Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 140:
Những người này hiển nhiên đã ở trong này lâu, sớm thích nghi với hoàn cảnh ở đây, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trịnh Thu Lan chưa ăn cơm, chăn lại không có, mùa đông đã lạnh còn đói, tới nửa đêm nhịn không được có ý đồ đánh lén đám nữ tù để lấy lại chăn, lại bị người đàn bà hung hăng nhất đánh cho một trận, lại còn chỉ đánh vào mấy chỗ không ai nhìn thấy được.
Trịnh Thu Lan cứ thế nhịn cả đêm, hôm sau liên bị cảm lạnh, nhưng nơi này cũng không phải chỗ bà ta sổ mũi là có thể gọi bác sĩ đến. Bà ta yêu cầu quản tù xem bệnh cho mình, lại chỉ nhận về một cái nhìn thờ ơ và khinh bỉ. Trịnh Thu Lan nước mũi chảy ròng ròng, không còn tí uy phong nào của một đại phu nhân.
Ở trong trại giam ăn không ngon, ngủ không yên, mỗi ngày còn bị người khác khinh thường. Trịnh Thu Lan ngày ngày ngóng trông chồng mình đến nộp tiền bảo lãnh cho bà ta ra ngoài, nhưng chờ mãi vẫn chưa thấy ai. Một tuần sau, luật sư đến, nói với bà ta, tội cấu kết với phần tử khủng bố, cộng thêm giết người không thành cũng nằm trong danh mục tội phạm đặc biệt nghiêm trọng, có thể sẽ bị phán tám đến mười năm tù.
"Người nhà của tôi đâu! Tôi yêu cầu được gặp người nhà của tôi!" Bà ta phát điên phát rồ, lớn miệng gào lên, lại bị vô tình ném lại vào trại giam.
Trong hoàn cảnh của bà ta hiện tại, nếu người nhà không chủ động đến thăm, bà ta cũng chỉ có thể chờ, không có quyên liên lạc với người nhà.
Lại đợi thêm nửa tháng, rốt cuộc chồng bà ta cũng tới đây. Người đàn ông khi xưa mười phần oai phong lúc này lại như hươu gãy sừng, ủ rũ tiêu tụy.
Lời trách cứ trong miệng bà ta còn chưa kịp nói ra, chồng bà ta đã đưa đến một tin trời giáng.
Ông Thường biết bà ta không màng lời cảnh cáo, một hai muốn gây chuyện với Lục Linh Bảo. Gần đây tập đoàn Tây Sơn liên tục bị phát hiện ra vấn đề, nào là trốn thuế, bị phạt hành chính cả đống tiền, sau đó lại là chất lượng sản phẩm không đạt tiêu chuẩn, gây ra sự cố, Thường Thiến Thiến khi xưa học cấp ba có quan hệ với người khác cũng bị truyền thông lấy để đưa tin, cổ phiếu tập đoàn tuột dốc trầm trọng, ban giam đốc đang xem xét hủy bỏ chức danh tổng giám đốc của ông ta, đưa em trai ông ta - Thường Tín Thành lên đảm nhiệm thay phần mình.
Chuyện này cũng tương đương với việc ông ta bị tước đoạt quyền thừa kế.
"Sao lại có thể như vậy, trước giờ không phải là lão gia tử luôn coi trọng anh nhất sao?" Trịnh Thu Lan bày ra biểu tình kinh ngạc.
"Ông cụ cho rằng Thường gia liên tục gặp chuyện là vì em đụng phải một thầy phong thủy, bây giờ đang bị cô ta trả thù. Vì tránh để mẹ con hai người hoành hành ngang ngược, có ngày phá hủy luôn cả sự nghiệp, nên mới làm chuyện này." "Không thể có chuyện như vậy được! Chắc chắn là Thường Tín Thành nhân cơ hội, lợi dụng chuyện của em để hãm hại anhl" Trịnh Thu Lan giọng the thé nói, bà ta biết, hiện tại mình phải tìm cách để thoát khỏi chuyện của Lục Linh Bảo, nếu không chồng bà ta bị tước đoạt quyền thừa kế, chắc chắn sẽ oán hận bà ta cả đời.
"Chồng, anh mau nộp tiên bảo lãnh em ra ngoài, một ngày em cũng không thể ở nơi này thêm được nữa! Chúng ta ở chung mới có thể sớm tìm ra cách đoạt lại quyền thừa kết"
Cả người Thường Trí Thành mỏi mệt, trong mắt mang theo vài phần áy náy: "Thu Lan, anh không thể nộp tiền để bảo lãnh em ra ngoài được. Ông cụ nói, nếu anh giúp em, một cắc tiền của Tây Sơn cũng không có phần chúng ta."
Ông Thường đã lập di chúc mới, để Thường Tín Thành tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc, mà cả nhà bọn họ chỉ được chia năm phần trăm cổ phần, chuyển công tác sang công ty con, được 5 bất động sản. Nếu ông ta giúp vợ mình tìm luật sư, hoặc dùng quan hệ để giảm hình phạt cho bà ta, thì chút tài sản này cũng bị thu hồi.
Tai vạ đến nơi, phải lo thân mình trước.
Ông cụ đã hạ quyết tâm đổi người thừa kế, ông ta muốn trở mình, về cơ bản là không có khả năng. Vì con cái, cũng là vì chính mình mai sau, ông ta phải cố gắng giữ lấy chừng đó tài sản. Nên chỉ có thể thật lòng xin lỗi Trịnh Thu Lan.
Dù sao, nếu bà ta không ngó lơ lời cảnh cáo của ông cụ, năm lần bảy lượt đắc tội thây phong thủy kia, ông ta cũng sẽ không phải lưu lạc đến mức này.
Hai tháng sau, án tuyên cho Trịnh Thu Lan, xử tù có thời hạn chín năm. Mà cả nhà Thường Trí Thành đều trở thành trò cười cho người ở S thị. Ông ta nửa đời người mang danh người thừa kế, tổng giám đốc, vợ ông ta tính tình kiêu ngạo, luôn ức hiếp người khác, nhất là Thường Tín Thành, giờ chuyện ra nông nỗi này, ắt cũng là quả báo.
Lại nói, sau khi nói chuyện xong với vệ sĩ của Trịnh Thu Lan, Lục Linh Bảo lập tức quay về hưởng thụ bàn đồ ăn của mình.
Ba người ăn xong sảng khoái cả người, bật nhạc quẩy một hồi lại cùng nhau tán gẫu.
Mạnh Thi Văn thường ngày nói năng thận trong cũng dần buông thả, để lộ nụ cười, cuộc sống đơn giản như thế với cô quả là tốt đẹp, bạn bè cũng thật lòng đối đãi.
"Lục Linh Bảo, Lê Tuyết, sắp đến sinh nhật hai mươi tuổi của mình, mình định sẽ mở tiệc tại gia, đến lúc đó chắc chắn sẽ có nhiều đồ ăn ngon, hai người cũng tới đi."
Cô ấy đưa ra lời mời.
"Không phải nhà cậu ở tỉnh khác sao?" Lê Tuyết khó hiểu hỏi.
Lục Linh Bảo cũng hơi kinh ngạc.
Chủ yếu là vì đây là lân đầu tiên Mạnh Thi Văn nhắc đến nhà mình, còn muốn mời bọn họ đến chơi, xem ra đã mở lòng với họ rồi à?
"Đấn lúc đó hai cậu sẽ biết." Mạnh Thi Văn thần bí nói. "Đương nhiên là mình đi rồi, nơi có đồ ăn ngon không thể thiếu mình được." Lục Linh Bảo không có hứng thú đào sâu như vậy, sảng khoái đồng ý.
Thứ năm, Mạnh Thi Văn vê nhà, thứ sáu liên có một chiếc xe đến đón Lê Tuyết và Lục Linh Bảo, biển số xe tuy không có gì đặc biệt, nhưng nhìn qua, cái xe nhập khẩu này cũng phải đáng giá mấy mươi vạn, người lái tới cũng là lái xe gia đình.
Lúc này Lê Tuyết cũng ý thức được, Mạnh Thi Văn xuất thân hào môn, không phải thân thế bình thường như cô ấy vẫn hay nói.
Lục Linh Bảo xem tướng cũng có thể biết được chuyện này, nhưng cô không quan tâm lắm, chỉ tập trung ngồi trên xe, nghĩ về đại tiệc của người có tiền, đồ ăn chắc chắn có nhiều loại vừa ngon.
Xe chạy được nửa đường lại nhận được điện thoại của Hà Phúc Quý, qua điện thoại, cũng có thể nghe được sự sốt ruột của ông ta:
"Lục đại sư, lần trước cô chữa khỏi bệnh ung thư gan cho bà nhà ta, chuyện hình như lộ ra ngoài, hôm nay có người tới tìm ta, lai lịch không nhỏ! Chuyện này phải làm sao bây giờ!"
Nghe ông ta nói thế, Lục Linh Bảo nhíu mày.
Lần đó cô cứu mẹ ông ta cũng chỉ là vì tùy hứng, mặt khác, ba người còn lại cô cũng không thiên vị ai, đều đối đãi như nhau.
Nhưng nếu việc này bị truyền đi rộng rãi, chắc chắn cô không thể sống thoải mái nữa. Có người có thể đưa người khác trở về từ cõi chết, ai lại không muốn có được. Nếu người tới gặp cô xem bệnh là người sống tích đức, cô chắc chắn sẽ không tiếc chút thời gian này, nhưng nếu đó là đám người đã sống ác lại còn có thế lực, không đồng ý chỉ sợ không tránh khỏi phiên nhiễu, dây dưa về sau, thậm chí có người muốn không được lại sinh hận, mỗi ngày đều có ruồi bọ vo ve xung quanh, giải quyết đám người đó phiên muốn chất.
"Tình huống cụ thể là thế nào?”
Hà Phúc Quý liền kể chuyện ngày hôm qua cho cô nghe.
Sáng hôm qua, ông ta vừa mới mở cửa hàng đã có mấy người khách bước vào, tuy bọn họ mặc thường phục, nhưng nhìn khí chất đã biết không phải người đơn giản. Họ ngồi vào bàn gọi một ít thịt nướng, sau đó mới gọi ông ta ra bàn, bảo có chuyện muốn hỏi.
Từ chuyện kinh doanh, bọn họ dần hỏi đến chuyện gia đình, một trong số đám người nói họ nghe người ta nói, trước đây mẹ của anh ta ung thư gan giai đoạn cuối, không biết cuối cùng chữa trị thế nào. Sau đó bọn họ càng hỏi sâu hơn về bệnh tình của bà, nói đúng hơn là cưỡng ép ông ta phải trả lời, còn nói nếu ông ta có thể cung cấp manh mối hữu ích, giúp họ tìm ra cách điều trị ung thư gan, sẽ cho anh ta trăm vạn tiền thù lao.
"Lục đại sư, tôi không để lộ chút tin tức nào của cô đâu. Đại ân đại đức của cô tôi suốt đời không quên, thù lao ít hay nhiều tôi cũng không bán tin tức của cô đi, nhưng sau đó tôi lại nghe nói, người tới tìm tôi hình như là trợ lý giám đốc của tập đoàn Hanh Thông, họ là người có quyền, cũng không biết chuyện của cô có thể giữ đến được bao lâu, tôi e là sẽ gây ra phiền toái cho cô...'
Tập đoàn Hanh Thông, cái tên lớn như vậy, đối với người buôn bán nhỏ như Hà Phúc Quý, hẳn không khác gì quái vật lớn.
Lục Linh Bảo nghe xong đầu đuôi câu chuyện, cảm thấy ông ta chẳng qua là chim sợ cành cong, dựa theo lời của ông ta, những người nọ hẳn nghĩ chuyện một người phụ nữ có thể chữa khỏi bệnh ung thư gan trong vài ngày quá khả nghi, nhưng chắc chắn vẫn không biết đến sự tồn tại của cô.
"Đừng lo lắng, họ chưa biết quan hệ của tôi và anh, anh chỉ cần giữ kín chuyện giữa chúng ta là được. Chuyện khác tôi tự mình xử lý được". Dù có phát hiện, một thương nhân cũng không thể đem đến cho cô quá nhiều phiền toái.
Hà Phúc Quý cả ngày vẫn lo sợ mình sẽ làm gì không phải với cô, nghe được dự đoán của cô, cũng cảm thấy an tâm hơn không ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận