Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 181:
Câu chuyện vẫn phải kể từ con nuôi Giang Sâm nhà họ Giang của tập đoàn Hanh Thông.
Vì bụng dạ hắn xấu xa, bị ông Giang cho chút ít tài sản đuổi ra khỏi gia tộc, ôm hận trong lòng với Linh Bảo vẫn luôn hướng về nhà họ Giang và cứu ông Giang, làm hỏng chuyện của hắn.
Linh Bảo xem như là người cõi tiên, không thiếu tiền, trường học cũng tôn trọng cô, Giang Sâm là thương nhân không đối phó được cô, lúc đó bèn định hạ độc kế, dự tính lan truyền chuyện cô có thể điều trị bệnh nan y cứu mạng cho người cần, để cô không có cách nào từ chối, cuối cùng hao hết tinh lực mà chết. Chỉ cần là người hay để ý thông tin ở phương diện này, tự nhiên sẽ có sự phát hiện, dù sao trên thế giới này, tỉ lệ mắc bệnh ung thư càng ngày càng cao, người mắc bệnh nan y tính mạng suy tàn nhiều không đếm xuể, muốn tìm một quan lại quyền quý từ trong số đó cũng không phải chuyện khó.
Với sự cố ý để ý của hắn thì đã có phát hiện. Nhà họ Thôi ở tỉnh Y vùng biên giới, con trai cả Thôi Xuân Hỉ của ông cụ Thôi suy kiệt hai thận, hết phương cứu chữa.
Nói đến nhà họ Thôi, quả là vua một cõi của tỉnh Y, trong tay khống chế kinh doanh hai đạo hắc bạch, về bạch đạo, sản nghiệp nhà họ Thôi là trụ cột kinh tế cả tỉnh Y, nhà họ Thôi giậm chân một cái, chỉ tiêu kinh tế cả tỉnh Y cũng phải rung ba cái. Kinh doanh ở bạch đạo đều do Thôi lão nhị quản lí, Thôi lão đại hiểu thứ này hơn quản lí hắc đạo, loại làm ăn phi pháp liên quan đến hắc đạo như mại dâm, đánh bạc, ma túy. Tuy nói rằng tỉnh Y không tính là tỉnh lớn kinh tế phát đạt, nhưng nhà họ Thôi lại cực kì giàu có.
Vì địa vị trụ cột kinh tế nhà họ Thôi, cũng vì rất nhiều thế lực trong tay bọn họ, quan chức và cảnh sát bình thường, tuy biết bọn họ là khối u ác tính của tỉnh Y, nhưng hoàn toàn không dám động đến bọn họ. Vậy mới càng làm cho nhà họ Thôi có địa vị duy ngã độc tôn ở tỉnh Y. Không có bất kì ai dám làm khó bọn họ, cũng không có bất kì ai dám cướp vụ làm ăn của bọn họ. Tiền trong tay nhà họ Thôi so sánh với người làm ăn chân chính nhà họ Giang, đó là sự chênh lệch trên mười lần trăm lần, hơn nữa tiền của người ta đến dễ dàng, chỉ sâu phải nghĩ cách tiêu như nào mà thôi.
Giờ đây một chân Thôi lão đại đã bước vào quan tài, chỉ cân hắn có thể đưa ra cách kéo dài sinh mệnh cho Thôi lão đại, nhà họ Thôi nhất định sẽ giúp đỡ hắn trở lại ngày xưa, đến lúc đó chính là ngày chết của hai ông cháu nhà họ Giang.
Không dễ gì mới gặp được con cả Thôi Vân Xương của Thôi lão đại, Giang Sâm liền nóng lòng nói thông tin này cho anh ta.
Thôi Vân Xương mới hai sáu hai bảy tuổi, không có ba anh ta ở đây, anh ta không thể kiểm soát được vụ làm ăn lớn như thế, nhất là về hắc đạo, nên anh ta thật tâm thật ý hi vọng ba mình có thể sống thêm hơn mười hai mươi năm. Nghe Giang Sâm nói có cách có thể cứu Thôi lão đại, thái độ anh ta lập tức trở nên tốt khác biệt.
"Tôi biết thứ cậu mưu cầu là gì. Chỉ cân chứng thực được thông tin này của cậu là thật, từ nay về sau nhà họ Thôi chính là hậu thuẫn của cậu.' "Nếu cậu Thôi muốn kiểm chứng, có thể tra từ trên người Lý Khải con một nhà họ Lý ở thành phố S, cậu ta đã từng giống với ông chủ Thôi, suy kiệt hai thận, tính mạng suy tàn, chính là Lục Linh Bảo kéo cậu ta vê từ cửa âm phủ, giờ đây chạy được nhảy được, y như người không làm sao. Lão khốn kiếp nhà tôi cũng được cô ta cứu, tuy hai nhà đều cố ý che giấu những chuyện này, nhưng với sự thân thông quảng đại của cậu Thôi ngài, nhất định có thể tra ra đâu mối." Nói đến đây, Giang Sâm chuyển đề tài câu chuyện: "Chỉ là, e rằng Lục Linh Bảo kia chưa chắc bằng lòng cứu người khác nữa, đây là điểm khó xử duy nhất."
"Ồ, tại sao?" Thôi Vân Xương có hứng thú hỏi.
"Nghe nói nhân sĩ huyên môn cứu người dựa vào điều kiện tiêu hao tinh lực bản thân, cô ta đã liên tục cứu hai người, lại thêm người thứ ba e rằng sẽ bị thương căn cơ, thậm chí tạo thành hậu quả nghiêm trọng hơn." Giang Sâm nói suy đoán của mình ra.
Đây không phải là hắn vô cớ phỏng đoán, mà đã tìm cách chứng thực qua biết bao nhân sĩ huyền môn. Với tuổi tác của Lục Linh Bảo, kể cả tu vi có cao hơn nữa, liên tục cứu ba người cũng chắc chắn phải chết.
Nghe thấy lời này, Thôi Vân Xương cười lạnh một tiếng: "Hậu quả nghiêm trọng hơn? Dù là lấy mạng đổi mạng, tôi nói cứu, cô ta cũng buộc phải cứu. Cô ta không cô độc, cũng không phải mình đồng da sắt, luôn luôn có cách khiến cô ta tuân theo."
"Đó là đương nhiên, cô ta là một dân thường không chút bối cảnh, sao dám chống lại mệnh lệnh của nhà họ Thôi." Giang Sâm cười nịnh hót nói lấy lòng.
Bệnh tình Thôi lão đại nghiêm trọng, lúc nào cũng có rủi ro buông tay về trời. Từ lúc Thôi Vân Xương biết được thông tin, lập tức phái người đi thành phố S kiểm chứng.
Căn cứ vào kết quả để điều tra nguồn gốc sự việc, thực ra rất dễ, huống hồ chỉ là tìm cách chứng thực. Thế nên Thôi Vân Xương rất nhanh đã nhận được phản hồi, chuyện này là thật.
Bây giờ anh ta là nhân vật quan trọng của tập đoàn Thôi thị, vào giây phút thần hồn nát thần tính này đương nhiên không dám rời khỏi tập đoàn, đích thân đến thành phố S tìm người, để bày tỏ sự coi trọng, anh ta đã phái một thân tín của mình, Thôi Thập Bát.
Đây đều là những đứa trẻ mồ côi tập đoàn Thôi thị nhận nuôi, vẫn luôn bán mạng cho nhà họ Thôi, lòng trung thành rất cao, giống như là nuôi cổ, từ trong đó chọn ra con lợi hại nhất, cho bọn họ nhà cửa, tài sản, địa vị, đi làm việc quan trọng hơn cho tập đoàn Thôi thị.
Tuy sau này bọn họ ra ngoài làm việc đều đặt tên bình thường, nhưng đối với chủ nhân mà nói, vẫn thích gọi bọn họ bằng số hiệu ban đầu. Thôi Thập Bát nhận được mệnh lệnh, bất kể thế nào cũng phải đưa Lục Linh Bảo về tỉnh Y.
*
Thông tin có người tìm cô ở bên dưới là quản lí kí túc xá thông báo cho Linh Bảo, dáng vẻ quản lí kí túc xá nơm nớp lo sợ, rõ ràng là đã chịu chút hoảng sợ, nhưng Lục Linh Bảo cũng là người lợi hại, đã đánh đại tiểu thư Thường, giáo viên mới lên chức phó giáo sư vừa mới đến học viện, còn có chủ nhiệm khoa giữ vị trí giảng dạy mấy chục năm, bà ta là một quản lí kí túc xá nho nhỏ, đâu dám lải nhải cái gì trước mặt cô.
Linh Bảo vừa xuống tầng đã nhìn thấy có hai người đàn ông thân hình cao to đang đứng bên ngoài, hai người đều mặc thường phục nhưng khí thế như đao, người bình thường mà thấy, bọn họ chỉ khiến người khác có hơi sợ hãi khó hiểu, Linh Bảo chỉ nhìn qua tướng mạo và khí thế trên thân hai người, đã biết được trên tay bọn họ dính không ít máu tươi.
"Cô Lục Linh Bảo, có người muốn gặp mặt cô, mời đi theo chúng tôi một chuyến." Một người đàn ông trong đó có tướng mạo hơi hòa nhã đi ra nói chuyện.
Tuy nhiên cho dù giả vờ hòa nhã thế nào cũng không thay đổi được thái độ kiên cường trong xương cốt.
Linh Bảo nhướng mày, sao luôn có một số người đến nhờ vả người khác mà bày ra vẻ phô trương thế này nhỉ.
"Không đi, bảo hắn tự đến."
Bị một cô gái gây khó dễ như vậy, bầu không khí có chút cứng đờ trong chốc lát, người đàn ông đó lấy ánh mắt hung ác trừng cô, Linh Bảo lại không bị lay động, tùy ý khoanh tay đứng đó, không chút sợ sệt trừng lại.
Rốt cuộc cũng không thể làm gì cô, người đàn ông cầm điện thoại đi tới bên cạnh gọi điện thoại.
Qua một lát thì có một người đàn ông khác mặc âu phục giày da đi tới, người này trông lịch sự trắng nõn, hình thể lại rất cường tráng, thấy Linh Bảo nhìn qua, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười khiến người khác như đứng trong gió xuân ấm áp, hiển nhiên người này chính là Thôi Thập Bát được Thôi Vân Xương phái tới.
"Cô Lục, thật xin lỗi, thất lễ với cô rồi, quả thực là có chuyện cần nhờ, vẫn mong cô nể mặt đi cùng tôi một chuyến."
Khẩu phật tâm xà, rất biết co biết duỗi, là một ứng cử viên tốt để nói chuyện. Nhưng chỉ từ tướng mạo đã có thể nhìn ra, đây vẫn không phải người chủ quản. Ánh mắt Linh Bảo lướt qua ba người đàn ông có khí chất không giống nhau, trong tay đều có mạng người, trị số công đức âm gấp mấy chục lần người bình thường, chắc chắn thân phận người chủ quản ở đằng sau không đơn giản."Tìm nơi nói rõ, thế nào?" Thôi Thập Bát trưng cầu ý kiến của Linh Bảo.
Người đến người đi, Linh Bảo cũng không định làm to chuyện ở trường, bèn tìm phòng vip ở quán cà phê bên ngoài trường học.
"Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?" Vừa ngồi xuống cô đã hỏi thẳng vào vấn đề. Không ngờ cô thẳng thắn như vậy, Thôi Thập Bát sững sờ, sau đó lập tức nói: "Người già trong nhà mắc bệnh, nghe nói cô có thể điều trị, muốn mời cô qua đó xem thử. Đương nhiên, về thù lao tuyệt đối sẽ không bạc đãi cô, đây là một chút tiền thành tâm, cô nhận lấy trước. Sau khi xong việc, tiền không phải vấn đề."
Vừa nói, hắn vừa đưa một tấm chi phiếu một ngàn vạn lên. Tướng mạo người này mất cả ba lẫn mẹ, cũng không có ba mẹ nuôi và thân thích khác, lấy đâu ra người già trong nhà, e rằng là chủ nhân mới đúng. Có một số kiểu người, tội ác trên thân thuộc hạ chồng chất, Linh Bảo không cảm thấy sẽ là người tốt đẹp gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận