Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 151:

Chương 151:Chương 151:
Hiện tại bệnh của Giang lão gia mỗi lúc một trở nặng, lo lắng chú Hai bên kia âm thâm làm chuyện gì quá đáng, Giang tổng đã phái người cẩn thận trông coi phòng bệnh, mỗi ngày đều tự mình đi tới chăm sóc. Trong tình huống như vậy, anh ta làm gì còn thời gian để lo những chuyện phong hoa tuyết nguyệt cơ chứ.
Nhưng sự tồn tại của vị Mạnh tiểu thư này cũng giống như vị hôn thê của Giang Húc, cũng không thể tùy tiện mà đối đãi được. Dù sao trong giới thượng lưu thành phố S, gia đình chỉ có con gái mà không có con trai như Mạnh gia cũng không nhiều, sau khi kết thông gia tự nhiên sẽ dùng toàn bộ tài lực của mình để ủng hộ Giang tổng.
Mạnh Thi Vũ tiếp tục nói: "Anh ấy bận rộn như vậy, tôi đương nhiên cũng không muốn làm chậm trễ thời gian quý giá của anh ấy. Chỉ là muốn chia sẻ một chút với anh ấy, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu, trợ lý Tần có thể chỉ điểm cho tôi được không?"
Từ nhỏ mẹ cô ta đã dạy, đàn ông luôn thích những người phụ nữ thức thời, nhẹ nhàng săn sóc, cho nên loại thời điểm này cô ta không thể tiếp tục gây sự vô lý, mà phải biết thông cảm cho Giang Húc.
Trợ lý Tần suy nghĩ một chút, thấy vị Mạnh tiểu thư này cũng có lòng yêu thích Giang tổng, như vậy có thể mượn chút tài lực của Mạnh gia cũng không tệ. Bọn họ tuy rằng đã ráo riết tìm kiếm, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được người có thể cứu giúp Giang lão gia một mạng.
"Trước nay Giang tổng vẫn luôn là người có hiếu, bận tâm nhất chính là bệnh tình của Giang lão gia. Chúng tôi đã tìm kiếm các vị danh y lẫn đại sư được một thời gian, nếu Mạnh gia có tin tức gì vê phương diện này, mong Mạnh tiểu thư có thể thông báo cho chúng tôi!"
"Đại sư?" Mạnh Thi Vũ có chút nghi hoặc hỏi.
Trợ lý Tần đẩy gọng kính: "Có một số chuyện không thể dùng khoa học hiện đại để lý giải được, bất kể với thủ đoạn nào, có thể cứu Giang lão gia một mạng, đó mới là điều quan trọng nhất lúc này."
Mạnh Thi Vũ nhất thời biến sắc, vội vàng rời đi.
Về tới nhà, vừa vặn có Vu Giai Dung, trông thấy sắc mặt con gái mình có chút không ổn, bà ta lập tức hỏi: "Thi Vũ, con sao vậy, sao nhìn con lo lắng thế?"
"Mẹ!" Mạnh Thi Vũ lo lắng bước tới chỗ mẹ cô ta, lo lắng nói: "Giang lão gia đang lâm trọng bệnh, hôm nay trợ lý Tần nói với con, bọn họ đang ra sức tìm danh y và đại sư cho ông ta! Kêu nếu chúng ta có thông tin thì báo lại cho bọn họ."
"Vậy thì bên này chúng ta cũng tìm không phải là được rồi sao." Vu Giai Dung thản nhiên đáp lời: 'Mẹ sẽ gọi điện nhờ tới ba con."
Mạnh Thi Vũ vội vàng ngăn cản bà ta: "Mẹ, không thể làm vậy được! Gần đây mẹ ở bệnh viện bên kia không biết rõ nội tình..." Nói xong, cô ta kể những chuyện xảy ra gần đây cho Vu Giai Dung một lượt.
Bạn của Mạnh Thi Văn là Lục Linh Bảo đã cứu Lý Khải bị bệnh nguy kịch từ tay Diêm Vương trở vê, mang trên mình bản lĩnh cải tử hoàn sinh như vậy, nếu để Giang Húc biết chuyện, chắc chắn sẽ đến cúi đầu cầu xin cô ta.
"Mẹ thử nghĩ xem, điều kiện của cô ta khi cứu Lý Khải là chuyển giao 50% số cổ phần của Mạnh thị trong tay ba sang cho Mạnh Thi Văn, nếu giờ lại cứu thêm một vị Giang lão gia, cô ta lại ra điều kiện để Giang thị thay đổi đối tượng kết thông gia thì sao? Lại nói, Giang lão gia vốn rất vừa ý Mạnh Thi Văn, nếu ông ta khỏi bệnh, ngay cả chỗ dựa để chúng ta áp đảo Mạnh Thi Văn cũng không còn nữal"
"Không được, con phải nghĩ cách giấu thông tin này thật kĩ mới được!"
Mạnh Thi Vũ rối loạn đi tới đi lui trong phòng, một lát sau nói: "Hay là con nghĩ cách mua chuộc trợ lý bên cạnh Giang Húc, chặn tin tức này lại?"
Vu Giai Dung vốn đang suy nghĩ đối sách, nghe vậy vội vàng ngăn cản: "Hồ đồ! Những người bên cạnh Giang Húc sao dễ mua chuộc được như vậy? Hơn nữa cậu ta nhiều trợ lý như thế, nguồn tin tức nhận được không chỉ cố định một người, con muốn giấu đi tin tức này thì phải mua chuộc biết bao nhiêu người? Càng có nhiều người biết chuyện sẽ càng dễ bị phát hiện, đây thật sự không phải là một cách hay!"
Mạnh Thi Vũ lập tức phản bác: "Vậy Lý gia bên kia, tuy rằng đã đồng ý sẽ giữ bí mật, nhưng những người trong bệnh viện sớm muộn sẽ phát hiện ra điều khác thường, nhỡ đâu tin tức được truyền ra ngoài, truyên đến tai anh Giang Húc bên kia, anh ấy chắc chắn sẽ chạy tới bức Lý gia nói ra mà thôi. Từ lúc đó, chúng ta ngược lại rơi vào thế bị động, biết được thông tin lại không chia sẻ cho anh ấy, tương lai anh Húc phát hiện không phải sẽ trách chúng ta hay sao?"
Nghe Mạnh Thi Vũ nói vậy, trong mắt Vu Giai Dung hiện lên một tia tán thưởng: "Con có thể nghĩ tới bước này, xem ra đã học được ít nhiều những lời mẹ truyền đạt."
"Lão già xấu xa kia quả thật rất xấu, không thể để ông ta qua khỏi được, biến thành trở ngại giữa con và Giang Húc. Nhưng với tình huống lúc bấy giờ, giấu diếm cũng không giấu được mãi, chi bằng chúng ta cứ hành động ngược lại... Chúng ta không chỉ truyền thông tin qua cho Giang Húc, còn đi trước một bước, thay anh ấy tìm đến tận cửa."
"Cái này... Mạnh Thi Vũ không hiểu được nhìn bà ta, Vu Giai Dung liền nói một cách đơn giản: "Mối quan hệ giữa nhà chúng ta với Giang gia càng ngày càng trở nên thân thiết, Mạnh Thi Văn càng không thể đồng ý việc cứu mạng Giang lão gia của Lục Linh Bảo. Nếu con bất an vì lo lắng Mạnh Thi Văn sẽ cướp Giang Húc khỏi tay con, thì điều này càng không thể xảy ra, vì Mạnh Thi Văn vốn dĩ rất kiêu ngạo. Chúng ta đi trước một bước, tới chọc tức Lục Linh Bảo, sau này Giang Húc mà có tới cầu xin, thì chắc chắn sẽ bị nó từ chối thôi. Lục Linh Bảo một tiểu gia hoả không sợ dính vào phiền phức, nhưng cũng bởi cô ta không sợ rơi vào chút phiên phức đó, nên khả năng cao sẽ thẳng thắn cự tuyệt, sẽ thành đắc tội với Giang gial
Đối với loại chuyện này, cứu được là đại thiện nhưng nếu không cứu, thì sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Khi đó, Giang gia nhất định sẽ giúp chúng ta đối phó với Lục Linh Bảo và Mạnh Thi Văn."
Đối với nhà họ Giang, 50% số cổ phần trong tay Mạnh Thi Văn chẳng đáng là bao. Có Giang gia đứng ra, cô ấy cũng không làm được gì cả.
Hai mẹ con Vu Giai Dung vốn không nắm bắt được tình hình của Giang Húc bên kia, đã lập ra một kế hoạch mà họ cho là hoàn hảo rồi bắt đầu thực hiện.
Mạnh Thi Vũ đích thân chạy đến đại học F, hẹn Lục Linh Bảo và Mạnh Thi Văn tới một quán cà phê gần đó rồi bắt đầu mở miệng khoe khoang mối quan hệ giữa cô ta và Giang Húc khăng khít, sâu nặng như thế nào, sau đó đặt ra vấn đê kêu Mạnh Thi Văn nhờ Linh Bảo cứu Giang lão gia nhà Giang Húc một mạng.
"Anh Húc của tôi vẫn còn rất trẻ, có Giang lão gia bên cạnh mới có thể củng cố được địa vị, Mạnh gia chúng ta mới có thể phát triển được! Cho nên không thể không cứu Giang lão gia được!"
Ban đầu Mạnh Thi Vũ nói dối để làm Mạnh Thi Văn chán ghét mà từ chối giúp đỡ, lại không ngờ rằng, điều đó vậy mà vừa lúc trúng tình hình thực tế.
Mạnh Thi Vũ kiêu ngạo nói tiếp: "Chị, chị là người của Mạnh gia chúng ta, chị đương nhiên phải vì Mạnh gia mà dốc toàn lực phò trợ, nếu chị không đồng ý giúp sức, em sẽ nói với anh Húc, để anh ấy xử lý chị. Chị nghĩ chị là cái gì trước thế lực của nhà họ Giang cơ chứ?"
Mạnh Thi Văn tức giận cười lạnh, giọng điệu mang đầy sự châm chọc nói: "Bây giờ cô đắc ý chỉ sợ là hơi sớm, cũng phải chờ tới lúc ông nội anh Húc của cô chữa khỏi bệnh rồi mới nói tiếp chứ nhỉ?"
Đã tới lúc Giang gia phải dùng đến những biện pháp phi khoa học, điều đó không phải đồng nghĩa với việc những phương pháp kia của bệnh viện đã không còn hiệu quả hay sao? Không có Giang lão gia ở bên chỉ bảo, tình hình của Giang Húc cũng không phải quá lạc quan, hơn nữa anh ta đang bận rộn với việc chăm sóc ông cụ nhà họ Giang, tên ngốc Mạnh Thi Vũ này vậy mà còn có thời gian chạy đến trước mặt cô ấy thị uy ư?
Mắt thấy Mạnh Thi Văn đã sập bẫy, đáy mắt Mạnh Thi Vũ lóe lên một tia vui sướng. Cô ta vừa mới đào hố, Mạnh Thi Văn vậy mà ngay lập tức ngoan ngoãn theo vào, đúng là ngu ngốc đến mức vô vọng rồi!
Nhưng lúc này, Lục Linh Bảo, người vốn dĩ luôn ngồi bên cạnh lắng nghe câu chuyện đột nhiên đặt điện thoại lên bàn, kèm theo nụ cười sắc bén trên khuôn mặt như thể đã nắm chắc mọi chuyện trong tâm tay, từ tốn nói:
"Việc có thể cứu được Giang lão gia hay không chỉ là chuyện thứ yếu. Điều tôi quan tâm hơn chính là, nếu anh Húc của cô nghe được những lời này của cô sẽ thấy ra sao nhỉ?"
Sắc mặt Mạnh Thi Vũ lập tức cứng đờ: "Ý của cô là gì?"
Đôi mắt to tròn Lục Linh Bảo lập tức tràn đầy sự ngây thơ, nói: 'Ấy, tôi bị trượt tay, lỡ ấn vào nút ghi âm từ lúc cô bắt đầu bước vào đây rồi." Nghĩ đến hậu quả nếu đoạn ghi âm bị lộ ra ngoài, sắc mặt Mạnh Thi Vũ tái nhợt, ánh mắt cũng lộ ra vẻ hoảng loạn.
Cô ta cắn môi vắt óc suy nghĩ đối sách, đột nhiên liếc mắt thấy điện thoại của Linh Bảo, đây chẳng phải là chiếc điện thoại thời kỳ tiên phong hoàng kim Victoria tên là Chanel sao? Điện thoại màu vàng được khảm mười tám viên kim cương nhỏ, giá bán hơn mười mấy vạn, cực kỳ quý, nhưng lại không kháng nước, một khi bị ướt hoặc rơi rớt sẽ bị hỏng.
Chính vì giá cả đắt tiền, những người có thể sử dụng chiếc điện thoại này thường sẽ rất giàu có. Trong giới thương gia vẫn có rất nhiều thiên kim thiếu gia cành vàng lá ngọc thích dùng chiếc di động này để thể hiện thân phận. Thật không ngờ một đứa bạn trông chỉ xuất thân từ một gia đình bình thường này của Mạnh Thi Văn cũng có một chiếc, hừ, thật là tham hư vinhl Có điều, điểm này vừa lúc tiện cho cô ta quá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận