Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 235:

Chương 235:Chương 235:
"Vừa rồi mọi người có nghe thấy có người nói chuyện không? Còn chưa nói xong..." Ngụy Hỉ Bân hỏi mọi người.
Các đồng nghiệp đều lắc đầu: "Không nghe thấy ai nói cả."
Chỉ có một mình anh ấy là nghe thấy, trong lòng Ngụy Hỉ Bân cảm thấy bất an, các đồng nghiệp đều đi đến an ủi thì anh ấy mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Trong tay anh ấy nắm giữ không ít sự tình, nhưng ban ngày có rất nhiều người nên dần dần cũng không còn sợ hãi nữa. Ngụy Hỉ Bân tạm gác những chuyện xảy ra tối qua sang một bên và quay lại làm việc.
Nhưng đến ba giờ chiều, anh ấy cảm thấy cơn đau ở vai càng lúc càng không thể chịu nổi, thậm chí còn ảnh hưởng đến công việc, anh ấy phải xin nghỉ và đi đến một bệnh viện gần đó để chụp X quang.
Không dễ dàng gì mới chờ đợi được kết quả báo cáo thì kết quả lại nói rằng vai của anh ấy không hề bị tổn thương gì cả. Thậm chí bác sĩ còn cảm thấy kỳ lạ khi chạm vào vai của anh ấy thì anh ấy liên nói đau, cũng không giống như là đau giả, nhưng mà sau khi siêu âm xong cũng không thấy có vấn đề gì cả. Vì vậy anh ấy được yêu cầu đi đến khu cấp tốc để chụp CT cho rõ hơn. Nhưng vẫn không tìm thấy vấn đề gì, bác sĩ đành phải kê đơn thuốc giảm đau cho anh ấy và bảo anh ấy đi đến bệnh viện lớn hơn khác kiểm tra. Lúc anh ấy ra khỏi bệnh viện đã là sáu giờ, cơ thể thật sự không hề thoải mái nên không thể tiếp tục tăng ca được, vì vậy anh ấy trực tiếp trở về nhà, ngã xuống giường ngủ thiếp đi.
Vào lúc 12 giờ đêm, tiếng chuông điện thoại đã đánh thức anh ấy dậy, sợ rằng các đồng nghiệp đang tăng ca tìm mình có việc nên đã vô thức câm điện thoại lên xem thì thấy có một tin nhắn mới.
Anh ấy mở ra xem thì thấy tin nhắn đến từ một số lạ, chỉ có một câu đơn giản:
"Anh đang ở đâu?"
Ngụy Hỉ Bân tưởng là đồng nghiệp nên theo bản năng trả lời: "Cho hỏi anh là ai?"
Bên kia rất nhanh đã trả lời: "Anh đang ở đâu?”
Tin nhắn này lại giống hệt với tin nhắn trước.
Ngụy HỈ Bân cảm thấy hơi kỳ lạ cho nên không muốn để ý tới, đang định tiếp tục chìm vào giấc ngủ thì số đó vẫn gửi một tin nhắn khác, nội dung vẫn là "anh đang ở đâu?"
Ngay sau đó giống như một vụ đánh bom liên hoàn, đầu dây bên kia cứ liên tục gửi tin nhắn hỏi anh đang ở đâu, hết tin nhắn đến tin nhắn khác cứ lần lượt kéo đến, mặc dù cùng một nội dung nhưng dường như vẫn có thể cảm nhận được giọng điệu khẩn cấp thông qua màn hình.
Hơn nửa đêm, Ngụy Hỉ Bân cảm thấy lông tơ khắp người mình đã dựng thẳng cả lên, anh ấy vội vàng tắt điện thoại sau đó trùm chăn kín người, nhưng mà không lâu sau điện thoại đã tắt lại rung lên sau đó lại tự động bật lên kèm theo một số nội dung tin nhắn liên tục gửi qua. "Anh không thể trốn được đâu, tôi đã tìm thấy anh rồi."
"Tôi đến rồi!"
"Tôi đang tiến lại gân anh hơn!"
Trong đầu nhớ lại giọng nói lúc sáng: "Tôi sẽ lại đến tìm anh, chưa xong đâu" sau khi tin nhắn kỳ lạ này lại gửi tới thì Ngụy Hỉ Bân cảm thấy cả người như rơi vào động băng.
Tin nhắn này là do con quỷ tối qua anh ấy gặp gửi đến, nó đã đến tìm anh ấy rồi... Văn phòng làm việc cách nơi ở của anh ấy năm kilomet, con quỷ đó thật sự sẽ tìm thấy nơi này chứ?
Sau khi anh ấy suy nghĩ như vậy không lâu thì điện thoại lại nhận một tin nhắn khác, lân này là một bức ảnh.
Bức ảnh là một cửa hàng bánh ngọt cách nhà anh ấy 3km, vài phút sau lại có một bức ảnh khác gửi đến đó là bảng hiệu của chợ rau mà anh ấy thường đi, cách nhà anh ấy 2 km.
Dù không muốn phải đối mặt nhưng anh ấy vẫn phải thừa nhận rằng con quỷ đó thật sự đang tìm tới đây!
Tâm trí của anh ấy hoảng loạn, cố gắng gọi điện cho cảnh sát nhưng lại phát hiện ra điện thoại không thể thực hiện một cuộc gọi khẩn cấp nào. Không còn cách nào khác, anh ấy chỉ có thể vội vàng mở máy tính để bàn và tìm kiếm trên Internet: "Nửa đêm đếm cầu thang bị quỷ ám thì phải làm sao?" Kết quả tìm kiếm hiện ra rất nhiều câu chuyện kỳ lạ ở thành phố, Ngụy Hỉ Bân lướt xem không ngờ lại thực sự tìm thấy một câu chuyện tương tự cũng xảy ra ở thành phố Z.
Trong đó nói vê hoàn cảnh gặp phải từ người anh họ của tác giả. Anh họ sống ở một khu chung cư cũ, nửa đêm về nhà sau một bữa tiệc lại đột nhiên phát hiện cầu thang của nhà mình lại có thêm một bậc, sau đó đi như thế nào cũng không thể đi khỏi cầu thang rồi bị quỷ đẩy xuống cầu thang. Anh họ ngay lập tức trở về nhà và nói với người nhà những việc đã xảy ra, người nhà của anh họ vốn mê tín nên đã lên chùa xin một lá bùa bình an nhưng cũng không có tác dụng gì. Ngày hôm sau anh họ nói con quỷ đó đã gửi cho anh ấy rất nhiều tin nhắn nhưng mọi người đều không tin bởi vì trong điện thoại của anh họ không hề có những tin nhắn mà anh ấy đã nói.
Buổi tối ba ngày sau, anh họ đang ngủ ở nhà không biết vì chuyện gì mà đã chạy ra khỏi nhà, buổi sáng ngày hôm sau người ta ra phát hiện anh ấy đã ngã ở cầu thang mà chất.
Tình cảnh này rất giống với anh ấy... Ngày thứ năm sau khi gặp quỷ chắc chắn sẽ chất.
Ngụy Hỉ Bân không dám nghĩ đến liệu buổi tối bốn ngày sau mình có ngã chết ở cầu thang hay không, anh ấy không muốn chết một chút nào.
Vừa xem trang web vừa run bần bật, điện thoại lại reo lên, hình ảnh lần này là quán ăn sáng trước cổng khu chung cư.
Con quỷ càng lúc càng đến gần hơn rồi!
Nhất thời không thể tìm ra biện pháp nào ở trên mạng, anh ấy không còn cách nào khác ngoài việc hoảng sợ đi vào bếp và cầm con dao làm bếp trong tay, trước khi từ phòng khách trở lại phòng ngủ thì điện thoại lại nhận được một tin nhắn.
Lần này là ảnh chụp thang máy ở tầng dưới.
Anh ấy nhanh chóng khóa trái cửa lại và trốn sau cánh cửa phòng ngủ với con dao làm bếp trên tay. Điện thoại không ngừng gửi tin nhắn đến như đếm ngược. Tôi đến lầu ba rồi."
"Lầu bảy!"
"Lâu mười bốn!"
"Lầu mười chín!"
Ngụy Hỉ Bân sống ở lầu hai mươi mốt, quả nhiên đúng như dự đoán chỉ trong chốc lát một tin nhắn khác lại gửi vào điện thoại.
"Mở cửa cho tôi, tôi tới rồi!"
Ngoài cửa truyền đến âm thanh đập cửa bịch bịch bịch.
Âm thanh đập cửa càng ngày càng lớn, thậm chí mười mấy tiếng sau giống như có thứ gì đó đang tông thẳng vào cửa vậy.
Tiếng đập cửa vang lên không lâu, bên ngoài lại truyên đến tiếng cọt kẹt, Ngụy Hỉ Bân đã quen với tiếng cửa chống trộm của mình, sau đó cánh cửa mà anh ấy khóa đã mở ra.
Anh ấy nép sát người vào vách tường, cố tìm cảm giác an toàn. Không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng mà sau khi cửa bị mở ra cũng không có động tĩnh gì nữa. Ngụy Hỉ Bân đợi vài phút nhưng cũng không nghe thấy tiếng động nào, điện thoại cũng không còn nhận tin nhắn nữa, đang định thở phào nhẹ nhõm thì cảm thấy có thứ gì đó đang nhỏ giọt trên mặt.
Anh ấy theo bản năng ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cái xác chết đẫm máu treo ngược trên trân nhà, đầu của nó cũng cách anh ấy có mười centimet. Anh ấy vô thức lùi lại, cái xác đó rơi từ trên trân nhà xuống và lao về phía anh ấy một cách máy móc, đôi tay đầy máu bóp chặt lấy cổ anh ấy như móng vuốt thép.
Ngụy Hỉ Bân vùng vẫy trong tuyệt vọng nhưng không thể nào thoát được, rất nhanh đã bất tỉnh vì ngạt thở.
Sáng hôm sau, anh ấy bị đồng hồ báo thức đánh thức, khi tỉnh dậy ở trên giường, anh ấy còn cho rằng tất cả mọi chuyện xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ, trong phòng không có dao làm bếp cũng không có xác chết, trong điện thoại cũng không có tin nhắn đòi mạng nào.
Nhưng mà sau khi vào phòng tắm để tắm rửa thì anh ấy nhìn thấy những vết nhéo bâm tím khủng khiếp trên cổ của mình khi nhìn vào gương, cái cốc nước súc miệng trên tay anh ấy rơi xuống bồn rửa mặt và phát ra tiếng loảng xoảng, Ngụy Hỉ Bân chạy như điên ra ngoài và gõ cửa nhà người hàng xóm bên trái. Ở khu chung cư mà anh ấy sống, cho dù là hàng xóm bên cạnh hay là hàng xóm đối diện thì cũng đi làm cùng giờ với anh ấy, chỉ là người hàng xóm bên trái là một cú đêm cho nên thường thức đến một hai giờ sáng. Người hàng xóm bên trái mở cửa, có vẻ giật mình trước dáng vẻ của anh ấy.
"Tối hôm qua khoảng 12 giờ anh có nghe thấy có ai gõ cửa nhà tôi không?" Ngụy Hỉ Bân vội vàng hỏi.
Người hàng xóm mờ mịịt lắc đầu.
Ngụy Hỉ Bân lại gõ cửa hỏi nhà bên phải và nhà đối diện, tất cả mọi người đều nói rằng họ không nghe thấy ai gõ cửa nhà anh ấy cả.
Tiếng động lớn như vậy, cho dù là tình huống bình thường thì mặc dù hàng xóm bên cạnh đang ngủ cũng sẽ bị đánh thức, làm sao có thể không nghe thấy được chứ.
Điều này chỉ có thể giải thích một vấn đề đó chính là người khác không thể nghe thấy âm thanh phát ra từ con quỷ đó, cũng có nghĩa là không ai có thể cứu được anh ấy.
Đến công ty trong trạng thái bàng hoàng, Ngụy Hỉ Bân cũng không thể chú tâm đến công việc được nữa anh ấy mở máy tính lên rồi chuyên cập vào Tencent chuyên dụng của công ty và gửi một tin nhắn nhóm:
"Tôi đụng phải quỷ, đêm qua con quỷ đó đã đi theo tôi vê nhà, mọi người biết vị thây nào đáng tin cậy giúp tôi với!
Bạn cần đăng nhập để bình luận