Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 157:
Hắn gạt Giang Húc sang một bên rồi lập tức nhào về phía giường bệnh, định phá hỏng lá bùa Linh Bảo vừa dán lên, không ngờ rằng khi tay chạm vào lá bùa, bàn tay lại bị một luông sức mạnh khổng lồ túm chặt. Hắn phẫn nộ quay đầu lại, đương nhiên lập tức nhìn thấy nữ đại sư vẫn luôn im lặng đứng bên giường kia.
Hắn dùng sức giằng ra, muốn giật tay lại, lại phát hiện ra bàn tay cô gái kia như móng vuốt sắc bén, hắn giằng mạnh đến đâu cũng không nhúc nhích được, bàn tay hắn đỏ lên vì dùng sức nhưng vẫn không có tác dụng: "Cô đang làm gì? Mau thả tôi ral"
"Không phải ông biết rõ tôi đang làm gì sao?" Linh Bảo bình tĩnh nhìn hắn.
"Một cô gái trẻ như cô, làm gì cũng không xong, vậy mà lại sa vào loại mê tín dị đoan này, còn đến tận đây lừa tiên của Giang gia chúng ta! Cô có tin tôi sẽ lập tức gọi luật sư đến khởi tố cô không, cho cô ngôi tù!" Giang Sâm tức muốn hộc máu.
Linh Bảo nhìn hắn mấy cái, ánh mắt như xuyên thủng cơ thể hắn, cô cong môi, mỉm cười châm chọc: "Làm con nuôi mà dám vênh váo như vậy cũng thật vô liêm sỉ. Ông Giang nuôi ông nhiều năm như vậy, biến ông từ một đứa trẻ mồ côi mất cả ba lẫn mẹ thành cậu hai Giang gia vừa có tiên vừa có địa vị như ngày hôm nay, ông không báo đáp thì thôi, vậy mà còn muốn thừa cơ ba nuôi bị bệnh nặng để cướp tài sản và quyền lực, vì mục đích này, ông thậm chí không thèm quan tâm đến mạng sống của ông ấy.
Trong chốc lát, Giang Sâm cảm thấy giống như bị dẫm phải đuôi: "Cô đang nói lung tung gì vậy! Người ngoài như cô thì có tư cách gì để xen vào chuyện của Giang gia chúng tai"
Là kẻ chuyên báo hại Giang gia, là đứa trẻ xuất thân từ gia đình nghèo khó, ba mẹ mất sớm rồi được nhận nuôi, điều Giang Sâm kiêng kị nhất là việc người khác liên tục nhắc lại thân phận con nuôi của hắn. Từ nhiều năm trước đến bây giờ, ông cụ Giang nuôi nấng hắn như con ruột, từ phí sinh hoạt hằng ngày, ổn định cuộc sống rồi kết hôn, chức vụ trong công ty, đối xử với hắn và ba của Giang Húc đều giống nhau như một, lại không ngờ rằng, như vậy ngược lại còn dung túng cho dã tâm của hắn, khiến hắn nghĩ rằng tài sản của Giang gia cũng phải là của hắn.
"Chúng mày đều chết hết rồi à, còn không mau lôi con nhóc thối tha đang gây rối này ra ngoài!" Hắn hét to với hai vệ sĩ vào phòng bệnh cùng hắn.
Hai vệ sĩ nhanh chóng lại gần, Linh Bảo liền đẩy Giang Sâm về hướng hai vệ sĩ, Giang Sâm lập tức va phải họ, Giang Sâm nặng 167 cân, lại thêm cả quán tính và thế năng, khiến hai vệ sĩ ngã thẳng xuống đất. Hai vệ sĩ vội vàng đứng lên đỡ Giang Sâm dậy, lần thứ hai lại gần Linh Bảo.
Linh Bảo đá mỗi người một cái, cô đá vào cẳng chân của hai người, khiến cả hai kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, cả hai ôm cẳng chân, mãi không đứng dậy được.
Giang Sâm hoàn toàn không ngờ nữ đại sư yếu đuối này lại khỏe đến vậy, hắn lập tức hét to gọi vệ sĩ đang đứng bên ngoài vào để xử lí cô. Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng quát đầy phẫn nộ của ông cụ vang lên trong phòng bệnh: "Thằng nhóc hỗn láo này, còn không dừng tay lại cho tal”
Mọi người nhìn sang, ông Giang vốn nằm bất động trên giường vậy mà lại ngồi dậy, cả người tỏ ra giận dữ.
Tất cả đều sợ đến ngây người.
"Ông! Ông khỏe lại rồi! Ông thật sự khỏe lại rồi!" Giang Húc sung sướng kêu lên, lúc này, nụ cười của anh ta vừa trong sáng lại vừa phấn khích, thật sự rất giống đứa trẻ bị bắt nạt vừa tìm lại được chỗ dựa.
Anh ta quay đầu lại, cúi đầu với Linh Bảo: "Cám ơn Lục tiểu thư! Cám ơn Lục tiểu thư!"
Vợ chồng Giang Sâm nghe thấy tiếng quát lớn này cũng dần tỉnh táo lại, Giang Sâm mở miệng đầu tiên: "Ba, ba tỉnh rồi, thật tốt quá!" Sau đó lại giải thích với Linh Bảo, vẻ mặt cực kì chân thành: "Không ngờ Lục tiểu thư thật sự có thể chữa khỏi cho ba tôi, vừa rồi là tôi có mắt như mù, mong cô rộng lượng tha thứ, hôm khác nhất định tôi sẽ nhận lỗi với cô, nói cảm ơn đàng hoàng!"
Trình độ lật mặt nhanh chóng như vậy, người bình thường đúng là khó có thể học theo. Trong lòng Linh Bảo âm thầm cảm thán.
Nhưng thật đáng tiếc, ông Giang tuy rơi vào hôn mê nhưng vẫn có thể cảm nhận được những chuyện bên ngoài, chỉ là tình trạng bệnh quá nặng nên không thể tỉnh lại, Giang Sâm đã làm gì, sao có thể dễ dàng bỏ qua chỉ vì mấy lời giả dối của hắn được.
"Hai vợ chồng chúng mày đều đi ra ngoài cho tao!" Ánh mắt ông u ám nhìn Giang Sâm và Miêu Tĩnh, thấp giọng ra lệnh.
"Ba..." Miêu Tĩnh còn định nhận tội thay chồng, lại nghe thấy ông Giang quát lớn một tiếng: "CQútI"
Hai người và vệ sĩ đành phải cúi đầu ảo não rời khỏi phòng bệnh.
Ân oán của nhà giàu, Linh Bảo cũng không muốn can thiệp nhiều, đối với lời cảm ơn của ông cụ Giang, cô chỉ thản nhiên nói: "Mấy người trả thù lao cho tôi, lại giúp tôi có việc làm, coi như thanh toán xong.'
"Sức khỏe của tôi..." Ông Giang muốn nói rồi lại thôi, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Ông cụ Giang này, ngoài chuyện kiếm tiền, thật ra cũng là một người lương thiện, cũng không hẳn là nhà tư bản lòng dạ hiểm độc từ đầu đến cuối. Linh Bảo hiểu được ý của ông, vì thế liền chỉ ra vấn đề, nói: "Bệnh ung thư gan của ông đã được chữa khỏi. Nhưng dù sao ông cũng đã hơn bảy mươi tuổi rồi, tuổi thọ có hạn, nếu muốn sống lâu hưởng phúc cùng con cháu, phải làm nhiều việc thiện, như vậy mới có thể đảm bảo phú quý kéo dài đến đời sau, nếu không, tài lộc của Giang gia ông sẽ biến mất sau một thế hệ."
Nếu ông ấy có thể hiểu được ý của cô, dùng tiềm lực kinh tế của tập đoàn Hanh Thông để làm nhiều việc thiện, coi như là tạo phúc cho dân chúng. "Biến mất sau một thế hệ?" Ông cụ Giang bị ẩn ý đằng sau những từ này dọa sợ.
"Chính là thứ ông đang nghĩ." Linh Bảo nhìn thoáng qua Giang Húc: "Anh ta có lẽ cũng không thể duy trì tài lộc của ông lâu dài."
Cả người Giang Húc, tuy năng lực chỉ ở mức khá, dù không bằng chú hai nhìn xa trông rộng của anh ta, lại kiêu căng tự mãn, đặt lợi ích cao hơn nhân nghĩa, tiếp tục làm việc như vậy cũng không có gì đáng tin cậy bằng bạn tốt và cấp dưới. Dù anh ta thuận lợi kế thừa Giang gia cũng không giữ được bao lâu.
Ông Giang vừa nhìn Giang Húc còn trẻ vừa ngẫm về đứa con nuôi lòng lang dạ thú, ông ấy thở dài nặng nề.
"Cảm ơn cao nhân đã chỉ điểm, tôi sẽ suy nghĩ kĩ về lời nói của ngài, ngày khác sẽ đến cảm ơn hậu hính!"
Bảy, tám ngày sau, Linh Bảo nghe được tin từ chỗ Mạnh Thi Văn, ông cụ Giang ép phải ở riêng, cậu hai Giang gia - Giang Sâm bị miễn nhiệm khỏi tất cả các chức vụ trong tập đoàn, chỉ bảo lưu bất động sản có tổng giá trị khoảng một, hai trăm triệu và một số tài sản cá nhân khác, coi như đã hết lòng quan tâm, giúp đỡ.
Ngoài chuyện này, Giang gia tuyên bố với bên ngoài, tài chính Hanh Thông sẽ thay đổi hoàn toàn, các quỹ dưới tên của tập đoàn được đổi thành quỹ từ thiện, ngân hàng Hòa Phong và công ty đều chi 50% lợi nhuận hằng năm cho công tác từ thiện, ngoài ra còn thành lập công ty bảo vệ môi trường Hanh Thông, tiến hành xây dựng các công trình xanh ở các vùng sa mạc trên đất nước.
Hành động này được chính phủ nhiệt liệt khen thưởng và người dân đánh giá cao, cũng giúp Giang gia xóa sạch nghiệp trong giới tài chính vài năm qua. Đây đã là chuyện sau này.
Dù thế nào, xem như Giang Húc bảo vệ được chỗ đứng của bản thân, mà Giang Sâm lại coi như thất bại thê thảm.
Đối với kẻ đã phá hỏng việc của bản thân - Lục Linh Bảo, hắn hận cô không khác nào hận Giang Húc và ông cụ Giang. Hắn tin vào năng lực của chính mình, một ngày nào đó sẽ Đông Sơn tái khởi*, tìm được cách để thâu tóm Hanh Thông. Nhưng Lục Linh Bảo này cũng rất khó giải quyết.
*Thành ngữ Trung Quốc, chỉ việc giành lại quyên lực sau khi đánh mất quyên lực.
Cô không làm ăn, không thiếu tiền, còn rất mạnh, tất cả những tên nhà giàu từng được hắn giúp đỡ đều đã quay sang tâng bốc cô, hắn muốn chỉnh đốn cô cũng không có cách nào.
Nghe xong nỗi băn khoăn của chồng, Miêu Tĩnh liền nghĩ cho hắn một cách.
"Anh không nghĩ chuyện này rất kì lạ sao? Có thể chữa khỏi bệnh nan y, đây quả thực là chuyện tốt, ngay cả Tổng thống cũng biết rồi, còn coi cô ấy như thần tiên mà tâng bốc cô ấy, nhưng tại sao cô ấy lại phải bảo người khác giữ bí mật?" Trước đây cô chữa khỏi ung thư gan cho bệnh nhân ở Lý gia, nói chuyện của cậu phải giữ kín như bưng, nếu không phải Giang Húc tìm được dấu vết ở bệnh viện, còn không chắc có thể tìm được cô. Nghe thấy bà ta nói vậy, Giang Sâm cũng cảm thấy hơi lạ.
"Em nghe người ta nói, lúc trước đứa nhóc Lý gia kia cũng mời nhiều cao nhân huyền môn nổi danh đến xem, nhưng mọi người đều nói không chữa được. Thật ra không phải không cứu được, mà là chuyện cứu mạng người này phải tốn rất nhiều sức, mọi người không dám cứu."
Giang Sâm lập tức hiểu ý: "Nói như vậy, mỗi khi cô ta cứu người cũng phải đánh đổi rất lớn, cứu thêm một người, chỉ sợ cũng phải lấy mạng đổi mạng... Nên cô ta mới sợ tin tức bị truyền ra ngoài.
Hắn suy nghĩ kĩ lại một lúc rồi lộ ra nụ cười lạnh lùng: "Những người buôn bán như chúng ta chỉ có thể nhờ cô ta, nếu cô ta không cứu người, tóm được cô ta cũng vô dụng. Dù kẻ bị đe dọa đến tính mạng là người quyền cao chức trọng, chẳng lẽ vẫn phải phụ thuộc vào một câu cứu hay không của cô ta sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận