Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 234:
Ngay lập tức Linh Bảo bị choáng váng bởi những bình luận đó.
"Sơn Thần Bạch Đế, thứ này hai ngày nay xuất hiện ở khắp mọi nơi, táo bạo!"
"Một vị thần mà trước giờ chưa bao giờ nghe nói đến, khẳng định là tà ma, tà thần, tà giáo rồi. Đã báo cáo, không cần cảm ơn!"
"Chắc là gần đây miếu Sơn thần này đã mua rất nhiều thủy quân* và thông cáo báo chí, hơn nữa tôi còn nghe các bạn học ở thành phố Z nói miếu Văn Xương Đế Quân bên đó cũng đã biến thành miếu Sơn thần rồi, bút tích này thật sự rất lớn, đoán chừng đây lại là một hình thức kiếm tiền mới của một nhà tư bản nào đó. Nói tóm lại thì IQ trực tuyến dùng bất cứ lúc nào cũng được, chỉ cần đừng tin vào những lời ngu muội này là được."
*thuỷ quân: ý chỉ các acc clone hay fan não tàn của người nổi tiếng chuyên dùng để tẩy trắng hoặc ủng hộ idol của mình. ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Ai da, tôi lại bị sét đánh nữa rồi. Hiện tượng sấm sét trong tự nhiên lại đột nhiên trở thành cơn thịnh nộ của thần linh, có phải mấy kiến thức khoa học được học ở trường tiểu học đều trở nên vô nghĩa phải không?”
"Yên tâm đi, sẽ không tin thứ trẻ trâu đâu, để tôi lắng lặng xem bọn họ còn muốn nhảy nhót thế nào nữa, xem mấy thứ trò cười trà dư tửu hậu* này chẳng phải cũng rất thú vị hay sao!"
*trà dư tửu hậu: ý chỉ những cuộc trò chuyện phiếm khi ngồi uống trà, nhậu nhẹt.
"Sau mỗi bài quảng bá mới đều có nói, nếu như bạn gặp phải một tình huống mà bạn cảm thấy như mình bị trúng tà thì có thể tìm đến đền Sơn thần lánh nạn để đảm bảo bản thân được bình an. Nhìn xem, đây không phải là tiền đang nói đến sao?"
Sau hơn mười bình luận chê trách, cũng tìm được một bình luận hữu ích:
"Các người chưa gặp qua thì đừng có nói lung tung. Bùa giữ nhà của Sơn Thân Bạch Đế thực sự rất linh nghiệm. Công ty chúng tôi có một cô lao công bị một tên sát nhân trà trộn vào nhà cướp của, chính là bởi vì trong nhà có lá bùa này mà khiến tên cướp bị sét đánh bất tỉnh, vậy nên cô đó mới giữ được mạng sống cũng như tiền của, chuyện này trước đây thành phố H đã đưa tin rồi."
Ở cuối bình luận này còn đính kèm một tệp liên kết.
Những lượt thích và những lời nói giúp này rõ ràng đều là những tín đồ cũ của Linh Bảo.
Tuy nhiên vẫn bị mắng té tát, nói bọn họ là một đám thủy quân phát điên, vì muốn quảng cáo cho cái miếu Sơn thần kia mà nhiệt độ nào cũng cọ. *
*cố ý tạo scandal, so sánh với rất nhiều người nổi tiếng hay sự việc để được ké fame.
Nói tóm lại, sau khi lướt qua phần bình luận của mẩu tin thì quả thực thảm không nhìn nổi.
Linh Bảo tìm đến một vài tin tức trên một số nên tảng khác và tìm đọc khu vực bình luận, vê cơ bản đều có phong cách giống như vậy. Một bầu trời nhiệt huyết liền bị dội cho một chậu nước lạnh, phải qua một lúc mới có thể trở lại màu lam, cuối cùng đúc kết được rằng.
"Xem ra đường tắt không phải là con đường dễ đi, muốn quảng bá miếu Sơn thần trong hoàn cảnh thuyết vô thần thật sự gặp trở ngại rất lớn, vẫn là nên từ từ chinh phục các tín đồ đến nơi đến chốn thôi."
Đương nhiên, mấy cái quảng cáo che trời rợp đất này cũng không phải là không có tác dụng, ít nhất có một số ít người đã được tiếp nhận thông tin mà tin tức quảng cáo này muốn truyền đạt.
Ngụy Hỉ Bân đến từ thành phố Z là một kiểm toán viên bình thường ở một công ty, gần đây vì các dự án bắt đầu bận rộn nên anh ấy bắt đầu làm thêm giờ.
Hôm nay bởi vì chưa hoàn thành công việc nên phải tăng ca đến mười hai giờ đêm, khi định thần lại, anh ấy mới phát hiện toàn bộ trên dưới công ty chỉ còn lại một mình anh ấy.
Trong phòng kiểm toán chỉ còn duy nhất ngọn đèn trên đầu anh ấy là còn chiếu sáng, thoạt nhìn trông có vẻ giống như anh ấy bị bóng tối bủa vây.
Đột nhiên anh ấy ý thức được cảm giác hiu quạnh này có chút rợn người, khiến cho nội tâm anh ấy cũng lo sợ, xem thời gian cũng không còn sớm nữa nên anh ấy lập tức tắt đèn chuẩn bị ra về.
Văn phòng của anh ấy được đặt tại một khu vực sầm uất nhất thành phố, các công ty ở đây về cơ bản đều làm trong ngành điện cao thế, ít nhiều đều sẽ có làm thêm giờ, Ngụy Hỉ Bân nhìn sang lầu đối diện nơi có ba, bốn ô cửa sổ còn có ánh đèn, trong lòng có một chút cảm giác an toàn.
Tuy nhiên khi anh ấy đi đến cửa thang máy thì cái cảm giác an toàn này lại dần dần biến mất.
Ba thang máy của toàn bộ tòa nhà đều hỏng rồi.
Thật là xui xẻo, anh ấy thâm mắng trong lòng, buộc lòng phải đi thang bộ thôi, văn phòng công ty anh ấy ở tâng mười, đi thang bộ xuống tính ra cũng không quá khó khăn.
Cầu thang tối đen như mực, phải hung hăng dậm chân thì đèn cảm ứng âm thanh mới bật sáng. Cầu thang bộ vào lúc nửa đêm thế này có chút gì đó rùng rợn, anh ấy cố gắng để không nghĩ đến mấy cảnh tượng quỷ dị trong mấy đoạn phim kinh dị ngắn, nhanh chân đi xuống lầu.
Tuy nhiên khi anh ấy đi một mạch xuống đến lầu ba, thì nhận ra anh ấy không mang theo chìa khóa bên người. Anh ấy sống một mình, nếu hôm nay quên mang theo chìa khóa thì chỉ có thể phải nhờ người đến mở khóa, trước kia anh ấy cũng đã từng gọi người mở khóa rồi, mỗi lần tốn hơn một trăm tệ, tiền tăng ca tối nay xem như đi tong.
Chỉ có bảy tầng lầu thôi, vẫn là nên trở lại lấy chìa khóa vậy, nghĩ như vậy nên anh ấy quay lại đi lên phía trên.
Nào biết được vừa lên đến lầu bốn thì lập tức phát hiện đèn cảm ứng âm thanh ở lầu bốn mà anh ấy vừa đi qua đã hỏng rồi. Bóng tối quả thực khiến người ta sợ hãi, kìm nén lại cảm giác này, anh ấy vô thức đếm số bậc cầu thang.
"Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước, sáu bước, bảy bước, tám bước, chín bước, mười bước...
"Mười bước?"
Ngụy Hỉ Bân hơi hoài nghi, hoài nghi rằng mình đã đếm sai.
Không phải là anh ấy chưa từng đi qua chiếc cầu thang này, mà anh ấy cũng đã từng đếm số bậc thang, mỗi tâng đều có chín bậc nhưng hôm nay tại sao lại xuất hiện thêm một bậc thang.
Trong lòng anh ấy cảm thấy có gì đó quái lạ, vừa ngẩng đầu lên lập tức nhìn thấy một bóng đen mơ hồ, bóng đen đó giống như đang nhìn anh ấy chằm chằm, trong lòng anh ấy không khỏi hoảng sợ, suýt chút nữa ngã xuống lầu, may mắn là anh ấy kịp chụp được thanh vịn cầu thang mới tránh khỏi việc ngã chấn thương.
Sau khi đứng vững và tập trung nhìn lại mới phát hiện nơi này không hề có bóng đen nào, hoàn toàn là do bản thân mình bị hoa mắt.
Anh ấy tiếp tục bước lên một lầu nữa, nhưng vừa bước đến bậc câu thang cuối cùng lại nhìn thấy ngay bên cạnh mình có một bóng đen, lần này anh ấy không hề hoa mắt, hơn nữa lầu năm đã sáng đèn.
Nhìn kĩ lại thì thấy đó là một khuôn mặt đẫm máu, người đàn ông với tư thế gập người về phía trước, bả vai trên cơ thể không bình thường, lúc nhìn thấy anh ấy thì người đàn ông đó lộ ra một nụ cười hung ác.
Anh ấy theo bản năng xoay người chạy xuống lầu, chạy được mấy tầng thì phát hiện người đàn ông kia không đuổi theo, nên mới dừng lại ổn định tâm trạng một chút, nhưng trong đầu không tự chủ được mà nghĩ đến mấy truyền thuyết đô thị ma quái từng được nghe kể qua.
Ban đêm không nên đếm bậc cầu thang, nếu như đếm nhiều thêm một bước thì sẽ phát sinh ra chuyện không hay.
Trái tim của anh ấy đập như trống trận, không dám nán lại lâu hơn, vội vàng tiếp tục chạy xuống dưới, thế nhưng chạy một hồi lâu cũng không đến được tâng một, anh ấy ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy bóng đen kia đang từ tâng trên lao về phía mình.
Anh ấy theo bản năng lùi lại một bước, cả người không tự chủ được mà ngã lăn xuống cầu thang, hôn mê bất tỉnh.
Lúc anh ấy tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, cảm thấy bả vai mình đau nhức rã rời, mà chỗ anh ấy đang nằm chính là đầu cầu thang lầu bốn, nơi mà có thừa ra một bậc câu thang giống như trong truyền thuyết.
Nhận thấy thời gian đã hơn chín giờ rồi, anh ấy vội vàng chạy nhanh lên lầu, các đồng nghiệp đều có chút tò mò bởi vì trước nay anh ấy chưa hề đi làm muộn, thế mà hôm nay lại đi muộn, liền hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh ấy bèn thuật lại câu chuyện đêm qua.
"Anh nói lúc anh tỉnh lại là đang nằm ở đầu cầu thang tâng bốn sao?" Một đồng nghiệp mang sắc mặt kỳ quái hỏi.
"Đúng vậy"
Ánh mắt của mấy người đồng nghiệp ngồi cạnh đó lại càng trở nên quỷ dị hơn.
"Sáng nay chúng tôi không kịp chờ thang máy nên đi thang bộ lên đây, nhưng đâu có nhìn thấy anh."
Ngụy Hỉ Bân cũng biết rằng tòa nhà văn phòng này mười lăm năm trước từng được tu sửa, ở tầng một có rất nhiều văn phòng, nhưng chỉ có ba thang máy, mỗi thang máy chỉ có thể chứa tối đa mười một người. Vào giờ cao điểm, phải xếp hàng rất lâu mới được dùng thang máy, thang máy dưới tâng mười còn không chạy nhanh bằng tự mình leo thang bộ nữa.
Anh ấy ngất đi ở tâng bốn, theo lý mà nói phải có người phát hiện ra từ sớm rồi, nhưng nhìn phản ứng của đồng nghiệp, xem ra thật sự bọn họ không hề nhìn thấy anh ấy.
Bả vai vẫn đau nhức như bị bẻ gãy, mà ngẫm lại thì vị trí anh ấy bị đau, giống hệt vị trí bả vai bị bẻ gãy của người đàn ông đêm qua anh ấy nhìn thấy.
Trong đầu anh ấy vang lên giọng nói oán hận sắc bén: Tôi sẽ còn đến tìm anh, chưa kết thúc, vẫn chưa kết thúc đâu!
"Ai đấy?" Ngụy Hỉ Bân sợ hãi đứng dậy nhìn xung quanh.
Các đồng nghiệp đều đang yên lặng làm việc, nghe được lời này đều ngẩng đầu lên nhìn anh ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận