Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 139:
Bà ta vội vàng sai người đến tỉnh C tìm anh, nhưng sau cùng lại biết được anh đã không hề quay lại kể từ khi rời khách sạn vào ngày 16 tháng giêng âm lịch. Mà đại học F bên này, có người lại báo cáo lại, Lục Linh Bảo đã về trường an toàn, bà ta liên lập tức đứng ngồi không yên, mượn cớ đi thẩm mỹ viện, bà ta lặng lẽ tới đại học F tìm Lục Linh Bảo.
Lúc này Lục Linh Bảo đang ở trong phòng, cùng Mạnh Thi Văn và Lê Tuyết ăn hải sản trong kí túc xá, đống đồ này là Tê Mục đem tới, nói là đồ mình tự làm, muốn cho cô thưởng thức.
Loại hải sản để sẵn trên giấy bạc này cũng được bán trên mạng, có cua, tôm lớn, sò biển, hàu, bào ngư, đi kèm là các gia vị được đóng gói sẵn gồm gừng, hành, tỏi, tiêu, chỉ cân dùng giá sắt được người bán gửi kèm theo, sau đó bọc kín lớp giấy bạc, thắp đèn cồn được cố định ở bốn góc. Lục Linh Bảo cũng từng có lần bị hình ảnh quảng cáo trên web dụ dỗ, mua hơn mười cái, cuối cùng lúc nhận mới nhận ra hải sản không tươi chút nào, cô lại kén ăn, cũng chỉ có đồ ăn nhà làm mới làm cô thấy yên tâm được.
Nhưng đồ Tề Mục đem đến lần này không giống với đống đồ trên mạng kia, nguyên liệu đều được mua mới, cách nêm gia vị cũng khác, rất thơm, chưa nấu xong đã khiến người ta thèm chảy dãi. Lục Linh Bảo đang vừa ngóng trông đống đồ chín, vừa thâm tưởng tượng ra hương vị của nó thì nhận được tin nhắn Wechat.
Anh béo: "Linh Bảo ơi, xin lỗi em QAQ Buổi sáng hôm nay làm siêu nhiều hải sản bọc giấy bạc, vốn định đem tặng em, cuối cùng lại bị lão đại vô tình cướp mất T-T"
A, Tê Mục đây mượn hoa hiến Phật à, cô còn nghĩ tay nghề nấu ăn của anh tốt như thế này từ bao giờ.
Lục Linh Bảo chụp một bức ảnh gửi qua cho anh: "Anh nói cái này à?"
Cõi lòng anh béo tan nát, lão đại quả thật quá đê tiện rồi.
Cua và những nguyên liệu khó nấu khác đã được nấu chín một lần, sau khi đốt bằng đèn cồn hơn mười phút là có thể ăn được, Lục Linh Bảo lấy đũa và đĩa, chuyển một cái ghế dài đến giữa phòng ngủ, đặt ngay trước bàn hải sản. Trước đó, Lê Tuyết cũng đã chuẩn bị thêm một bàn đồ ăn.
Mạnh Thi Văn oán giận nói: "Từ khi ở với hai người, mình đã béo lên ba cân rồi đó! Mình cảm thấy đến lúc mình phải giảm béo rồi!"
Tuy ngoài miệng nói thế, nhưng động tác câm bát của cô so với Lục Linh Bảo và Lê Tuyết không chậm hơn là bao. Đang lúc ba người đã sắp xếp ổn định chỗ ngồi, Hà Vân ở bên cạnh gõ cửa phòng bọn họ:
"Lục Linh Bảo, dưới tầng có một người đàn ông mặc tây trang tìm cậu! Nói là có việc gấp, cậu xuống xem thử đi!"
"Ai, đã nấu mười phút rồi, còn chờ nữa là hải sản sẽ nhão luôn đó! Tên nào lại đi tìm người lúc này vậy!" Lê Tuyết nhìn điện thoại nói. Lục Linh Bảo nhìn bàn hải sản thịnh soạn, lưu luyến không rời: "Người kia có nói rõ là chuyện gì không?”
"Không á."
Lục Linh Bảo triển khai thần thức nhìn xuống phía dưới, quả nhiên có một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen đứng ở trước kí túc xá chờ, người đến là ai cũng không rõ, xem ra chỉ có thể tốc chiến tốc thắng. Đi đến cửa phòng, Lục Linh Bảo không cam lòng quay đầu lại dặn:
"Mình đi một chút rồi về ngay, hai cậu nhớ chừa cho mình một con cua đấy!"
Đi đến dưới lầu, người kia nhận ra Lục Linh Bảo, liền bày ra dáng vẻ mời khách: "Lục tiểu thư, phu nhân nhà ta có chuyện muốn gặp tiểu thư."
"Phu nhân nhà anh là ai? Muốn đi đâu nói chuyện?" Lục Linh Bảo hỏi.
"Phu nhân là con gái của tập đoàn Thường Sơn. Mời Lục tiểu thư đi lối này, xe đỗ ở sân vận động bên kia." Thoạt nhìn người đàn ông lễ phép, nhưng giọng điệu như không cho phép cô cự tuyệt.
Hóa ra là Trịnh Thu Lan, còn có bàn tiệc hải sản đang chờ cô quay về đây, nào có thời gian rảnh rỗi chạy xa như vậy để nói chuyện cùng bà ta. Muốn tìm cô lại bắt cô đi xa như vậy tìm người, bà ta nghĩ mình là ai chứ! Lòng Lục Linh Bảo tràn đầy nhớ thương với bàn hải sản của mình, dáng vẻ bất mãn.
"Không đi, tôi và bà ta không có chuyện gì để nói." Nói xong, cô quay người lại, không ngờ người đàn ông kia lại dám kéo cô lại, sức vô cùng mạnh mẽ.
"Lục tiểu thư, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!" Giọng điệu người đàn ông cứng rắn, hiển nhiên cũng đang thể hiện thái độ Trịnh Thu Lan muốn truyền đạt.
Lục Linh Bảo vung tay một cái, người đàn ông cao lớn kia liền ngã sấp trên đất, phát ra một tiếng "bộp" kinh thiên động địa, những sinh viên đang qua lại giữa đường đều quay lại nhìn cô bằng ánh mắt kinh hoàng. Nghe đồn cô từng một mình đánh ngã một đám sinh viên thể thao bao vây mình, lúc này được chứng kiến tận mắt, quả thật danh bất hư truyên.
Ngay cả Túc Quản đứng ở đó cũng vô cùng sửng sốt, vỗ vỗ ngực cảm thán, may mà lúc trước mình không kiên quyết muốn đánh với cô một trận.
Lục Linh Bảo phủi tay, nhìn người đàn ông dưới đất như nhìn một con kiến: "Nếu phu nhân nhà các người muốn hỏi anh trai bà ta đang ở đâu, thì nói với bà ta, trong vòng một ngày tới bà ta sẽ nhận được tin.'
Sở dĩ cô biết rõ như vậy là vì Tê Mục vừa nói với cô, bên an ninh quốc gia rất coi trọng mạng lưới của các thế lực ngoại lai xâm lược quốc gia, có cứ điểm tại thành phố S, đây cũng chính là lý do đội của Tề Mục đang có mặt ở thành phố S để triển khai điều tra.
Sau cú đánh vừa rồi, người đàn ông kia biết mình hoàn toàn không phải là đối thủ của Lục Linh Bảo, anh ta không dám tiếp tục dây dưa, mặt mày xám xịt quay trở lại xe, báo cáo tình huống vừa xảy ra với Trịnh Thu Lan. "Thế mà cô ta lại không chịu đến! Còn dám đánh người của ta! Thật sự quá kiêu ngạo rồi, cô ta nghĩ mình là ai chứ!" Trịnh Thu Lan tức đến mức đập vào ghế ngồi, nhưng bà ta cũng chỉ dẫn theo một vệ sĩ, không thể dùng thủ đoạn cưỡng chế với cô, chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.
“Cô ta còn nói gì khác không?”
Vệ sĩ nói lại lời Lục Linh Bảo vừa nói, Trịnh Thu Lan ôm một bụng nghỉ hoặc, rốt cuộc Lục Linh Bảo đang làm cái quái gì?!
Nhưng theo lời Lục Linh Bảo nói, ít ra bà ta sẽ sớm biết được tin của anh trai.
Quả thật không để bà ta phải đợi lâu, trên đường về nhà, bà ta liền nhận được một cuộc điện thoại từ nhà chính Thường gia, nói là cục an ninh quốc gia tìm tới cửa, bảo bà ta lập tức quay về.
Trước giờ Thường gia cũng xem như là người làm ăn đứng đắn, chưa từng để mình có vấn đề gì với cục an ninh quốc gia, cả nhà trên dưới đều không khỏi lo sợ, bọn họ châm trà tiếp khách lớn trong đại sảnh. Trịnh Thu Lan về đến nơi, lập tức bị nhân viên cục an ninh vây quanh:
"Bà Trịnh, có chứng cứ chứng minh bà có liên quan đến việc cấu kết với người ngoài, gây ảnh hưởng lớn đến đất nước, mời bà theo chúng tôi đi một chuyến, hợp tác hỗ trợ điều tra."
Nhìn thấy vẻ mặt âm trâm của bố chồng, Trịnh Thu Lan vô cùng chột dạ. Trước kia cũng chỉ có một lần bọn họ đụng tới mạng lưới ngâm kia, năm ngoái ông cụ Thường mới cảnh cáo họ, hiện tại nếu sự việc bại lộ, chỉ sợ việc làm ăn cũng khó giữ. Bà ta không dám nói lời vô nghĩa, chỉ có thể nhanh chóng rời đi cùng nhân viên, sợ ở lại Thường gia thêm phút nào sẽ càng tự làm mình bại lộ.
Bà ta nghĩ, chỉ cần tí tiền đã có thể giải quyết mọi chuyện ổn thỏa, ai ngờ đi lần này còn chưa biết đến bao giờ mới ra được.
Đến khi vào cục công an, bà ta mới biết anh trai là người tố giác mình! Sở dĩ vẫn luôn không liên lạc được với ông ta, là vì trong lúc cùng cao thủ huyền môn đi ám sát Lục Linh Bảo, ông ta bị người của cục an ninh bắt được.
Những người chủ động hợp tác với bọn họ đều là những kẻ theo tà đạo, cũng là mục tiêu truy nã gắt gao nhất của Cục An ninh Quốc gia, trang web đen nơi bà ta thuê những kẻ giết người trước đó cũng là mục tiêu trọng điểm Cục đang nhắm tới, lần này bà ta hoàn toàn đứng trước họng súng.
Bà ta vốn định không chịu khai tội, nhưng một người chưa từng chịu gian khổ như bà ta, sao có thể chịu nổi thủ đoạn kinh thiên động địa của Cục an ninh, khi thẩm vấn kéo dài được nửa ngày, bà ta đã sợ đến mức muốn tè ra quân, khai hết sạch chuyện mình thuê sát thủ, sau đó cùng anh trai và đám người đó âm mưu ám sát Lục Linh Bảo.
"Cố ý giết người không thành, đã thu được lời khai của nghi phạm. Trước hết giam lại, chờ viện kiểm sát khởi tố đi!" Người thẩm vấn bà ta trẻ tuổi, dáng vẻ lại nho nhã ôn hòa, nhưng lời phát ra lại chẳng khác gì tiếng ma tiếng quỷ.
Trịnh Thu Lan bị tống vào trại giam, bên trong trừ bốn góc tường cũng chỉ có vài nữ tù giống bà ta. Ngay khi bà ta bị đưa vào, đám nữ tù mặt mày xanh xao lập tức sáp lại gần:
"Nhìn cô ta thế này, thân thế chắc cũng không nhỏ."
"Này, bà làm gì mà bị nhốt vào đây thế?"
Trịnh Thu Lan vừa tức giận vừa sợ hãi, mím chặt môi không chịu nói một lời, bị đám nữ tù kia châm chọc hồi lâu.
Buổi tối, có người đem cơm tới, cơm tù chỉ đơn giản có cải trắng ăn cùng, bà ta khinh bỉ, không thèm ăn loại đồ ăn này, lập tức bị những người khác cướp mất. Đến khi đi ngủ, quản tù vứt từ bên ngoài vào mấy cái chăn bông, lạnh lùng nói một câu "mỗi người một cái" rồi rời đi.
Cả đám người rống lên một tiếng, lấy mất chăn của bà ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận