Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 199:
Đúng lúc này có một cơn gió thổi đến kéo theo mùi thơm của mực viên, tinh thân của Linh Bảo phấn chấn trở lại, lần theo mùi thơm mà tìm ra tiệm bán đồ ăn vặt trong miếu Ngọc Hoàng, cô mua một phần mực viên lớn.
Cắn một miếng, mọi muộn phiền lập tức biến mất.
Tuy chỉ là một cửa hàng ăn vặt nhỏ mở ở trong miếu nhưng mà mực viên của họ thật sự rất ngonl
Cô mua thêm hai phần, ăn xong thì mua cho Linh Tú và mẹ con Miêu Phong mỗi người một phần, mua xong rồi thì Linh Bảo mới đi qua điện Đẩu Mẫu.
Lúc đi qua khu làm việc của điện Ngọc Hoàng, cô nhìn thấy một người quen ở phía xa xa, không ai khác chính là Hầu Thụy Lâm - một tín đồ ngoan đạo đã sửa miếu cho cô.
Ông ấy đang đứng ở hành lang nói chuyện với một đạo sĩ trung niên.
Thính lực và thị lực của Linh Bảo thì tất nhiên vượt xa người phàm, dù có cách xa hơn hai trăm mét cô vẫn có thể nghe rõ bên đó nói gì, ngay cả vẻ mặt của người đó như nào cô cũng có thể nhìn thấy.
"Ông chủ Hầu, lâu rồi không gặp, lúc công trình có vấn đề thì mới nhớ đến chúng tôi. Ông đây là không có việc thì không đến điện Tam Bảo nha!"
Vẻ mặt đạo sĩ trung niên thì cười vui vẻ nhưng trong lời nói lại có ý trách móc.
Nụ cười Hầu Thụy Lâm cứng đờ, nhưng mà người làm ăn đó giờ không dám đắc tội với những người liên quan đến thần linh, cho nên ông ấy vẫn mỉm cười nhỏ nhẹ nói:
"Gần đây bận rộn nên không đến thăm viếng thường xuyên là lỗi của tôi, sau này mùng một và mười lăm hằng tháng nhất định sẽ đến dâng lễ cho miếu. Nếu nói đến trừ tà xem phong thủy ở tỉnh Nam này có ai qua được các vị đạo trưởng ở miếu Ngọc Hoàng, tôi không đến nhờ các vị thì còn có thể nhờ ai! Xin nhờ giám viện sắp xếp một vị đạo trưởng đến giúp tôi xem một chút!"
"Ông chủ Hầu, chúng ta là chỗ quen biết cho nên tôi mới nói với ông một câu, thờ thần quan trọng nhất là phải ngoan đạo trung thành. Ông cứ sáng thế này chiều thế nọ thì thần linh khó mà tiếp tục phù hộ cho ông."
Nói xong, còn ý đồ sâu xa mà nhìn ông ấy: "Nghe nói năm ngoái ông mới quyên góp hơn trăm vạn cho một miếu Sơn thần vô danh nào đó ở tỉnh € đúng không?”
Hầu Thụy Lâm ban đầu còn chưa dám chắc nhưng sau khi nghe thế thì cũng đã hiểu ra. Đây là vì năm rồi ông không đến dâng hương mà lại đi quyên góp hơn trăm vạn cho bên miếu Sơn thân của thôn Bạch Đế nên vị giám viện ở miếu Ngọc Hoàng mới không vui.
Cho nên bây giờ nếu ông ấy không cúng nhiều tiên hơn chỗ Bạch Đế Sơn thần để tạ tội thì sau này sẽ không bao giờ nhận được sự giúp đỡ của bên miếu Ngọc Hoàng nữa. Tuy là ông ấy tin Sơn thần nhưng về phương diện xem phong thủy, trừ tà Sơn thần lại không thể giúp đỡ gì được, miếu Ngọc Hoàng thì lại có tiếng về việc này, những người giám viện đều có pháp lực cao cường, nếu như ông ấy đắc tội với hắn ta thì lỡ hắn ta tùy tiện gây ra rắc rối gì đó cho ông thì tổn thất sẽ không chỉ dừng lại ở trăm vạn.
Với lại bên công trình liên tục có chuyện, đến nổi bây giờ đã tạm hoãn lại rồi, tình huống rất khẩn cấp, ông ấy chỉ có thể tìm miếu Ngọc Hoàng giúp đỡ.
Là người làm ăn ông biết rất rõ đạo lý "người dưới mái hiên không thể không cúi đầu."
"Tôi thật là sơ sót, quyên góp cho bên kia xây miếu mới, làm sao có thể quên sự che chở bao lâu nay của miếu Ngọc Hoàng được! Tôi thấy bên chính điện hình như đang cần đóng góp tu sửa, như vậy đi, tôi quyên góp một trăm năm mươi vạn coi như bày tỏ thành ý!"
Lúc này vẻ mặt của giám viện đạo sĩ mới dễ chịu hơn, nhưng trên miệng lại nói: "Tiền ít hay nhiều không quan trọng, quan trọng là thành ý."
"Vâng đúng là như vậy." Hâu Thụy Lâm hoàn toàn không dám phản bác lại câu nào.
Linh Bảo nhìn một màn này thì nhíu mày, cô mím chặt môi. Cái này mà là quyên góp tu sửa cái gì, rõ ràng là ăn cướp!
Mà còn là cướp từ tín đồ của côi
Từ đó đến giờ cô cảm thấy việc cúng bái nhiều thần linh chẳng phải là việc gì to tát, trên mảnh đất cổ xưa này, đều là các vị thần linh cùng nhau hợp sức cai quản, nếu như muốn tín đồ ngoan đạo thì phải dựa vào bản lĩnh của mình. Làm gì có vị thân nào lại nói nếu đã cúng bái ông ta thì không được cúng bái các vị thân khác, nếu không thì sẽ bị trách phạt?
Dù cho trong miếu này có tán tiên thì người đó cũng quá hẹp hòi rồi. Tán tiên đâu thể nâng cao thực lực từ lòng tin của tín đồ, rõ ràng đây là muốn kiếm tiên mà thôi! Còn dám kiếm tiền từ mặt mũi của chúng thần tiên thiên đình!
Linh Bảo hơi tức giận.
Cô không hiểu tại sao Hầu Thụy Lâm lại nhịn được cục tức này. Nhưng mà chẳng lẽ bây giờ cô đi ra bảo với Hầu Thụy Lâm cô có thể giúp ông ấy giải quyết mấy chuyện này, bảo ông ấy đừng cầu xin bên miếu Ngọc Hoàng nữa?
Nhưng chuyện xảy ra ở miếu khác, còn là do người ta tình nguyện, theo quy tắc thì cô không nên nhúng tay vào, mắt không thấy thì tâm không phiền nên cô đi sang hướng khác tìm mấy người Linh Tú.
Nói đến vấn đề bên công trường của Hầu Thụy Lâm, giám viện đạo sĩ bèn kêu một đạo sĩ khác dẫn Hầu Thụy Lâm đi đến nơi quyên tiền bên chính điện.
Đợi hai người kia đi xa, thì sau lưng giám viện đạo sĩ xuất hiện một đạo sĩ trẻ tuổi khác, vẻ mặt khen ngợi nói:
"Sư phụ thật là cao minh, tùy tiện sắp xếp một chút mà đã làm cho Hầu Thụy Lâm phải nhả ra một số tiên lớn như vậy, con thật sự bội phục!" Gương mặt giám viện lộ vẻ dương dương tự đắc: "Nếu không làm như vậy thì làm sao miếu Ngọc Hoàng chúng ta được huy hoàng như ngày hôm nay. Tên nhóc nhà con phải nhớ kỹ câu nói này, nếu không có chiến tranh loạn lạc thì nuôi binh sĩ có ích gì!"
Đạo sĩ trẻ đó lập tức ngộ ra: "Cho nên, nếu không có chiến tranh, thì chúng ta phải tạo ra chiến tranh đúng không ạ?"
Giám viện không cho anh ta một câu trả lời rõ ràng mà chỉ vuốt chòm râu đen cười một cách sâu xa.
Linh Bảo đi vào Đẩu Mỗ điện xem bói, Linh Tú và Miêu Phong đã cầm thiêm trong tay, đang xếp hàng chờ giải quẻ.
"Hai người đợi lâu chưa?" Linh Bảo thấy Linh Tú có chút mệt mỏi, quan tâm hỏi: "Nếu không thì em đưa chị qua đó ngồi chút nhé?"
"Không cần, mới nửa giờ thôi." Linh Tú thật ra không oán giận, nhẹ nhàng nói với Linh Bảo: "Nếu em thấy chán, có thể đi chơi trước, bọn chị coi xong sẽ gọi điện thoại cho em."
"Không sao đâu." Linh Bảo lắc lắc đầu, đưa thức ăn cho ba người, nhẹ nhàng vuốt lưng Linh Tú, truyền linh lực cho cô ấy.
Người ta nói, hành động, suy nghĩ đều tiêu hao năng lượng, đó là sự tiêu hao bình thường, nhưng năng lượng tiêu hao của Linh Tú hiển nhiên cao gấp đôi bình thường, cô ấy cảm thấy mệt mỏi cũng là chuyện đương nhiên. Chẳng lẽ là bởi vì Linh Tú là phụ nữ mang thai sao?
Linh Bảo suy đoán trong lòng, trước kia cô cũng không chú ý tới tốc độ tiêu hao tinh khí của thai phụ, mà cơ thể Linh Tú cũng không có gì bất thường, nên cô cũng không đặc biệt chú ý.
Sau khi chuyển một chút linh khí sang, lại chuyển sự chú ý sang người giải quẻ. Người giải xăm chính là một vị đạo sĩ trung niên có chút mập mạp, có đôi mắt như chuông đồng, có vài phần tu vi, cao hơn Tê Mục một chút, nhưng không bằng mấy ông lão bên Cục quản lý các sự kiện thần bí bên kia phái tới. Tuy nói là tu giả, nhưng lại chưa đầy hơi thở của con buôn, tham tài háo sắc có đủ, hơn nữa giá trị công đức trên người là một con số âm thấp hơn nhiều so với giá trị bình thường.
Tên này chắc chắn đã làm không ít chuyện xấu. Linh Bảo kết luận trong lòng. Tại sao trong miếu Ngọc Hoàng lại chứa chấp loại người này chứ. Giám sát cũng vậy, đạo sĩ xem bói cũng thế, quả thật khiến người ta không thể không hoài nghi tác tác phong của ngôi miếu này. Nhưng Minh Không đại sư lại là một người khá tốt.
Linh Bảo lòng có nghi hoặc, vẫn tiếp tục quan sát.
Bởi vì chỉ có một người giải đoán xăm, cho nên thoạt nhìn có vẻ rất bận rộn, nhưng tên đạo sĩ kia lại có thể nói mấy câu đã bói ra hết mọi chuyện phát sinh, bước ngoặt của người giải quẻ, bằng một cách nói mơ hồ không rõ. Cứ như vậy, mọi người giải quẻ lập tức có cảm giác tín nhiệm đối với năng lực của ông ta. Những người xếp hàng đẳng sau, thấy người đằng trước liên tục gật đầu, thì càng thêm mong đợi vị đạo sĩ giải xăm này.
"Tuy rằng nhiều người, nhưng bác thấy vị đại sư này xem rất chuẩn, cũng đáng chờ mong." Mẹ Miêu Phong giải thích với Linh Bảo.
"Muốn xem cái gì thì có thể trực tiếp tìm cháu, thật ra cũng không cần thiết phải chờ ở chỗ này." Linh Bảo nói.
Không có việc gì mà xem tử vi không thể giải quyết được. Cô vốn chỉ nghĩ rằng vì bọn họ cảm thấy mới mẻ nên mới nhất định phải đi xếp hàng xem bói, nhưng không ngờ lại phải chờ lâu như vậy.
Nhưng hiển nhiên tất cả mọi người đều cho rằng cô đang mạnh miệng. Chưa ai từng gặp đại sư nào trẻ tuổi như vậy, mà còn là một cô gái.
Đạo sĩ xem bói hé nhướng mi nhìn cô một cái, trong đám người đang xếp hàng đợi có một người xì một tiếng, mẹ Miêu Phong cũng nhanh chóng xua tay: "Cũng sắp đến lượt rồi, xem ở đây cũng được."
Linh Bảo rất thần bí, nhưng cô lại chưa từng nghĩ về thân phận của mình theo hướng này, nên trong lòng mọi người tất nhiên là càng tin tưởng thanh danh bên ngoài của đạo sĩ miếu Ngọc Hoàng hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận