Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 136:
Dù sao, ba người bọn họ rõ ràng không phải là đối thủ của cô gái trước mắt này, bọn họ chỉ có thể chờ sư huynh cùng trưởng bối đến báo thù.
Xem xét tình hình được gửi về, sư phụ cùng trưởng bối của bọn họ vô cùng coi trọng đối thủ này, lập tức xuất hiện để cứu trợ bọn họ.
Lục Linh Bảo nhìn họ bóp nát bùa, thấy không có vấn đề gì lớn phát sinh, cô tiếp tục ung dung vẽ nốt bùa của mình, vẽ xong liền dán lên trán mỗi người đàn ông một cái.
Vì thế, cứ như vậy, ba người hoàn toàn không cử động nổi.
Lúc này, Lục Linh Bảo mới yên tâm lấy điện thoại di động ra gọi điện cho Tề Mục: "Cái tổ chức tà đạo kia phái người tới tìm tôi báo thù, có ba người, có vẻ năng lực mạnh gấp đôi anh, bọn họ bị ta đánh ngã, vừa cầu cứu viện, hẳn sẽ còn có mấy trưởng bối tới tìm tôi. Cậu phái qua đây vài người đi, tôi xử lý xong mấy tên này cũng đủ phiên phức rồi."
Nghe được lời này, Tê Mục không khỏi lo lắng. Mạnh gấp đôi anh, đám người kia chắc chắn phải là cao thủ bẩm sinh đã có tài, vậy mà lại còn có người mạnh hơn thế sắp đến, quả là quá đáng sợ. Anh vội vàng dặn cô: "Cô đừng hành động thiếu suy nghĩ, phải đặt ưu tiên bảo vệ bản thân lên hàng đầu, tôi lập tức tìm người tới giúp cô!"
Khi Tê Mục nghe điện thoại, anh vẫn đang họp ở thủ đô, tổ trưởng các phòng ban đều đang ở đây. Bình thường, loại hội nghị như thế này bọn họ kị nhất là nghe điện thoại, nhưng lúc này, Tề Mục không những ra khỏi phòng để nghe, mà lúc đi vẻ mặt bình thản ung dung, khi quay lại, trên mặt lộ thêm vài nét lo lắng không yên.
Anh lên tiếng xen ngang cuộc trò chuyện của mọi người, nói với cục trưởng cục quản lý sự việc kì lạ: "Cục trưởng, tỉnh € có một giáo hội tu luyện tà đạo xuất hiện, ba tên đạt tiên thiên nhất cảnh liên thủ đánh một người, có khả năng người có năng lực cao hơn cũng sẽ xuất hiện, mong tổng cục lập tức phái người đi tiếp viện."
Cục trưởng lập tức phái người đi điều tra tên của hội tu tà đạo kia, đối với việc tu luyện tà đạo, ông vẫn luôn rất đề phòng, sau khi hỏi rõ tình huống, cục trưởng lập tức phái người đi hỗ trợ, gồm ba người đã đạt đến tiên thiên tam cảnh, ngoài ra còn phái thêm 7 người đạt tiên thiên nhất cảnh và một tổ nhân viên, một hàng hơn hai mươi người tập hợp, lập tức đặt vé máy bay, thậm chí còn gọi cả trực thăng đến, gấp gáp bay tới nơi Lục Linh Bảo đang có mặt.
Mà bên Lục Linh Bảo lúc này, ba người đàn ông trung niên nghe thấy giọng điệu cô gọi điện thoại cho người khác, liền lập tức cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.
Dường như cô cố ý để bọn họ cầu cứu trưởng bối, giăng bẫy, dụ cả môn phái họ tự chui đầu vào lưới. Ba người lòng nóng như lửa đốt, muốn lấy điện thoại ra báo tin cho sư phụ cùng mọi người, nhưng không biết cô ta sử dụng bùa chú nào mà đến giờ vẫn chưa thể động đậy.
Người của cục an ninh quốc gia, nhờ có sự giúp đỡ từ tài nguyên quốc gia khổng lồ, sáu, bảy giờ tối đã qua đến nơi Lục Linh Bảo đang đứng. "Lục đạo hữu, cô không sao chứ?" Tề Mục đi thẳng tới chỗ của Lục Linh Bảo, nhìn qua một lượt, ngoài dính chút bụi ra, cô hoàn toàn không bị thương chỗ nào khác, lúc này anh mới nhẹ nhõm thở ra một hơi.
Lục Linh Bảo nhìn lướt qua đám người mà Tề Mục dẫn đến, người trẻ tuổi một chút cô đã từng gặp ở tiệc liên hoan lần trước, sau đó cũng chưa gặp lại. Ngoài họ còn có mười người khoảng chừng sáu mươi tuổi, trong đó có ba người, khí thế áp đảo, trong cơ thể chứa đựng một lượng linh khí cực lớn, so với những người lớn tuổi khác ở đây, linh lự gấp bốn, năm lần, so Tề Mục với mấy người này, năng lực còn không bằng một phần mười.
Thoạt nhìn, đây hẳn là những người thuộc phái thực lực trong cục kia của Tề Mục.
Tuy những người lớn tuổi này đều có thực lực, nhưng chỉ có vài người như vậy, thật ra Lục Linh Bảo còn lo lắng, chốc nữa lại phải phân thần thức ra để bảo vệ mấy tay mơ trong nhóm Tề Mục.
"Tôi không sao, ba người nọ đều ở đây, giao lại cho mọi người." Cô chỉ sang ba người tu tà đạo đang bị cô dán bùa trên trán ngồi một xó.
Nhìn đến ba người đàn ông trung niên đang ngồi trong góc kia, nhóm người lớn tuổi đều hơi giật mình, trong đó, có một ông cụ mặc đạo bào túm lấy cổ tay một người xem xét, lại câm lá bùa kia lên, nhìn kĩ, vẻ mặt kinh ngạc mà cảm thán:
"Lá bùa này đúng là lợi hại! Vậy mà có thể dùng cái này để hạn chế khả năng hành động của bọn họ, dù là ai, vẫn có thể khống chế linh lực, có thể nói là tuyệt đỉnh!"
Nói xong, ông đứng dậy đi về phía Lục Linh Bảo, hai mắt sáng lên: 'Lá bùa này do ai vẽ?"
"Là tự tôi vẽ." Lục Linh Bảo đáp lời ông, dù sao về sau bọn họ chắc chắn sẽ đưa ba tên kia về thẩm vấn, cô cũng không cần phải giấu diếm làm gì.
"Cô bé đúng thật là kỳ tài trong giới vẽ bùa." Ông lão đi vòng vòng quanh nàng, vẻ mặt tán thưởng nói.
Tề Mục lộ vẻ tự hào: "Ngô lão, ngài đừng thấy Lục đạo hữu tuổi còn trẻ, trình độ trong giới thậm chí còn có thể nhận là đệ nhất trong đám người trẻ bây giờ rồi!"
Ngô lão cười ha hả nói: "Xem ra, người này là đệ nhất trong cả thế kỉ, ngai vàng xem ra sắp đổi chủ rồi."
Hai ông lão còn lại cũng để lộ ra vẻ tán thưởng. Ngô lão nói: "Tiểu hữu đây quả là một bậc anh tài, không gia nhập cục quản lý thân bí chúng ta để được đào tạo sâu hơn quả là một điều đáng tiếc. Cô gái nhỏ, hay là xem xét chuyện này một chút đi nhé?"
"Tôi thích cuộc sống tự do hơn, cảm ơn ngài." Lục Linh Bảo mang theo ý khách khí nở nụ cười nói.
Nghe được lời này, Trình Thiều Thi nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cô ta và Tê Mục đều xuất thân từ gia tộc có thế lực ở thủ đô, Tê Mục mới gia nhập cục quản lý sự việc thần bí, trưởng bối hai nhà bọn họ đã sớm coi hai người là một đôi. Thế nhưng Tề Mục chỉ một lòng hướng đến việc tu luyện, cũng không thèm đến chuyện cưới xin. Năm ngoái, nghe chuyện của Lục Linh Bảo từ người cô ta gài bên cạnh Tề Mục, cô ta đã hơi sốt ruột.
Dù sao từ trước đến nay Tề Mục chưa bao giờ đối xử với người khác giới cẩn thận như vậy. Nên lần này, nghe tin Tê Mục đi chi viện cho Lục Linh Bảo, cô ta liền lập tức theo sau.
Thế nhưng tận mắt nhìn thấy cô gái kia rồi, cô ta lại cảm thấy nhẹ nhõm biết bao.
Cô gái này không gây ra sức uy hiếp với cô ta được, chỉ đơn giản là vì Lục Linh Bảo quá mạnh, còn mạnh hơn Tề Mục. Cô ta tin chắc sẽ không có chàng trai nào thích một người con gái mạnh mẽ hơn mình, chưa kể Tề Mục còn là con trưởng.
Hơn nữa, ngay cả cách ăn mặc của cô gái kia cũng không đáng nhìn đến, không phải là đối thủ của cô ta.
Mị lực của nữ nhân không phải là ở khả năng mạnh mẽ đến bao nhiêu, mà là đối với người mình thích dịu dàng mềm mại thế nào, còn cả tính tình phải hiểu chuyện.
Cô ta âm thầm đánh giá Lục Linh Bảo, tự cười mình trông gà hóa cuốc, Tê Mục sốt ruột như vậy hẳn là vì anh vội thu phục kẻ tu tà đạo.
Lục Linh Bảo không rảnh lo đến chút suy nghĩ lặt vặt này của cô ta, chỉ tập trung thương lượng với các lão nhân làm sao để mai phục đám người kia, thu gọn một ổ.
Đợi đến nửa đêm, cứu viện của ba tên kia tới rồi. Người tới chỉ có hai ông lão, hơi thở mang mười phần âm khí, thực lực xem như tương đương các bô lão bên phía Tê Mục.
Vừa thấy ba đồ đệ của mình bị trói đứng vào cột, ông lão mặc hắc bào tỏ vẻ giận dữ:
"Con nhóc chết tiệt, năm lần bảy lượt gây sự với môn phái của bọn ta, ta phải khiến mày chết không có chỗ chôn."
Người còn lại lập tức giơ tay ra ngăn cản, tỏ thái độ ôn hòa với Lục Linh Bảo: "Sư đệ bình tĩnh, ta thấy thực lực của con bé đó cũng không kém, gia nhập chúng ta sẽ trở thành trợ thủ đắc lực, ra sức chiến đấu còn không bằng thu phục cô ta."
Thực ra, hắn ta vô cùng tức giận vì Lục Linh Bảo hết lân này đến lần khác phá vỡ bùa chú tu luyện của bọn họ, nhưng hôm nay được chứng kiến thực lực của cô lại nảy ra chút ý đồ.
Cô nhóc kia tuổi còn trẻ mà năng lực đã đạt đến mức độ này, nếu có thể bồi dưỡng, sau này chắc chắn là tương lai xán lạn, khống chế được cô, chắc chắn mai sau sẽ trở thành đệ nhất trong giới.
"Nha đầu, người thả ba đồ đệ của ta ra, theo bọn ta về luyện quỷ, từ nay về sau xem như xóa bỏ hết thảy ân oán giữa chúng ta, bên trên sẽ bồi dưỡng cô cẩn thận, cô nghĩ sao?"
Lục Linh Bảo tỏ vẻ kinh ngạc nhìn mấy người trước mắt, chẳng lẽ là thấy năng lực của cô hơn người nên muốn dụ dỗ cô trước rồi đánh lén à, đáng tiếc, cô không có ngốc, sẽ không mắc mưu.
"Ông là ai, đến cấp bậc nào trong môn phái rồi? Lời ông nói có đáng tin không?" Lục Linh Bảo hỏi. "Ta là môn chủ của bọn họ, lời của ta đương nhiên rất đáng tin." Ông lão mặc áo bào màu tro kiêu ngạo nói.
"A, thật tốt, vậy đúng là hai người rồi." Lục Linh Bảo gật gật đầu, đã xác nhận xong thân phận, sau đó liền có thể ra tay, cô cao giọng nói: "Còn lại đều giao cho mọi người!"
Theo những gì tìm hiểu được từ ba người kia, tu vi cao nhất bên phía bọn họ có chưởng môn và sư đệ của hắn, chỉ cần bắt được hai người này, đám còn lại chỉ là tép tôm không đáng nói. Hai người này đúng là có chút thực lực, nhưng không đáng để cô phải ra tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận