Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 292:
Tử Vi chế ngự pháp khí phi hành, ôm cô nhóc xuống và hỏi: "Tại sao một mình con lại lái pháp khí phi hành chạy loạn vậy hả 2 Xảy ra chuyện gì thì biết phải làm sao?"
"Tử Vi bá phụ, con muốn tìm anh Thanh Tiêu!" Cô nhóc không sợ bị dạy dỗ chút nào, ngược lại còn dùng giọng nói non nớt nói.
Trong lúc dưỡng thương, Thanh Tiêu có đi thăm cô nhóc mấy lần, cô nhóc lập tức nhớ kỹ tên của anh, lần nào cũng ngọt ngào gọi anh Thanh Tiêu.
"Được, ta dẫn con đi tìm nó." Tử Vi ôm cô nhóc đi tới chỗ ở của anh, cô nhóc vừa nhìn thấy anh, lập tức tránh ông ấy ra, đôi chân ngắn nện từng bước nhỏ chạy về phía anh, vừa chạy vừa vui vẻ gọi anh Thanh Tiêu, ngọt ngào hồn nhiên khiến cho người ta yêu thích.
"Thanh Tiêu của chúng ta cũng có một ngày thu hút được một cô gái nhỏ như thế này!" Tử Vi ở bên cạnh cười nói.
Cô nhóc lại không hề ngượng ngùng chút nào, lấy ra một quỳnh quả màu xanh ngọc bích, dùng hai tay nâng tới trước mặt anh: "Thích anh Thanh Tiêu, cho anh quả nè!"
Thanh Tiêu không nhận quỳnh quả của cô, cũng không đuổi cô ra ngoài, anh xem ngọc giản, cô nhóc ở bên cạnh líu líu lo lo kể về những phát hiện mới của mình.
Một đám mây, một bông hoa, một chiếc lá, mây mù biến ảo, hào quang lưu động, sao trời vận chuyển, những thứ đồ vật hết sức bình thường, trong mắt cô lại thú vị như vậy.
Từ trước đến nay anh luôn yêu thích yên tĩnh, nhưng kỳ lạ là lại không cảm thấy cô ồn ào, cô nói chuyện, anh xem ngọc giản, rất hài hoà và thoải mái.
Cô nhóc nói đến mệt, nhìn quỳnh quả vẫn nằm trong tay, lại nhìn anh vài lần : "Anh Thanh Tiêu, anh không ăn quả sao?" Không chờ anh trả lời, lại lập tức nói: "Không ăn thì em ăn vậy!"
Sau đó lập tức ôm quả lên gặm rôm rốp.
Nhìn dáng vẻ ăn đến say sưa ngon lành của cô, Thanh Tiêu không khỏi hoài nghi, quỳnh quả tầm thường này thật sự ăn ngon như vậy sao?
Vậy là, anh sai người mang tới một đĩa quỳnh quả, câm một quả lên cắn một miếng, vẫn là hương vị như thế, không ngon.
Vừa quay đầu lại phát hiện cô nhóc đang nhìn chằm chằm vào đĩa đựng trái cây của anh, đôi mắt toát ra vẻ thèm thuồng.
Các vị thần còn nhỏ như thế này đều phải kiểm soát lượng tiên quả ăn vào cơ thể, thể chất của Linh Bảo lại khác các vị thân khác, cô có nhu cầu rất lớn về năng lượng, cha lại luôn kiểm soát sức ăn của cô. Sau này Thanh Tiêu cũng mới biết, cô nói mình luôn luôn ăn không đủ no.
Thanh Tiêu bị cô nhìn như vậy, lập tức vô thức vẫy tay với cô, đẩy đĩa trái cây tới trước mặt cô: "Ăn đi." Cô nhóc nhìn anh, dường như là xác định thật sự có thể ăn, lúc này mới cầm một quỳnh quả lên nhai rộp rộp.
Từ đó về sau, cô nhóc này giống như là yêu thích Bắc Cực Thần cung, ngày nào cũng chạy tới đây.
Anh thường chiêu đãi cô ăn tiên quả, nghe cô nhóc nói linh tinh bên tai mỗi ngày, thích anh Thanh Tiêu nhất, anh Thanh Tiêu là vị nam thân anh tuấn nhất, người anh Thanh Tiêu thơm nhất.
Lão Bạch Long thấy cô nhóc nhà mình thích Bắc Cực Thần cung như vậy, bèn bàn bạc với Tử Vi, ông ấy muốn ra ngoài một thời gian, tạm thời gửi Linh Bảo tới Bắc Cực Thần cung, xin nhờ bọn họ chăm sóc giúp một chút.
Tử Vi vô cùng chào đón cô nhóc này, vậy là tạm thời cô sẽ sẽ ở lại Bắc Cực Thần cung, quấn lấy anh suốt ngày là chuyện đương nhiên.
Anh dạy cô sử dụng thần lực, dạy cô một vài pháp thuật đơn giản và kiếm pháp, cô kéo anh ra ngoài chơi, mong muốn đơn phương tìm được đồ ăn ngon để chia cho anh, giống như một chú chim nhỏ bay qua bay lại bên cạnh anh, ríu ra ríu rít kể vê tất cả những điều tuyệt vời trong mắt cô.
Khi có cô nhóc này đồng hành, Thanh Tiêu cảm thấy toàn bộ thế giới này cũng dân dần nhiễm lên một màu sắc tươi sáng.
Mười năm thấm thoắt trôi qua.
Lão Bạch Long quay về, đón cô đi. Lúc này anh mới phát hiện, thế giới khôi phục lại sự yên tĩnh một lần nữa, yên tĩnh như vậy khiến người ta không quen.
Vì sự thay đổi của bản thân mà Thanh Tiêu không biết làm thế nào nên quyết định bế quan.
Anh chìm vào trong hồ Tinh Diệu vẫn chẳng thể bình tĩnh lại, suy nghĩ trong đầu hỗn loạn.
Khi Lão Bạch Long còn ở đây, mỗi ngày Linh Bảo đều đến Bắc Cực Thần cung nhưng cho đến nay đã nửa tháng rồi cô không đến.
Đã xảy ra ra chuyện gì rồi sao?
Hay là do cha của cô đã lâu không trở về nên Linh Bảo dính lấy cha mình mà quên mất anh?
Các suy đoán khiến Thanh Tiêu cảm thấy không được vui cho lắm. Thanh Tiêu dân dân chìm đắm vào việc tu luyện trong đống ngờ vực, lần này thời gian nhập định của anh rất ngắn ngủi, chỉ nửa năm đã ngoi lên khỏi hồ Tinh Diệu. Nhìn hồ Tinh Diệu tinh quang lấp lánh, lòng Thanh Tiêu đầy ắp sự mờ mịt, vốn dĩ nguyên nhân chính khiến anh ngoi lên khỏi hồ Tinh Diệu là vì anh không thể nhập định hoàn toàn.
Trong lòng Thanh Tiêu luôn có một suy nghĩ, nếu trong thời gian anh bế quan, Linh Bảo tới tìm anh mà không thấy thì phải làm sao bây giờ. Không biết từ khi nào cô gái nhỏ này đã có sự ảnh hưởng lớn như vậy. Khi Thanh Tiêu về lại nơi ở thì đã nghe thấy người hầu nói Linh Bảo có đến tìm anh vài lần nhưng anh đều không ở đây, cô còn để lại vài thứ nhờ người hầu đưa cho Thanh Tiêu sau khi anh xuất quan.
Người hầu dâng nó lên, trên khay là đồ vật khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Các loại quả thích hợp với thần linh mới trưởng thành như linh quả, còn có một số món đồ chơi nhỏ, điểm chung là đều không phù hợp với Thanh Tiêu nhưng tâm tình đang lao xao của anh lại được vuốt xuống một cách đầy kỳ lạ.'Đi gọi em ấy tới đây, nói là ta xuất quan rồi." Thanh Tiêu phân phó với người hầu.
Không bao lâu sau, người hầu cùng Linh Bảo xuất hiện ở Bắc Cực Thần cung. Cô gái nhỏ mặt mũi bâầm dập, trên má còn đọng lại những giọt nước mắt. Sắc mặt Thanh Tiêu lập tức trầm xuống: "Sao lại thế này?"
"Em đánh nhau một trận với bọn Huyền Sương và Kim Tinh." Cô gái nhỏ chẳng thèm để ý đến dáng vẻ của mình, nếu không phải trên má cô vẫn còn nước mắt thì suýt nữa người ta thật sự tin cô không để bụng.
Đám người Huyền Sương, Kim Tinh đều là những thần linh nhỏ mới được sinh ra chỉ hơn Linh Bảo hai ba trăm tuổi, tuy thân thể đã ở dáng vẻ trưởng thành khi năm mươi tuổi nhưng tâm tính lại không khác gì trẻ con. Đại đa số thần linh đều tuân theo quá trình phát triển như vậy, chỉ có một số ít có tâm lý trưởng thành."Bọn họ đánh em?"
"Ừm”" Linh Bảo tủi thân gật đầu.
Thanh Tiêu ôm Linh Bảo trên khuỷu tay, dẫm lên phi kiếm tìm thấy mấy thần linh nhỏ mới sinh kia. Thanh Tiêu buông Linh bảo ra, anh như ánh sáng vụt xung quanh mấy người kia vài vòng, chờ khi anh trở lại bên người Linh Bảo thì mấy thần linh nhỏ mới sinh kia đã nằm trên đất oai oái kêu đau. Ánh mắt Thanh Tiêu như sương lạnh nhìn chằm chằm bọn họ khiến mấy người kia chẳng dám kêu rên, chờ khi mọi người yên lặng trở lại thì anh mới mở miệng nói:
"Cảm giác ỷ mạnh hiếp yếu như thế nào?”
Mấy người bị đánh nhìn Linh Bảo ở bên cạnh Thanh Tiêu, lúc này họ mới ý thức được Thanh Tiêu tới để giúp Linh Bảo tính sổ.
Bọn họ có cái khổ không nói lên lời, con nhóc Linh Bảo kia quá phiền phức, cô biết mình bay không mau chạy không nhanh mà cứ một hai phải chơi cùng bọn họ, rõ ràng là quấy rối mà. Chọc cho bọn họ bực mình muốn dạy dỗ cô thế mà cô lại dám đánh trả, còn không chịu thua thiệt, tính tình cứng đầu ương bướng không phải nên bị ăn đòn à.
Nhưng trước mặt lại chính là anh trai Thanh Tiêu, thần lực cùng tu vi đều siêu cường, cha mẹ bọn họ cũng chưa chắc đã là đối thủ của anh mà rõ ràng là anh đang che chở cho Linh Bảo thì ai dám nói ra.
Họ chỉ đành sầu thương mà cam đoan về sau sẽ không bao giờ bắt nạt Linh Bảo nữa.
Ài, xuất môn bất lợi, ai mà biết một con yêu tinh phiền toái như Linh Bảo lại có anh trai Thanh Tiêu làm chỗ dựa cơ chứ.
Trở lại Bắc Cực Thần cung, Thanh Tiêu cảm thấy nhìn rất chướng mắt nên đã dùng thần lực trị thương cho Linh Bảo, một lát sau cô gái nhỏ khôi phục lại dáng vẻ phấn điêu ngọc trác* ngày xưa.
*Phấn điêu ngọc trác chỉ da thịt mềm mại trắng nõn, thường dùng để chỉ mấy đứa trẻ đáng yêu, cũng có thể dùng để chỉ người lớn.
Linh Bảo nho nhỏ ngoan ngoãn ngồi để anh trị thương cho, đôi mắt to tròn đen láy như viên ngọc màu đen tràn đầy sùng bái mà nhìn Thanh Tiêu: "Anh Thanh Tiêu lợi hại thật, nếu một ngày nào đó em cũng giống anh Thanh Tiêu thì tốt rồi."
Anh dạy cho em.' Thanh Tiêu hứa hẹn nói.
Từ hôm đó Thanh Tiêu càng ngày càng nghiêm túc huấn luyện Linh Bảo để cô khống chế thân lực mỗi ngày một chuẩn xác, tuổi còn nhỏ đã có thể điều khiển pháp khí, không biết lợi hại hơn gấp bao nhiêu lần so với những thần linh nhỏ khác.
Chỉ là cô nhóc này không lúc nào chịu an phận, thế mà lại lân nữa chủ động đi khiêu khích những thần linh nhỏ đã từng đánh nhau với cô rồi lại lân nữa bị đánh đến mắt sưng mũi tím trở vê.
Bất kể Linh Bảo lợi hại đến mức nào thì cũng sẽ bị tuổi tác hạn chế, hình dáng và sức mạnh trước năm năm mươi tuổi khác rất nhiều so với sau năm năm mươi tuổi. Bị thua hoàn toàn là điêu bình thường.
Thanh Tiêu cho rằng Linh Bảo bị bắt nạt nên lại đi tìm bọn nhãi ranh không hiểu chuyện kia để tính sổ.
Nhưng sau vài lần thì anh phát hiện có gì đó sai sai, cô nhóc này toàn là chủ động đi khiêu khích người khác, vốn dĩ là bên đuối lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận