Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 173:

Chương 173:Chương 173:
Tức là, bọn họ có nhiều khả năng chỉ sống được thêm một tháng nữa thôi.
Ba người họ sợ hãi mất đi tinh thân, bật khóc ngay trong phòng bệnh.
Vợ chủ lò mổ chó không màng đến việc lò mổ chó tổn thất thế nào, vội vàng chuyển cả ba người lên bệnh viện tỉnh cứu chữa, tốn hơn mười mấy vạn nhưng 11 ngày sau khi bị cắn, bốn người này cũng lần lượt bắt đầu xuất hiện chứng sợ ánh sáng, lên cơn sốt cũng như các hiện tượng kỳ lạ khác.
Các bác sĩ tại bệnh viện tỉnh bày tỏ sự tiếc nuối khi cả bốn người đều phát bệnh.
Tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi âm xuống, vợ chủ lò mổ chó còn chưa kịp đau lòng thì người nhà của hai cậu em đã tìm đến cửa đòi số tiền bồi thường rất lớn.
Dù sao thì hai người bọn họ cũng là vì đến lò mổ của nhà bà ta giúp đỡ nên mới bị nhiễm bệnh.
Một nhà trong đó vì chuyện bồi thường mà náo loạn mãi không thôi, sau cùng hai nhà của hai người chú cùng hợp lại với nhau kiện chủ lò mổ ra toà, cuối cùng mỗi nhà được bồi thường một trăm vạn, gần như đã khiến cho nhà chủ lò mổ táng gia bại sản, số tiền bẩn do giết chó trước đây kiếm được đều dùng để bồi thường hết.
Sự việc lan rộng khắp huyện Văn Nhiêu và thậm chí nó còn được truyền đi sôi sục cả thành phố. Mọi người đều nói rằng gia đình này bắt trộm và giết quá nhiều chó nên phải chịu quả báo, rất nhiêu gia đình bị mất chó đều võ tay reo hò.
Ngay cả những người thích ăn thịt chó trong lòng vẫn còn sợ hãi. Sở dĩ nhà chủ lò mổ chó rơi vào kết cục như vậy cũng bởi vì bọn họ nuôi chó mắc bệnh dại, đủ để nói rõ, thịt chó lúc trước cũng có thịt của chó bị dại. Phải biết nếu chế biến thịt của chó bị dại không kỹ thì người ăn nó cũng có 30% khả năng sẽ bị nhiễm bệnh.
Thịt chó khỏe mạnh nhưng không có gì đảm bảo thì ai còn dám ăn nữa. Trong lúc nhất thời, tất cả tiệm thịt chó cũng rơi vào cảnh tiêu điều, đóng cửa hết mấy tiệm, số còn lại chỉ đành đổi qua làm món ăn khác.
Nhưng những chuyện này đều là chuyện sau đó.
Đám người Linh Bảo về đến thôn Bạch Đế, ngày hôm sau nghênh đón nghi thức chào đón lễ khánh thành miếu thân mới.
Hầu Thụy Lâm và những người bạn giàu có của ông, cùng với thôn trưởng, hương trưởng cùng nhau tiến hành cắt băng, miếu thần mới nguy nga, lộng lẫy đã được khai trương, Hầu Thụy Lâm đặc biệt mời pháp sư huyên môn từ Nam Ninh tới chủ trì việc dời tượng.
Đâu tiên ông ấy bày một lư hương ở miếu cũ, sau đó thắp ba cây nhang dẫn theo đoàn người của Hầu Thụy Lâm cùng nhau quỳ xuống hành lễ, ông lớn tiếng cung kính nói:
"Cung thỉnh Sơn thần Bạch Đế dịch vị*I" *dời chỗ
Sau khi ba gõ chín lạy xong, lúc này ông ấy mới đắp tấm khăn đỏ lên thân tượng màu vàng, mọi người cẩn thận mang thần tượng đặt vào thần điện mới.
Cung kính dâng hương án, nến, hoa tươi, ngũ cốc và ngũ quả xong thì ông ấy lại lớn tiếng hô lên ba tiếng:
"Cung thỉnh Sơn thân Bạch Đế yên vị!"
Toàn bộ nghi thức dời tượng đều được thực hiện một cách nghiêm túc, hiện trường mặc dù có rất nhiều người nhưng trong không khí nghiêm trang này không ai phát ra một tiếng ồn nào.
Linh Bảo nhìn thấy thần tượng đã được đưa vào thần điện mới chuyển toàn bộ thần thức vốn dĩ bao trùm ở thần miếu cũ đến thần miếu mới này. Ngay khoảnh khắc thần thức bao trùm lấy thân miếu mới, cộng với sự uy nghiêm của thần tượng ở đại điện thì rất nhiều tín đồ không tự chủ được mà dập đầu trước sân của đại điện.
Nhìn những giọt mồ hôi trên trán của các tín đồ dưới cái nắng gay gắt cuối mùa xuân, Linh Bảo cảm thấy buổi lễ này còn thiếu sót gì đó.
Nhìn mảnh đất khô cằn và những bụi hoa trà bị héo khô trước sân, cuối cùng Linh Bảo cũng đã tìm ra thứ thiếu sót, cô đảo mắt nhìn một lượt, rồi đứng yên ngay tại chỗ bấm pháp quyết hô mây gọi mưa.
Dựa vào thần lực bây giờ của cô thì tạo một cơn mưa linh khí để ban phúc cho các tín đồ mà nói chỉ là việc đơn giản.
Thế là, các tín đồ đang dập đầu bái lạy phát hiện ra trên trời bất ngờ rơi xuống những hạt mưa nhỏ ấm áp.
Hạn hán gặp mưa rào, không một ai tránh cơn mưa này cả, toàn bộ đều mặc cho mưa xối vào mặt, ướt cả người, cơn mưa kia rõ ràng đã khiến cho cơ thể ướt đẫm nhưng lại không thấy lạnh gì cả, ngược lại còn có cảm giác ấm áp, thoải mái. Người dân trong thôn đều nở nụ cười vui vẻ: "Cuối cùng cũng mưa rồi, năm nay mùa màng được cứu rồi!"
Nhưng chỉ mười phút sau mưa đã ngừng rơi.
Những bụi hoa trà và cây ngân hạnh bị phơi nắng trong sân tràn đầy sức sống, còn những người tắm mưa cũng thấy mệt mỏi bị cuốn trôi đi mất.
Pháp sư được Hầu Thụy Lâm mời đến cảm nhận được linh khí ở trong cơn mưa, ông ấy lộ ra vẻ mặt hết sức ngạc nhiên:
"Đây vậy mà lại là cơn mưa linh khí chúc phúc trong truyền thuyết sao!"
Điển tịch trong truyền thuyết có nói ngay lúc miếu mới được khánh thành, một số thần linh sẽ ban xuống những cơn mưa linh khí để chúc phúc cho các tín đồ, mang đến sự bình an, khỏe mạnh cho các tín đồ. Nhưng mấy trăm năm qua cũng chưa từng nghe thấy, hôm nay vậy mà lại xuất hiện rồi sao?
Trong miếu này quả nhiên có thần thật! Nghĩ đến đây, ông ấy vội vàng quỳ xuống thành tâm bái lễ.
Tuy nhiên, dân làng lại nghĩ đến một thứ khác khi đối diện với cơn mưa linh khí này. Thì ra Bồ tát Sơn thần này không chỉ có thể bảo vệ nhà cửa bình an và cải thiện thành tích học tập mà còn có thể tạo mưa nữal
Đây không phải đã chứng minh nạn hạn hán khiến họ phiền não hai tháng qua đã được cứu rồi sao!
Hầu Thụy Lâm mời đến vị đại pháp sư tên là Không Minh, vị này đã ngao du và hành nghề ở nhiều nơi, mấy năm gần đây ở lại miếu Ngọc Hoàng ở phía nam. Người của miếu thông thạo các nghi lễ, nghi thức khác nhau nên các ông chủ giàu có hoặc dân làng thường mời họ đến làm.
Lần này Hầu Thụy Lâm cũng lo lắng ông ấy sẽ thất lễ với Sơn thần, hoặc các kỹ sư của mình cũng không hiểu các quy tắc di chuyển ngôi miếu, cho nên ông mới đặc biệt mời người từ phía nam đến để chủ trì và chỉ đạo buổi lễ.
Không Minh nghe dân làng nói rằng họ muốn cầu mưa với Sơn thần, nhiều thôn dân đã quỳ xuống và khẩn cầu ngay tại chỗ:
"Cầu xin Sơn Thần Bồ Tát ban mưa, năm nay đã quá khô hạn, nếu có thể giúp chúng tôi giải quyết hạn hán, tôi sẽ dâng lên một con gà trống đỏ cho ngài."
Ông ấy cảm thấy có điều không ổn, ngay lập tức đứng dậy nói với mọi người:
"Cầu mưa là việc vô cùng long trọng, nếu chỉ tùy tiện hỏi như vậy thì thật là bất kính với thân linh. Các vị thân sẽ không cho mưa đâu!"
Dân làng vẫn luôn câu xin như thế này, họ thực sự không hiểu quy tắc, khiêm tốn hỏi:
"Xin đại sư nói cho chúng tôi biết, phải làm thế nào?”
Không Minh nói: "Muốn cầu mưa thì phải lập đàn, dâng lễ vật và gia súc, sau đó tiến hành nghi thức cầu mưa. Đại sư sẽ tụng kinh, sau đó những người cầu mưa sẽ cùng ngồi lại với nhau, khẩn cầu các vị thần."
Dân làng liên tục gật đầu, nghe Không Minh nói tiếp: "Các ngươi nơi nào cần mưa thì phải khẩn cầu, người đến càng đông càng có lòng chân thành, thần linh sẽ đến thăm ruộng đồng, cho mưa xuống."
Dân làng chợt hiểu ra, thấy ông ấy chủ trì lễ di dời miếu Sơn thần rất tươm tất, nên nhờ ông ấy ra mặt lần nữa, chủ trì cho lễ cầu mưa.
Không Minh sẵn sàng đồng ý, Sơn thần Bạch Đế rất linh nghiệm, được mọi người tin tưởng, để mình chủ trì lễ câu mưa, xuất hiện trước Sơn thần rất có lợi, đây là chuyên vô cùng tốt, đương nhiên ông ấy không từ chối.
Ban đầu Linh Bảo vẫn còn hơi khó xử, cô quả thực biết làm chuyện gọi mây làm mưa, khi còn nhỏ cô nghĩ rằng điều đó rất thú vị, nên cô thường đi theo Thần Mưa để học phép làm mưa. Các vị thần trên Thiên Đình hàng ngàn năm nay hiếm có được một người có lòng hiếu kỳ như vậy, lại muốn học hỏi nhiêu thứ từ thần linh. Thân mưa là một thần nữ tốt bụng, đã tận tâm tận lực mà dạy cho cô.
Nhưng một lượng mưa trên diện tích lớn như vậy không hề dễ dàng như trận mưa nhỏ vừa rồi, kể cả bây giờ cô đã trữ đầy thần lực, nếu để trời mưa trong bán kính hơn mười dặm hoặc thậm chí lớn hơn, ít nhất cũng phải tiêu hao một phần năm thần lực. Bây giờ linh khí rất thiếu thốn, muốn tích trữ thần lực cũng không dễ dàng như trước, Linh Bảo cùng một lúc tiêu hao nhiều thần lực như vậy cũng không phải chuyện tốt.
Nhưng nếu có sức mạnh tín ngưỡng chỉ lực của tín đồ được bổ sung trước cơn mưa, cô sẽ có thể tiến hành không hao tốn thần lực.
Lời đề nghị này của Không Minh đại sư thực sự rất tốt.
Nếu bọn họ hiểu chuyện như vậy, chỉ cần làm tốt nghi thức cầu mưa, cô cũng không ngại thể hiện một chút chiêu thức ban mưa.
Tuy nhiên, trận mưa này chỉ có thể là giải pháp tạm thời, không phải là biện pháp giải quyết lâu dài. Để giải quyết dứt điểm hạn hán vẫn phải biết nguyên nhân gây ra hạn hán.
Vì vậy, khi dân làng bắt đầu tổ chức lễ câu mưa, Linh Bảo đã mở rộng thần thức của mình, bắt đầu tìm kiếm các tình huống bất thường trong toàn bộ núi Bạch Đế.
Loại hạn hán nghiêm trọng này thường là do tinh linh và yêu ma tùy tiện nuốt chửng hơi nước gây ra, nhưng cô đã tìm khắp khu vực núi Bạch Đế nhưng không phát hiện ra nơi nào có lượng hơi nước dồi dào bất thường.
Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Nếu dùng thần thức không tìm ra được điểm bất thường, cô chỉ có thể tự mình đi xem. Vì vậy, Linh Bảo tạm thời rời khỏi thôn Bạch Đế, đi kiểm tra toàn bộ khu vực xung quanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận