Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 82:

Chương 82:Chương 82:
Hai người, một người ở trường học phía nam còn một người ở trường học phía bắc, bình thường đi xe tới trường cũng mất hơn mười phút, không thường xuyên gặp nhau, lâu lắm rồi chưa nhìn thấy đối phương, Lê Tuyết hơi bất ngờ trước sự thay đổi lớn về phong cách ăn mặc của bạn mình.
Nữ sinh hé miệng cười một tiếng: "Không phải cậu nói dẫn mình đi ăn nhà hàng đắt tiền ở trung tâm thương mại hay sao, dĩ nhiên mình phải ăn mặc đẹp một chút chứ, không thể để cậu mất mặt được!"
"Không cần nghiêm chỉnh vậy đâu, chỉ là ăn bữa cơm với dượng mình thôi mà." Lê Tuyết thờ ơ nói, sau đó tò mò hỏi:
"Bộ váy này cậu mua lúc nào vậy? Hình như là mẫu mới của Ngải Triết đúng không. Lần trước mình đi xem, hơn một nghìn, không nỡ mua, bây giờ nó giảm giá rồi sao?"
"Không hề. Mặc đồ giảm giá thì không hay, không phải không có size mà là có lỗi nhỏ. Mình nói cho cậu nghe, đương nhiên mặc đồ mốt là tốt nhất vì việc đụng hàng cũng giảm đi được phần nào." Nữ sinh nói rõ ràng mạch lạc.
Hai người nói qua lại mấy câu, Lê Tuyết nghĩ không thể để Linh Bảo đứng không một mình, sau đó kéo Linh Bảo qua nói: "Giới thiệu cho cậu một chút, đây là Linh Bảo, bạn tốt trước kia mình đã nói với cậu mà mình quen được ở đại học. Linh Bảo, đây là bạn tốt hồi trung học của mình, Khương Vân Vân."
Khương Vân Vân đánh giá cô gái ở phía đối diện một lượt, nhìn kỹ thì cô trông rất dễ thương, nhưng cô không nên để kiểu tóc buộc đuôi ngựa rẽ ngôi ngôi giữa như vậy. Theo cô ta, tết thành bím tóc thì trông sẽ xinh đẹp hơn bây giờ. Hơn nữa, nhìn quần áo cô mặc trên người, áo phông trắng đơn giản, quân jean, hơn nữa có một đôi giày đá bóng màu trắng, tất cả đều là hàng rẻ tiền mấy chục đồng ở chợ bán buôn tổng hợp, nhìn là biết hoàn cảnh gia đình rất bình thường, thậm chí là kiểu nhà nghèo.
Vì thế cô ta chỉ cười qua loa lấy lệ một tiếng: "Tuyết Tuyết của chúng ta có cậu quan tâm chăm sóc thật may mắn!" Trong lúc nói chuyện không quên cố tỏ ra là mình thân thiết với Lê Tuyết hơn.
Lúc cô ta nói chuyện với Lê Tuyết thì Linh Bảo tiện xem qua tướng trên mặt cô ta. Biết rằng đây là một cô gái xuất thân từ một gia đình quê nghèo nhưng hay nịnh hót lại ham mê tiền tài, cách cư xử không được đàng hoàng cho lắm.
Cô không thích người như vậy, vì vậy chỉ nể mặt Lê Tuyết cười lễ phép một cái coi như là chào hỏi.
Lên xe, ba cô gái ngồi ở hàng ghế sau, Lê Tuyết ngồi ở giữa, Khương Vân Vân cứ âm thầm hỏi thăm chuyện của dượng Lê Tuyết. Linh Bảo nghe đầy lỗ tai, nhíu mày một cái.
Khương Vân Vân này, trán thấp nên rất tham lam, chóp mũi khoằm xuống, yêu thích tình dục ham món lợi nhỏ, phần lớn những người có khuôn mặt như vậy, đều có xu hướng không màng tới giới hạn khi gặp những người đàn ông lớn tuổi sự nghiệp thành đạt, sẽ trở thành tiểu tam xen vào hôn nhân của người khác. Hơn nữa, gần đây cô ta đã vay mượn một số tiên lớn, nhanh chóng sẽ đối mặt với tình hình kinh tế túng quấn, đến lúc đó sẽ làm ra chuyện gì quả thực cũng khó nói.
Nhìn dáng vẻ không có cảm giác gì của Lê Tuyết, Linh Bảo không nhịn được nhắc nhở một câu:
"Ồ, sao cậu lại cảm thấy hứng thú với chuyện của dượng Lê Tuyết như vậy, từ nãy đến giờ vẫn thảo luận về chuyện của người này thết"
Nụ cười trên mặt Khương Vân Vân cứng đờ: "Đâu có, mình chỉ tò mò hỏi một chút thôi, dù sao hôm nay cũng là dượng mời chúng ta ăn cơm, nếu không tìm hiểu một chút, đến lúc đó không có gì để nói thì ngại lắm!"
"Vậy thì không cần để ý, cậu không cần suy nghĩ nhiêu đâu Vân Vân, dượng của mình rất biết nói chuyện trời đất, căn bản không cần lo bữa cơm sẽ tẻ nhạt!" Lê Tuyết còn ở bên cạnh trấn an nói.
Linh Bảo không nói thêm gì nữa, bàn về thời gian quen biết thì Khương Vân Vân này còn quen biết Lê Tuyết lâu hơn cô. Lê Tuyết thì là người rất hiền lành và ngây thơ, đối với bạn bè cũng vô cùng có tình nghĩa, nếu muốn cô ấy vì một hai lời nói của cô mà thay đổi một số thứ, nghi ngờ một người bạn quen biết nhiều năm thì cơ bản là không thể nào.
Trung tâm mua sắm tổng hợp sang trọng ở thành phố S, sâm uất lộng lẫy hơn nơi ở của Linh Bảo ở tỉnh nhiều. Hàng dãy đèn màu giống như tua rua được treo dày đặc ở bên ngoài của trung tâm mua sắm, so với đèn màu thông thường, nó trông giống như chất liệu pha lê và có độ rủ tốt, ánh đèn lóe lên thực sự rất đẹp. Linh Bảo không nhịn được, đi một bước quay đầu lại nhìn một lần.
Khương Vân Vân thấy vậy, có chút khinh bỉ bĩu môi, người bạn này của Lê Tuyết thật là không có kiến thức, quả nhiên là một đứa nhà quê. Có điều vừa hay, có người như vậy ở đây, mới giống như lá xanh tô điểm cho hoa hồng chứ.
Đi lên tâng bốn của trung tâm thương mại, quả nhiên thấy được nhà hàng buffet hải sản sang trọng cao cấp. Dượng của Lê Tuyết đã đứng chờ bọn họ ở cửa rồi.
Đó là một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi, Cao Lập Quân không bụng phệ mặt béo như những người ở cái tuổi này, ông ấy giữ gìn vóc dáng rất tốt, hoàn toàn không có bụng bia. Nhìn ông ấy chỉ giống như ngoài bốn mươi tuổi, ăn nói hài hước lại nhẹ nhàng, rất có sự thu hút của người đàn ông trưởng thành.
Cao Lập Quân cũng rất thân thiết với hai người bạn của cháu gái mình, dẫn họ tới trong nhà hàng hải sản rồi dặn dò họ tự đi lấy đồ ăn, không cần ngại.
Nhà hàng buffet này hoàn toàn khác biệt với quán ăn ở bên ngoài trường học, bất kể là không gian hay không khí đều cảm thấy rất sang trọng. Linh Bảo ham mê ăn đồ tươi ở quán ăn ngoài trường học kia hai lần, sau đó không muốn ăn nữa. Thức ăn đếm qua đếm lại vẫn chỉ có từng đấy món, hơn nữa vì giá thấp nên đa số đều dùng nguyên liệu kém chất lượng để nấu, ăn lâu thì sẽ cảm thấy không ngon.
Nhưng đồ ăn ở đây có rất nhiều món cô chưa từng thấy qua ở quán ăn gần trường kia, cho dù là cách sắp xếp bát đĩa hay là mùi vị cũng hoàn toàn cao cấp hơn.
Có được sự dặn dò của người tiếp đón, Linh Bảo không khách sáo nữa, cô đứng dậy sải bước về khu vực bày món ăn. Bởi vì mỗi lần chỉ có thể cầm được hai ba cái đĩa nên lúc Linh Bảo đi ba chuyến về thì phát hiện Khương Vân Vân đã ngồi về chỗ rồi. Trước mặt cô ta chỉ đặt một chiếc đĩa, bên trong để một chút mỳ ý và mấy bông súp lơ, cô ta đang cười duyên dáng nói chuyện với dượng của Lê Tuyết.
"Không sao đâu chú Cao, bình thường cháu cũng ăn ít như vậy thôi, ăn xong rồi nói sau ạ."
Bữa cơm này, coi như Linh Bảo ăn uống cũng tương đối hài lòng, mặc dù số lần đi lấy món ăn đã chạm phải ánh mắt của người phục vụ và những khách bàn bên cạnh, nhưng đây đều đã là cân nhắc đến những khách khác mà cô đã kiềm chế lại rồi.
Lúc cô cúi đầu miệt mài ăn thì Khương Vân Vân vẫn đang nói chuyện phiếm với Cao Lập Quân. Cao Lập Quân rất khéo miệng, kiến thức lại rộng, nói đến chủ đề nào cũng rất thú vị. Khương Vân luôn bày ra ánh mắt ngưỡng mộ, hết sức khen ngợi:
"Sao chú Cao lại biết nhiều như vậy chứ, thật là giỏi quá đi ạt"
"Cháu học ngành thương mại quốc tế, bây giờ mà có thể tiếp xúc thực tế nhiều với với thương mại quốc tế thì quá tốt rồi, sau này nếu có cơ hội thì cân chú Cao chỉ dạy cháu nhiều hơn đó!"
Ăn cơm xong thì đã tám chín giờ rồi, đích thân Cao Lập Quân lái xe đưa ba cô gái trẻ về trường đại học F. Lúc gần xuống xe, ánh mắt Linh Bảo liếc thấy Khương Vân Vân ngồi ở ghế sau, lặng lẽ lấy một cuốn sổ nhỏ từ trong túi xách của mình ra rồi nhét xuống gầm ghế xe. Trên trang bìa cuốn sổ còn viết một dòng chữ nắn nói:
"Cuốn sổ rất quan trọng, nếu như nhặt được thì xin trả lại nhé. Nhất định sẽ đền đáp -" Phía sau còn vẽ thêm một khuôn mặt đáng yêu và kèm thêm số điện thoại.
Linh Bảo không vạch trần, giả vờ như không nhìn thấy gì rồi xuống xe.
Còn Cao Lập Quân cũng xuống xe, ông ấy lấy món tráng miệng cho bữa sáng ngày mai mà mình mua ở một cửa hàng bánh ngọt trong thành phố trong cốp xe ra, rồi chia cho ba cô gái mỗi người một túi, sau đó dặn dò Lê Tuyết: "Có chuyện gì thì gọi điện cho dượng, thời gian tới dượng đều ở thành phố S. Phải chăm chỉ học hành, đừng mải chơi quá đấy!"
Linh Bảo suy nghĩ, tối nay ông ấy chăm sóc ba người cô rất chu đáo, ngay cả như cô, một người ăn nhiều như vậy, đến người phục vụ cũng nhìn với ánh mắt khác thường mà ông ấy cũng không hề khinh thường cô, là một người tốt.
Suy cho cùng cũng là chuyện của Lê Tuyết, nếu dượng của cô ấy thực sự vì lời giới thiệu lần này mà có quan hệ không đúng mực với bạn của cô ấy, thì giữa cô ấy và người yêu thương mình từ nhỏ sẽ có một khoảng cách không thể hàn gắn.
Mặc dù nhìn gương mặt của người dượng này thì rất chung thủy trong hôn nhân, là một người chồng tốt hiếm có, nhưng vì để ổn thỏa mọi chuyện, Linh Bảo vẫn dò xét vận mệnh của Cao Lập Quân.
Sáng hôm sau, Cao Lập Quân ngồi ở đằng sau xe phát hiện cuốn sổ ghi chép, ông ấy gọi điện thoại tới mới biết là của cô gái hôm qua chủ động nói chuyện tích cực với mình. Ông ấy từ chối yêu cầu của Khương Vân Vân, nói rằng mình sẽ câm cuốn sổ mang trả cho cô gái:
"Cháu không cần đi, vừa hay ngày mai chú bảo người đưa chút đồ đến cho Tiểu Tuyết, lúc đó tiện mang cuốn sổ tới cho cháu, cháu tới chỗ Lê Tuyết lấy nhé."
Ông ấy nói xong liền cúp điện thoại, sau đó lại gọi cho Lê Tuyết nói rằng người bạn kia của cháu, còn nhỏ như vậy đã ăn diện như vậy rồi, không đàng hoàng, bảo sau này cô ấy bớt qua lại với Khương Vân Vân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận