Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 94:
Bốn, năm người phụ nữ ăn mặc rất trưởng thành, rõ ràng là dân xã hội, đang vây quanh một nữ sinh ở giữa, có người túm tóc, có người tát vào mặt, có người cấu véo, cào cấu vào người, vừa công kích vừa chửi rủa:
"Đồ làm gái không biết xấu hổ, cho mày quyến rũ chồng người khác này! Cho mày quyến rũ chồng người khác này!"
"Lại còn là sinh viên của trường đại học TM danh tiếng, đồ sinh viên lăng loàn!"
"Qua lại với người đã có vợ, vẫn còn mặt mũi khóc à! Sao mày không đi chết đi!"
Nữ sinh bị vây vào giữa đánh hội đồng kia chính là Khương Vân Vân.
Quản lý ký túc xá định vào can nhưng căn bản là không can nổi, mà những học sinh khác đều vây lại xem rồi chỉ chỏ bàn tán.
"Nghe nói cậu ta có quan hệ không đàng hoàng với chồng của người phụ nữ mặc áo đỏ kia, bị chính thất tìm đến tận nơi rồi!"
"Không phải chứ, người phụ nữ kia nhìn cũng hơn ba mươi tuổi rồi, chồng của cô ấy cũng không ít tuổi đâu, vậy mà qua lại với người đàn ông lớn tuổi như vậy!"
"Người ta có tiên mà, lúc người phụ nữ kia tới đi xe BMW đó!"
"Chẳng trách, mình thắc mắc tại sao từ đầu học kỳ đến giờ đột nhiên Khương Vân Vân lại có nhiều tiền như vậy, thì ra là được ông già kia bao nuôi!"
Lê Tuyết nghe được đủ thứ lời bàn tán, cả người đều mơ hồ.
Đây là thật sao, tại sao Vân Vân lại làm ra chuyện như vậy chứt
Nhưng tiếng hét cuồng loạn chói tai của Khương Vân Vân đã nhanh chóng khiến cô ấy phục hồi tinh thần lại, thấy những người phụ nữ kia định cởi quần áo của Khương Vân Vân để khiến cô ta xấu hổ, Lê Tuyết xông nhanh tới:
"Mọi người dừng tay! Không được làm như vậy với cô ấy!"
Bất kể có phải Khương Vân Vân đã làm sai chuyện gì hay không, cô ấy không có cách nào trơ mắt nhìn bạn tốt bị bốn năm người khác đánh chửi làm nhục ở trước mặt mình.
"Ái chà, hồ ly tinh còn gọi thêm bạn tới!" Một người phụ nữ trong đó châm chọc nói.
Thấy hai người Lê Tuyết và Linh Bảo đều là học sinh ăn mặc bình thường, Mạnh Thi Văn xinh đẹp nhất, gai mắt nhất cũng không trang điểm nên trông tương đối giản dị, dường như những người phụ nữ này không coi các cô giống loại người như Khương Vân Vân:
"Có bạn như vậy, mấy đứa không xấu hổ hay sao? Nó làm tiểu tam, dụ dỗ chồng người khác đó!"
Lê Tuyết tiến lên đỡ Khương Vân Vân dậy: "Vân Vân, lời mọi người nói là thật sao?" "Không phải, không phải!" Khương Vân Vân khóc lóc lắc đầu, bám víu vào Lê Tuyết: "Tiểu Tuyết cậu phải tin mình, mình thật sự không biết là anh ấy đã có vợ, chúng ta chỉ là quan hệ yêu đương bình thường thôi! Mình cũng là người bị hại mà!"
Thấy người bạn này của Khương Vân Vân không biết chuyện gì, một người phụ nữ dường như là chính thất mặc áo choàng dài màu đỏ bên cạnh nói với đôi mắt thù hận:
"Giả bộ trông cũng vô tội đấy! Đáng tiếc tôi đã có chứng cứ rồi! Mọi người cùng nghe đi!"
Người phụ nữ lấy một chiếc bút thu âm ra rồi bật nút phát:
"Anh nên quay về đi, nếu không thì vợ anh sẽ phát hiện ra mất...' Giọng nói quyến rũ yêu kiều vang lên, là giọng nói độc nhất vô nhị của Khương Vân Vân.
Người đàn ông cười ha ha: "Sao lại nhát gan như thế, anh còn không sợ thì em sợ gì chứt"
"Người ta lo lắng cho anh mà, anh còn trêu đùa em!"
Đoạn phía sau là giọng nói mập mờ không chịu nổi giữa hai người, hiển nhiên là bắt đầu làm chuyện khác. Khuôn mặt của Khương Vân Vân đỏ rồi lại tái, tái nhợt rồi lại ửng đỏ.
Người phụ nữ kia tắt tiếng, khuôn mặt uất hận nhìn Khương Vân Vân:
"Giả vờ nữa đi, đồ đĩ, mày tiếp tục giả vờ nữa đi!"
Cô ấy nhìn gương mặt tái nhợt của Khương Vân Vân thì cảm thấy rất sung sướng, tiếp tục nói: "Tao nói luôn cho mày biết, nếu mày còn tiếp tục làm ra chuyện này thì nhất định sẽ phải trả giá lớn đấy! Sinh viên của trường đại học có tiếng đi ra ngoài làm tiểu tam, dụ dỗ chồng người khác, đúng là nỗi nhục lớn! Nếu như trường học này không đuổi học mày thì tao sẽ nói hết mọi chuyện cho báo chí, tuyên truyền cho cả nước biết!"
Khương Vân Vân run lẩy bẩy, cô ta biết người phụ này nói được làm được, chồng cô ta đã nói, cô ta có rất nhiều bạn làm truyền thông.
Nhưng, nếu như cô ta thật sự bị đuổi, thì đời này của cô ta xong rồi! Gia cảnh Khương Vân Vân nghèo khó, thi đỗ đại học F là cơ hội duy nhất để cô ta có cơ hội vượt cấp. Không nói đến cái khác, cho dù cô ta ra ngoài bán hàng, người khác cũng sẽ trả lương gấp đôi vì cô ta là sinh viên của trường đại học F.
"Không, cô không thể làm như vậy, tôi câu xin cô! Cầu xin cô bỏ qua cho tôi!"
Khương Vân Vân khẩn cầu kéo cánh tay của người phụ nữ mặc áo choàng dài màu đỏ kia lại.
"Cầu xin tao à, đã cầu xin tao thì phải làm cho ra dáng cầu xin chứ, lời này mày nên quỳ xuống mà nói!" Người phụ nữ lộ ra vẻ mặt nham hiểm. Đối với con ranh dám quyến rũ chồng mình này, cô ấy chỉ mong sao cho đối phương chết ngay lập tức thì mới hả dạ.
Khương Vân Vân điếng người, quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người như thế này là chuyện mất mặt đến cỡ nào.
"Quỳ đi chứ? Không quỳ được à?" Người phụ nữ vẫn đang thúc giục. Khương Vân Vân nghĩ đến hậu quả sau khi bị đuổi học, chần chừ hồi lâu, cuối cùng cong gối chấp nhận quỳ xuống. Những người đứng xem chung quanh đồng loạt ồ lên, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp hình, người phụ nữ áo đỏ lộ ra nụ cười khoái trá.
"Tôi đã quỳ rồi, cô tha cho tôi được chưa?" Khương Vân Vân nhục nhã ê chề hỏi.
"Ha ha!" Người phụ nữ cười khẩy, nói một cách trào phúng: "Tao có nói là chỉ cân mày quỳ xuống thì tao sẽ tha cho mày à? Quả đúng là con đĩ mặt dày vô liêm sỉ, đầu gối của mày cũng rẻ rúng lắm, trước mặt bàn dân thiên hạ, người ta bảo mày quỳ là mày quỳ xuống ngay!"
"Cô! Cô..." Khương Vân Vân tức đến run người, cô ta bỗng chợt nghĩ đến người đàn ông tình cảm nồng thắm với mình kia: "Cô độc ác như vậy không sợ chồng cô biết được sao?"
Cô ta không nói còn đỡ, vừa mở miệng nói ra câu đó ngay lập tức lại chọc trúng cơn điên của người phụ nữ, cô ấy vung tay, một bạt tai bay thẳng lên mặt Khương Vân Vân: "Đến nước này rồi mà vẫn còn mặt mũi nhắc đến chồng người khác! Tao đánh chết mày đồ đĩ"
Lê Tuyết theo bản năng bước lên kéo người phụ nữ áo đỏ lại: "Đúng là cậu ấy đã làm sai, nhưng cô cũng không thể đánh mắng sỉ nhục cậu ấy mãi như thế được!"
"Cô thì biết cái đếch gì, so với những tổn thương mà cô ta đã gây ra cho gia đình tôi, những việc này chẳng đáng là gì cả!" Người phụ nữ áo đỏ tức lây sang cả Lê Tuyết.
Thấy lại sắp xảy ra va chạm, cảnh sát trường học xuất hiện mời tất cả đương sự về văn phòng trường làm việc.
Lê Tuyết không yên tâm, cũng muốn đi theo.
"Loại người đạo đức suy đồi như thế này, không xứng để cậu coi là bạn!" Mạnh Thi Văn nói, dường như cô ấy rất căm ghét loại phụ nữ chen chân vào gia đình người khác.
Lê Tuyết lắc đầu: "Cho dù cậu ấy có làm sai chuyện gì thì chung quy vẫn là bạn mình, mình không thể bỏ mặc không quan tâm đến cậu ấy trong lúc cậu ấy khó khăn nhất như thế này được!"
Linh Bảo âm thầm cảm thán, một người bạn mà bất kể bản thân làm sai, bị trăm người mắng chửi vạn người phỉ báng cũng vẫn sẵn lòng sát cánh cùng mình, phải may mắn biết bao mới có được một người bạn như thế. Khương Vân Vân nhận được tình cảm đáng quý ấy của Lê Tuyết, thật đúng là phúc đức tích từ kiếp trước.
Có điều, một người đạo đức thấp kém như thế, thật sự xứng đáng để Lê Tuyết hết lòng hết dạ hay sao?
Con người Lê Tuyết cố chấp vô cùng, chỉ sợ là chưa đến phút cuối chưa thôi. Con người ta ai cũng phải tự mình trải qua mới có thể nhìn thấu được một số người, một số chuyện, nhưng có người chỉ đứng ngoài lề nhìn vào, có lẽ lại có thể tránh được một số tổn thương không đáng có?
Mạnh Thi Văn về phòng trước, Linh Bảo đi theo Lê Tuyết đến văn phòng trường nơi Mạnh Vân Vân đang ở. Sinh viên trường danh giá đi làm bồ nhí, còn bị vợ người ta tìm đến tận nơi dằn mặt, chuyện xấu mặt như thế này mà để lộ ra bên ngoài chắc chắn sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến trường đại học F, nhà trường không thể để chuyện này lọt ra ngoài.
Khi biết được người phụ nữ áo đỏ kia thế mà lại là phó tổng biên tập của một trang web tương đối có sức ảnh hưởng trong giới truyền thông, thái độ của giám đốc học viện và chủ nhiệm khoa thay đổi một cách chóng mặt, để dẹp yên chuyện, họ lập tức đảm bảo chắc chắn sẽ đưa ra hình thức xử phạt nghiêm khắc đối với Khương Vân Vân.
Người phụ nữ áo đỏ khăng khăng muốn thấy kết quả ngay, lãnh đạo nhà trường chỉ đành lập tức tiến hành thảo luận, một cuộc họp nhỏ kéo dài mười mấy phút nhưng quyết định cả cuộc đời phía trước của Khương Vân Vân.
"Hành vi của em đã làm tổn hại nghiêm trọng đến danh dự của nhà trường, đáng lẽ ra em sẽ bị buộc thôi học, nhưng như vậy sẽ làm xấu lý lịch của em, em hãy tự xin thôi học đi!" Phó giám đốc học viện phụ trách công tác sinh viên tuyên bố hình thức xử phạt dành cho Khương Vân Vân.
"Không! Em không thể nghỉ học được! Thầy ơi, em xin thây đừng bắt em phải thôi học! Em biết sai rôi!" Khương Vân Vân túm lấy phó giám đốc khóc lóc cầu xin.
Người phụ nữ áo đỏ ngồi một bên xem kịch, thong thả lên tiếng: "Nếu cô ta không bị đuổi học, tôi nhất định sẽ tung chuyện này lên mạng để cho tất cả mọi người đều biết!"
Khương Vân Vân này hủy hoại gia đình của cô ấy, cô ấy phải hủy hoại lại tiền đồ của Khương Vân Vân. Loại con gái có thể vì tiền mà đi cặp bồ với người đã có gia đình, chắc chắn chẳng phải xuất thân từ gia đình có máu mặt gì, cô ta buộc phải bị cho thôi học!
Bạn cần đăng nhập để bình luận