Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 117:

Chương 117:Chương 117:
*x*
Sau khi thi giữa kỳ xong, bởi vì thành tích học tập của Chu Đào Đào cùng các bạn của cậu có tiến bộ, dẫn đến khoảng 27 đến 28 bạn học sinh đều học theo, đến miếu Sơn thần xin bùa Trạng Nguyên.
Bây giờ đã là cuối tháng 12, thành tích thi đua của tất cả học sinh đều được công khai.
Các giáo viên khiếp sợ phát hiện, vốn dĩ lớp 7 khoa Văn học kém nhất khoa bây giờ lại có tổng điểm trung bình vượt hẳn lần thi trước, chỉ ít hơn năm điểm so với lớp 3 cùng khoa.
Đây có còn là lớp Văn kém cỏi nhất không? Vượt mặt cả mấy lớp bốn, năm, sáu, suýt nữa còn kéo cả lớp 3 ưu tú của khoa Văn xuống dưới!
Mà lớp học còn có hai mươi bạn học đặc biệt tiến bộ, tất cả bọn họ đều lọt top 100, phải biết rằng ban đầu lớp 7 chỉ có hai học sinh ngẫu nhiên lọt vào xếp hạng trên 90 thôi. Ngoài ra có bạn bạn học tên Chu Đào Đào vốn là học sinh kém, thế nhưng chỉ qua một kỳ cậu ấy đã tiến bộ hẳn lên, lần thi khảo sát này thế mà đứng hạng thứ tám.
Biểu hiện của lớp 7 khoa Văn làm cho tất cả giáo và học sinh trong trường sợ đến ngây người.
Trong buổi đại hội nghiên cứu và thảo luận, hiệu trưởng vô cùng khen ngợi cô Trân chủ nhiệm lớp bảy, sau đó mời cô Trân chia sẻ kinh nghiệm giảng dạy cho các đồng nghiệp khác.
Cô Trân cười đến không khép miệng được, khách sáo nói chỉ cân quan tâm học sinh hơn chút, đồng thời thường xuyên làm công tác tư tưởng, kích thích ý chí học tập của các em là được.
Không một ai biết, một ngày trước khi công bố điểm, cô Trân đã mang hai con gà trống và chút nhang khói đến thôn Bạch Đế bái lạy Sơn thần.
Cô ấy hiểu rõ, sở dĩ lớp mình chủ nhiệm có tiến bộ kinh người như thế đều nhờ vào Sơn thần phù hộ.
Mấy tháng nay, thấy các bạn học khác có tiến bộ trong học tập nên gần như cả lớp cũng học theo, đi đến miếu Sơn thân xin phù hộ. Nhờ có Sơn thần mà lớp mới được kết quả như ngày hôm nay, cô ấy sẽ không bao giờ quên ơn dìu dắt của Sơn thần.
Cô ấy hạ quyết tâm, từ nay về sau vào mồng một mỗi tháng sẽ đến đây tạ lễ, kể cả các dịp lễ tết cũng vậy.
Đương nhiên là cô ấy sẽ không nói lí do thực sự cho đồng nghiệp, một là sợ họ tranh thưởng với mình, hai là lo bọn họ lấy đó để bắt chẹt cô ấy, báo lên Bộ Giáo Dục rằng cô ấy mê tín dị đoan.
Chỉ là cho dù cô Trần có tâm tư này, lúc ở trên lớp cô ấy vẫn ám chỉ hoặc nói thẳng luôn với các học sinh không được chìm đắm vào mê tín dị đoan, phải tin vào bản thân mình, việc rêu rao việc này khắp nơi sẽ ảnh hưởng không tốt đến lớp 7.
Nhưng học sinh ai mà chẳng có một vài người bạn thân. Lần này bọn họ đạt được thành tích vượt trội như thế, rất nhiều người đều chạy đến lớp 7 xin bí quyết học tập, rất nhanh liên biết được việc bọn họ đến miếu Sơn thần xin bùa Trạng Nguyên.
Vì thế bí mật này lập tức bị công khai.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người không tin, thậm chí còn khịt mũi coi thường, đặc biệt là đám học sinh có thành tích tốt. Nhưng đám học sinh kém lại sốt ruột không chịu nổi, còn một tháng nữa là thi cuối kì rồi, lúc này đến miếu vừa hay có thể cứu vãn tình hình trước khi thị, đem thành tích tốt về cho gia đình.
Vì vậy trong phạm vi hơn một nghìn học sinh của mười bốn lớp học của trường, đã có tới 200 học sinh chạy đến bái lạy Sơn thần. Đám học sinh liên tiếp xin nghỉ học đi theo nhóm, chủ nhiệm lớp biết bọn họ đi cúng bái Sơn thân thôn Bạch Đế thì cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Tín ngưỡng của hơn hai trăm người đã trực tiếp làm thần lực của Linh Bảo tăng thêm năm phần trăm, cô vô cùng cao hứng tự thưởng cho mình một bữa tiệc hải sản lớn.
Mà người dân thôn Bạch Đế hàng ngày thấy nhiêu học sinh đến cầu Sơn thân nhà mình như vậy thì càng thêm tin tưởng vào sự linh thiêng của Sơn thần.
Tết nhất đến nơi, trộm cắp lộng hành càng ngày càng nhiều, vì để giữ cho nhà cửa yên bình nên một số dân làng đã đến miếu Sơn thần cầu nguyện, Linh Bảo thấy vậy thì hoá phép ban cho tất cả bọn họ một tấm bùa giữ nhà.
Các thôn khác biết được người trong thôn đi bái lạy Sơn thần rồi được Sơn thần ban cho bùa giữ nhà thì lập tức làm theo, sau khi xin được bùa giữ nhà thì cung kính dán lá bùa ở nhà chính.
Mọi người đều cho là, mặc dù lá bùa này hiệu quả thì cũng chỉ đảm bảo năm nay không bị trộm thôi, không nghĩ đến tác dụng của nó lại kinh người đến vậy.
Buổi tối mùng 8 tháng chạp không có trăng, hai tên đàn ông to khỏe vác bao tải, lén lút mò đến nhà Lý Tam của thôn Bạch Đế, đánh thuốc mê con chó Đại Hoàng, sau đó lặng lẽ cạy khóa cửa sau của phòng bếp.
Hai tên này là kẻ trộm chuyên nghiệp, bọn chúng đã sớm tính toán, mẹ của Lý Tam là một bà goá, con trai con dâu đều không có nhà, một mình bà ấy nuôi cháu trai bảy tuổi, trong nhà không có người khỏe mạnh, cho dù phát hiện bọn chúng thì cũng không đuổi kịp được.
Hôm qua nhà bà ấy mới giết heo, phải hơn hai trăm cân thịt, thịt mới như vậy vừa hay có thể bán được giá tốt.
Bọn chúng thành thạo dùng kỹ xảo cạy then cửa, tiếng lạch cạch' vang vào trong phòng, nhưng giờ đã là đêm khuya, tất cả mọi người đều ngủ say nên chúng không sợ làm kinh động đến ai.
Hai tên trộm nghe ngóng một lúc, thấy trong phòng không có động tĩnh gì thì đánh bạo đẩy cửa phòng bếp ra.
Ai ngờ cửa vừa mở, trước mắt chúng bỗng hiện lên một luồng ánh sáng, chỉ kịp thấy một tia sét loé lên, hai tên đã ngã lăn ra đất bất tỉnh nhân sự.
Tiếng sét vang "âm' lên một tiếng, lập tức làm cho mẹ Lý Tam tỉnh giấc. Bà nghe thấy tiếng vang thì lo lắng sét bên ngoài đánh vào đồ điện trong phòng bếp nên nhanh chóng chạy xuống xem xét. Nào biết vừa bước vào thì nhìn thấy cửa sau của phòng bếp đã bị phá, trên đất là hai tên trộm cầm bao bì bị sét đánh cho hôn mê.
“Có ai không, có trộm!"
Bà hô to một tiếng, nhanh chóng chạy đi gọi hàng xóm.
Khoảng năm, sáu hộ gia đình bị tiếng kêu của bà thu hút, lập tức đi sang giúp bà bắt trộm.
Nhìn hai đứa ăn trộm nằm trên đất bị sét đánh đến cháy hết cả tóc, miệng không ngừng rên rỉ, tất cả mọi người đều tấm tắc không thôi.
"Tia sét này sao lại hay thế nhỉ, trùng hợp đánh trúng hai tên trộm luôn!"
"Tôi lại nghĩ không phải trùng hợp đâu, mấy người còn nhớ lúc trước có mấy người phá hủy miếu Sơn thần sau đó cũng bị sét đánh không?" Phần tử mê tín thâm niên là bà Trương lên tiếng.
Mọi người suy nghĩ, lấy sét đánh người quả đúng là tác phong trước sau như một của Sơn thân nhà họ, bọn họ chạy đến nhà chính của mẹ Lý Tam thì thấy, lá bùa giữ nhà mới cầu được mấy hôm trước bây giờ đã tan thành tro bụi.
Thì ra thật sự là Sơn thần hiển linh!
Vụ việc lần này bị đồn đại với tốc độ ánh sáng, trong một buổi sáng đã truyền đi khắp thôn.
Ngày hôm sau, một hộ gia đình trong thôn tổ chức tiệc mừng thọ, bạn bè làng trên xóm dưới cùng anh em gần xa đều tới dự.
Trước khi khai tiệc, tốp năm tốp ba người đang ngồi trên ghế cắn hạt dưa uống trà nói chuyện phiếm, bỗng có một bà lão người của thôn Đầu Trâu ở cách vách thổn thức nói:
"Tết nhất rồi, buổi tối lúc đi ngủ mọi người nhớ cảnh giác chút, mấy ngày trước nhà bà Vương của thôn chúng tôi bị ăn trộm mò vào đấy! Ôi chao, mấy người không tưởng tượng được đâu, chúng nó trộm sạch bách từ cái thảm, cái tủ lạnh cho đến cái ti vi, ngay cả thịt khô cũng bị trộm hết! Hai vợ chông nhà bà Vương đau lòng đến mức hai ngày nay cũng chưa ăn cơm!"
Mấy bà lão thôn bên cạnh đều mang vẻ mặt đồng tình, vừa mắng bọn ăn trộm vừa kể lể mấy hôm nay không có ngày nào được ngủ ngon.
Chỉ có bà Trương của thôn Bạch Đế là mỉm cười, mang theo cảm giác ưu việt cùng tự hào:
"Buổi tối không thể ngủ ngon, đó là thôn của mấy bà. Thôn chúng tôi lại khác, thanh thản ổn định ngủ đến hừng đông, không sợ ăn trộm!"
Người già của các thôn bên cạnh cảm thấy bà Trương đang khoác lác, không nhịn được mà khuyên nhủ:
"Bà cũng đừng quá chủ quan, hiện giờ thủ đoạn của cái đám ăn trộm đó vô cùng cao minh, đến lúc chúng nó nhảy vào nhà bà để trộm thì bà có hối hận cũng không kịp!"
"Đúng vậy, đám trộm đó vừa vào cửa là quét sạch hết đồ vật quý giá của bà đấy!"
Bà Trương quét mắt liếc mọi người một cái, đắc ý nói: "Không phải là tôi to gan, mà là thôn chúng tôi có biện pháp bảo vệ đặc biệt, cho dù bọn trộm có vào nhà thì cũng không trộm được gì!"
"Bà nói thế nghĩa là sao?" Mọi người tò mò hỏi.
Bà Trương thấy tỏ vẻ thần bí cũng đủ rồi, bây giờ mọi người thúc giục quá thì mới thấp giọng nói:
"Bởi vì thôn chúng tôi có Bồ Tát phù hộ!"
Mọi người đơ mặt ra: "Bồ Tát còn quản cả chuyện ăn trộm sao? Chẳng lẽ bọn trộm theo dõi nhà bà, Bồ Tát sẽ khiến cho chúng không trộm được nữa?"
Mặc dù người già ở nông thôn khá mê tín, nhưng mọi người đều cảm thấy hai từ "Thân phật" này, nói dễ nghe chút thì gọi là huyền diệu không giải thích được, nói khó nghe thì chính là có lúc linh có lúc lại không linh, kể cả có phát huy tác dụng thì cũng phát huy ở chỗ mà họ không nhìn thấy.
Mọi người cúng bái thần Phật đều là cầu bình an khỏe mạnh, nhưng cho dù cầu mãi thì cũng vẫn có người mắc bệnh nan y rồi chết, hoặc là ra đường gặp tai nạn giao thông. Việc tin vào thần linh này, theo lời của người trẻ tuổi thì chính là để an ủi tâm lý mà thôi.
"Đó là đương nhiên, bọn tôi đã cầu được bùa giữ nhà của Sơn thần, đến cái cửa bọn trộm cũng không vào nổi!" Bà Trương nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận