Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 284:
Vì thế, cô vừa trở lại Liên bang đã bay lên những tâng mây, bắt đầu tìm kiếm trên mặt đất.
Tìm khắp đất liền cũng không thu được kết quả gì, cô chuyển mục tiêu sang biển. Quả nhiên, cô đã phát hiện ra dấu vết của phân thân đó ở vùng biển gân một thành phố hải đảo tại phía nam Liên bang.
Cảm nhận được Linh Bảo đang tiến đến gần, phân thân kia vậy mà ngay lập tức chạy về phía hải đảo, chỉ là tu vi hiện giờ của ông ta thấp hơn nhiều so với Linh Bảo, rất nhanh đã bị Linh Bảo chặn đường tóm lại.
Linh Bảo lấy kiếm Nhật Diệu ra, không nói lời nào mà chuẩn bị công kích.
Hư ảnh trong màn sương đen kia lại mở lời:
"Nếu cô ra tay, vậy hãy để bảy triệu người phàm ở trên hải đảo này chôn sống cùng với tôi luôn đi!"
Động tác của Linh Bảo ngừng lại: "Ông muốn làm gì?"
"Tôi đã bố trí rất nhiều bom trên hòn đảo này, chỉ cần tôi niệm một cái là có thể lệnh cho thuộc hạ kích bom nổ, khi đó hàng triệu cư dân trên hòn đảo này sẽ bị chôn sống cùng tôi!"
Ông ta thoát ra khỏi tay Linh Bảo, sức mạnh đã suy yếu đi rất nhiều. Lo lắng bị cô phát hiện, ông ta chỉ có thể tới một hòn đảo ven biển dân cư đông đúc, lặng lẽ tích luỹ sức mạnh. Vì quốc gia kia thường xuyên xảy ra động đất khiến ông ta kiếm được không ít món hời, hồi phục được phần lớn sức mạnh.
Đương nhiên, nói ông ta yếu đi chỉ là so với Linh Bảo mà thôi, còn so với người phàm và những người tu hành khác, ông ta vẫn mạnh mẽ như một vị thần. Những kẻ sẵn sàng theo phe ông ta vẫn phục tùng ông ta như cũ mà thôi.
Biết được tín đồ của Linh Bảo càng ngày càng nhiều, chính phủ Liên bang lại còn trở thành hậu thuẫn vững chắc cho cô, ông ta căn bản không thể đi làm loạn nữa.
Ông ta cảm thấy có gì đó không ổn, để tự bảo vệ bản thân, sai những gia đình người phàm phục vụ ông ta sắp xếp chuyện này, uy hiếp tính mạng của toàn bộ những người dân trên hòn đảo phía nam, giành lấy một cơ hội sống sót cho mình.
Cô là một vị thần rất yêu thương chúng sinh, tuyệt đối không thể bỏ mặc tính mạng của nhiều người như vậy.
Linh Bảo lặng lẽ tản thần thức ra thăm dò, quả thực phát hiện có bom chôn cất ở vài chỗ trên hòn đảo.
Cô biết rõ với trình độ khoa học công nghệ phát triển hiện nay, chỉ cần một mệnh lệnh, chỉ cần một cái bấm chốt cũng có thể làm nổ toàn bộ số bom. Hơn nữa, dựa vào những con quỷ và những kẻ tà tu đã bị Xích Vân hạ cấm chế trước đây, ông ta quả thực có thể dùng suy nghĩ để thao túng những người bình thường. Nhưng cô không có nhiều thời gian để lãng phí với ông ta như vậy. Nếu lần này cô bị bắt chẹt mà nhượng bộ thả hổ về rừng, ông ta vì có thể tích trữ sức mạnh chắc chắn sẽ khiến càng nhiều người bị thương hơn nữa.
Vì thế, cô buộc phải giải quyết gọn ông ta trong một lần.
"Ông muốn như thế nào?" Cô làm bộ sợ hãi, thu kiếm Nhật Diệu lại hỏi, nhưng lại lặng lẽ mở thần thức ra, tìm kiếm những người và thiết bị đang khống chế những quả bom đó.
"Tôi muốn cô lấy tâm ma của mình ra thê rằng, bảo đảm không bao giờ truy sát tôi nữa!" Xích Vân nói.
"Lời thề tâm ma?”
Đương nhiên cô không thể lấy tâm ma ra thề, cho dù có là thần linh, dùng phương pháp chính thức như vậy thê thốt rồi làm ngược lại cũng sẽ ảnh hưởng tới tinh thần.
Linh Bảo làm bộ tính toán kỹ lưỡng: "Tôi có thể lấy tâm ma ra thề, nhưng trước đó, ông phải cho người tiêu huỷ một phần ba số bom để biểu đạt thành ý đã."
Lời này phút chốc khiến Xích Vân im lặng không nói gì.
Trên một phương diện nào đó mà nói, ông ta cũng rất bị động, Linh Bảo muốn giết ông ta dễ như trở bàn tay. Nếu ông ta thực sự khiến chỗ bom kia phát nổ thì chắc chắn ông ta cũng sẽ chất.
Bảy triệu người chết đi đối với Linh Bảo mà nói, ngoại trừ khiến cô cảm thấy phẫn nộ thì chẳng có ảnh hưởng gì khác.
Nhưng hiện tại mấu chốt chính là, lời thê tâm ma có thể gây ra ràng buộc hạn chế gì với cô hay không đây? Cô không phải người tu hành phàm nhân, mà là một chủng tộc trời sinh đã ưu việt hơn người tu hành là nhân loại rất nhiều.
Nhân loại tu hành phải mất cả vạn năm mới có thể đạt tới cảnh giới tiên thiên, nhưng cô từ lúc mới sinh ra đã sở hữu sức mạnh đó rồi. Cho dù là ông ta cũng không thể bảo đảm mình hiểu hết về đặc tính của một chủng tộc cao cấp như thần linh này.
Biểu cảm của Lục Linh Bảo nói cho ông ta biết, lời thề tâm ma hoàn toàn chẳng có tác động ràng buộc gì với cô cả. Ngoài thứ đó ra, còn có gì có thể ràng buộc cô được nữa?
Ông ta không thể không bắt đầu suy nghĩ về một điều kiện khác có thể mang ra thoả thuận được: "Chờ đã, không thể là lời thê tâm ma, tôi còn có điều kiện khác."
Thời gian yên lặng trôi qua, sau hơn ba phút đối đầu, Linh Bảo đã tìm ra nơi khống chế quả bom. Nơi đó cách thành phố đủ xa để có thể bảo vệ an toàn cho bản thân, nhưng lại trong phạm vi có thể điều khiển quả bom từ xa.
Dùng suy nghĩ thao túng thực ra cũng thông qua thần thức, chỉ cần cô dùng thần thức dựng lên một kết giới là có thể tạm thời ngăn cản được sự thao túng của Xích Vân.
Nghĩ cách xong, cô ngay lập tức dùng thân thức để bao phủ khu vực kia, sau đó trong phút chốc bất ngờ rút kiếm Nhật Diệu ra, đánh về phía Xích Vân. Cô đã dùng chín mươi phần trăm thần lực vào nhát kiếm này, Xích Vân tuy rằng phản ứng rất nhanh nhưng nửa cơ thể vẫn dính phải công kích.
Dưới sức mạnh thần lực mạnh mẽ, phần lớn sương đen quanh người ông ta đã tản đi hết.
Ông ta tức giận thét lên: "Cô! Cô vậy mà dám đánh úp tôi!"
Xem ra hôm nay Lục Linh Bảo không định tha cho ông ta, vậy thì dù có chết ông ta cũng phải kéo theo bảy triệu người kia chôn sống cùng mình!
Ông ta dùng thần thức để mệnh lệnh cho những quả bom phát nổ, chỉ đợi cho thành phố hải đảo kia phát ra pháo hoa rực rỡ, nào ngờ, đợi một hồi lâu cũng không có gì xảy ra.
Ông ta đang không ngừng sửng sốt, lại thấy Linh Bảo hạ một nhát kiếm tới.
Cảnh tượng cuối cùng trong tâm mắt của ông ta chính là kim quang vạn trượng mà thanh kiếm tràn trê thần lực mang lại.
Nhìn thấy phân thân hoá thành khói đen tiêu tán vào không trung, cuối cùng Linh Bảo cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô lấy điện thoại ra gọi cho Cục quản lý các sự kiện thần bí, để họ phái người tới hòn đào phía nam tiến hành gỡ bom, đồng thời bắt những kẻ đã tham gia khống chế những quả bom, tiêu trừ hậu hoả, miễn cho lũ tôm tép này tiếp tục làm loạn.
Sắp xếp xong xuôi, cô tìm một khu rừng ẩn để nạp sức mạnh cho trận bàn.
Tín ngưỡng chỉ lực của cô giống như một dòng sông đổ nước vào một hồ chứa, một khi hồ cạn nước sẽ ngay lập tức được nạp đầy lại. Vì thế, cho dù vừa rồi cô đã dùng toàn lực vào hai nhát kiếm, hiện tại vẫn trong trạng thái thần lực sung mãn.
Mất hơn một ngày trời cuối cùng cũng khiến trận bàn được nạp đầy sức mạnh, cô lập tức đi tới núi Tĩnh Tà.
Xích Vân ở trong đại trận nhìn thấy cô tới, trong mắt sáng lên ý chí chiến đấu.
Ông ta biết phân thân bị thương chưa hồi phục đã bị cô giết chết, nhưng cô muốn giết ông ta thì tuyệt đối không dễ dàng như vậy đâu.
Dù cô có chuẩn bị những gì đi nữa, cảnh giới của ông ta cũng cao hơn cô, kinh nghiệm chiến đấu cũng nhiều hơn cô mấy vạn năm, ai sống ai chết còn chưa biết đâu!
Hơn nữa, nếu cô muốn giết ông ta thì bắt buộc phải mở đại trận Tĩnh Tà ra, như vậy thì ông ta không cần phải đợi mấy chục mấy trăm năm nữa, có thể có lại tự do ngay.
Linh Bảo vô cùng hiểu rõ đại trận Tĩnh Tà, trong trận pháp có một phần lớn là thần lực của cô, vì thế chỉ cần thi pháp một cái là có thể mở đại trận ra.
Xích Vân hơn trăm năm chưa được thấy mặt trời thoát ra khỏi mặt đất, ngọn núi đè trên người ông ta sụp đổ, đất cát đầy trời.
"Lục Linh Bảo, hôm nay chính là ngày giỗ của cô!" Ông ta vừa có được tự do liền điên cuồng lao vê phía Linh Bảo. Giết chết cô, chiếm đoạt thần lực của cô!
Giết chết cô, khiến cô phải trả giá đắt vì đã không biết trời cao đất dày!
Ông ta có thể cảm nhận rõ ràng cô đang ở cảnh giới Kim Tiên trung kỳ, trong lòng không khỏi vui mừng khôn xiết.
Thần linh thì đã làm sao, đây là thế giới kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, kẻ yếu đã được định sẵn sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho kẻ mạnh rồi.
"Lời này tôi trả lại nguyên văn cho ông."
Linh Bảo bình tĩnh nhìn ông ta, sử dụng trận bàn ném về phía Xích Vân.
Xích Vân lập tức bị kim quang bao trùm.
Ông ta phẫn nộ rống lên một tiếng, bắt đầu toàn lực tấn công vào trận pháp do thần lực tạo ra này.
Quả không hổ là thực lực hậu Kim Tiên, mỗi lân ông ta tấn công, Linh Bảo cũng có thể cảm nhận rõ ràng trận bàn đang rung chuyển. Mặc dù đòn tấn công của ông ta tạm thời vẫn chưa phá được trận bàn, nhưng so với tên quỷ hút máu bị đơn phương treo lên đánh kia thì hoàn toàn không giống nhau.
Trôi qua mười mấy phút, ông ta vẫn tiếp tục không ngừng phản kháng, Linh Bảo quan sát toàn bộ động tĩnh của trận pháp, tinh mắt phát hiện trên trận bàn vậy mà xuất hiện vết nứt, trái tim trong phút chốc thắt lại.
Xem ra, trận bàn này bị dùng hai lần thì có hơi miễn cưỡng, càng huống hồ tà vật ở lần thứ hai mạnh hơn lần đầu rất nhiều.
Cô quả quyết tiếp tục dùng toàn lực nạp thần lực vào trong trận bàn, vết nứt dân dần được vá lại, công kích của trận bàn càng trở nên mạnh hơn, Xích Vân lúc này mới dần dần mất đi khí thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận