thấy cô lớn lên, làm sao có thể là người kia được?" Chu gia lão tổ nói.
"Nếu thật sự là cô ấy, một người tu hành bình thường không thể biết lừa người." Ngô gia lão tổ nói: "Hiện tại chúng ta chỉ cần xác nhận thái độ của Hư Hải đối với cô ấy thì có thể biết."
Mọi người đều biết rất rõ rằng nếu Lục Linh Bảo là vị thần trong truyền thuyết, thì sẽ có rất nhiều điều sẽ phải xem xét lại.
Vì vậy, họ quyết định yêu cầu tổ tiên của Tề gia đích thân đến chùa Chiêu Giác với lý do hỗ trợ họ thực hiện sứ mệnh của mình.
Tuy trong lòng Tổ phụ nhà họ Tề vẫn nghi ngờ nhưng cũng không trực tiếp hỏi mà lấy tư cách bạn cũ tới tìm Hư Hải để ôn chuyện cũ, hoàn toàn không nhắc gì đến Linh Bảo.
Tuy nhiên khi đến giờ ăn trưa thì ông ấy dân dần nhận ra sự khác biệt giữa Hư Hải và Lục Linh Bảo. Trong lúc hai người vừa trò chuyện vừa đánh cờ, Hư Hải hoàn toàn không chút kiêng dè lấy điện thoại ra phân phó cho phụ bếp phụ trách bữa ăn, làm một bàn tiệc chay đúng tiêu chuẩn gửi đến trưởng phòng Lục Tôn của bên phía Cục quản lý các sự kiện thần bí kia.
Tổ phụ Tề đang cầm quân cờ thì ngừng tay một chút, sau đó nói:
"Đạo hữu Lục là do Cục quản lý các sự kiện thần bí của chúng tôi lo toan mọi việc, trái lại lại làm phiền pháp sư phải lo liệu, thật sự khiến người ta không yên tâm mà."
Hư Hải lắc đầu cười:
"Đâu có, trưởng bối đến nhà thăm, đương nhiên phải cung kính hiếu thuận rồi."
Thực ra ông ta cũng không hề giấu giếm, cô là thần tiên, gánh vác trọng trách trừ hại cho thiên hạ, tất nhiên nên được người trong thiên hạ nể trọng kính phục. Ông ta không ngại làm tấm gương tốt cho người khác noi theo.
Trưởng bối, hiếu thuận, nghe Hư Hải nói như vậy thì trong lòng Tổ phụ Tề hoàn toàn hiểu rõ, không cần phải hỏi lại nữa.
Vì thế chờ đến giờ ăn trưa, cả hai chạy đến trang trại tạm thời được ký hợp đồng ở sườn núi, nơi tổ Thang Viên tọa lạc.
Khi đó Linh Bảo đang bắt đầu cùng nhóm người trong viện Thang Viên tụ tập ăn uống, một đám người trẻ nhìn thấy Tổ phụ Tề thì tức khắc da đầu tê dại, nhanh chóng đứng dậy cung kính hành lễ.
Mà Hư Hải lại nhìn vê phía Linh Bảo rồi cúi người hành lễ thật sâu, Tổ phụ Tề thấy thế cũng vội vàng hành lễ theo, khiến cho một đám người trẻ sửng sốt nghẹn họng đứng nhìn trân trối.
Ban đầu, Lục Linh Bảo ở trong mắt bọn họ là một nữ sinh đại học trong sáng và đáng yêu, nhưng mỗi một lần gặp mặt, cô lại khiến bọ họ có cái nhìn và nhận thức mới, mỗi một lần gặp mặt thân phận lại tăng lên một bậc. Trước đây cô có thực lực ngang với đám người Ngô lão có tiên sinh tam cảnh cũng đã khiến bọn họ vô cùng bất ngờ, giờ đây đến cả Tổ phụ Tề khi đứng trước mặt Lục Linh Bảo cũng phải cúi đầu tự xưng hậu bối, rốt cuộc Lục Linh Bảo này là thần thánh phương nào!
"Đạo hữu Tê cũng tới sao?"
Linh bảo nhìn Tổ phụ Tê đứng bên cạnh Hư Hải.
Tổ phụ Tề nghe cô gọi mình là đạo hữu thì vội vàng nói:
"Không dám nhận của tiền bối một câu đạo hữu, hậu bối tên là Tề Ân, tiền bối cứ xưng hô bằng tên là được."
Thật ra Linh Bảo cũng không chấp nhặt chuyện xưng hô, xét về tuổi tác thì bọn họ thực sự là hậu bối.
Từ Ân nói rằng ông ấy đến đây để hỗ trợ Thang Viên hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lại bị Linh Bảo đuổi trở về: "Có tôi ở đây là đủ rồi, ông có thể trở về đế đô để giúp những việc khác, nói không chừng những việc khác cũng đang cần chỉ viện."
Vì thế mà buổi sáng Tổ phụ Tề vừa đến thì buổi trưa đã mang theo thất vọng quay về đế đô.
Vừa về đến đế đô, ông ấy đã cho gọi hai tổ phụ của hai gia tộc khác đến, nhà họ Nguyên quản lý nhân sự và cục trưởng Châu của văn phòng sự vụ thần bí, tập trung lại cùng một chổ, nói cho bọn họ biết đã xác định được thân phận của Linh Bảo.
"Như vậy thì cao thủ đã đồng ý hợp tác cùng chúng ta thì chúng ta phải thể hiện thành ý mới được.
Sau khi thương lượng thì bọn họ cùng nhất trí đưa ra quyết định.
Vậy thì thành ý đầu tiên phải bắt đầu từ yêu cầu mà Linh Bảo đã đưa ra trước đó. Mặc kệ phải trả cái giá lớn như thế nào thì trong vòng một tuần phải lấy được thành phố Đại Thành, mà vị trí tốt nhất chính là đền thần, nghe Linh Bảo nói sẽ cải tạo nó thành miếu Bạch Đế Sơn Thần.
Tứ đại gia tộc lập tức bắt đầu đóng góp tiền của, công sức, các thế lực lấy mệnh lệnh này làm mệnh lệnh ưu tiên cao nhất, nhanh chóng hành động.
Về phân Linh Bảo, đến tối cô mới sực nhớ ra bản thân mình đã nhốt một nữ quỷ nhỏ trong lá bùa chế ngự yêu vật, thế nên liền thả nữ quỷ đó ra khỏi lá bùa.
Một cô gái nhỏ mặc váy liên màu trắng bước ra rồi nhanh chóng co ro trốn vào một góc, khí thế của chị gái trẻ trước mắt quá mạnh mẽ khiến cô bé bất an mà run rẩy.
"Em không cần sợ, tôi chỉ muốn hỏi em một số chuyện thôi."
Linh Bảo đi tới trước mặt cô bé:
"Chỉ cân em thành thật nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ đưa em đi đầu thai chuyển kiếp, kiếp sau sẽ để em đầu thai thuận lợi tốt đẹp."
“Chị nói đi."
Cô bé nhẹ giọng nói.
"Tại sao đêm qua em lại muốn mê hoặc tài xế của tôi?"
"Vì phía trước có nguy hiểm."
"Nguy hiểm gì?"
Nghe Linh Bảo hỏi như vậy cô bé trâm mặc không lên tiếng, Linh Bảo cũng không ép buộc cô bé , chỉ nhẹ nhàng thay đổi câu hỏi khác.
"Vậy đêm qua là ai mật báo cho em?”
Cô gái nhỏ vẫn im lặng không nói, tuy rằng rất sợ hãi nhưng vẫn cố gắng kháng cự, giống như là đang ra sức bảo vệ người nào đó.
"Nếu em không nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ ném em vào thông đạo Luân Hồi."
Nghe Linh Bảo nói như thế, cô gái lập tức cầu xin. "Đừng mài Đại sư, tôi không muốn tiến vào thông đạo Luân Hồi, tôi muốn ở bên cạnh chị gái tôi"
"Chị gái?"
Linh Bảo bắt được điểm mấu chốt, nói chung là cũng đã hiểu một chút.
Có linh hồn của cô bé này ở đây thì không sợ hồn ma khác sẽ không cắn câu.
"Tối nay không cần ra ngoài mai phục, chúng ta cứ canh giữ ở trong viện này là được."
Cô nói với Thang Viên.
"Chuyện này là thế nào?"
Thang Viên tò mò hỏi lại.
Linh Bảo chỉ vào cô bé bị lá bùa định thân ghim lên trên cột bê tông.
"Có mồi nhử ở đây, nhất định con mồi sẽ tự dâng mình đến cửa."
Vì vậy, để đề phòng ác yêu vì sự tồn tại của Linh Bảo mà không dám tìm đến, Linh Bảo đã đi đến chùa Chiêu Giác và yêu cầu họ gọi điện thoại cho cô nếu có bất kỳ động tĩnh nào. Dù sao thì khoảng cách cũng gần, chỉ cần chạy nhanh lên là sẽ kịp, hơn nữa cô cũng đã đặt sẵn một cái bây trên người cô gái nhỏ ngoài kia.
Linh Bảo vừa đến chùa Chiêu Giác thì Hư Hải lập tức nhờ người lấy quả dưa hấu ướp lạnh dưới đáy giếng lên, ban ngày ông ta đã nhờ người tìm hiểu một số sở thích của Linh Bảo, biết cô khá là thích ăn dưa hấu.
Trên núi không có đồ ăn vặt khác, cả một đám hòa thượng cũng không có chuẩn bị đồ ăn vặt gì, cho nên chỉ có dưa hấu tự mình trồng, lúc này vừa chín tới, dùng nước giếng lạnh ướp dưa lại đặc biệt ngon. Trong khi Linh Bảo đang nhàn nhã nhấm nháp dưa hấu ướp lạnh thì Thang Viên và những người khác đã bày binh bố trận sẵn sàng nghênh đón quân địch.
Đồng hồ điểm đúng mười hai giờ đêm, trong sân viện đột nhiên nổi một trận gió to âm u, vốn dĩ đang giữa mùa hè nhưng lại có cảm giác lạnh đến nổi da gà.
Tổ viên nhạy cảm với tà khí hơn đưa mắt ra hiệu với Thang Viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận