Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 213:
Đến lúc đó chỉ sợ họ sẽ không bao giờ để cô chạm vào rượu nữa... Không được chạm vào rượu cũng không sao, trước kia vì không có đồ ăn ngon nên cô mới thích uống rượu, giờ đây trên thế gian nhiều món ngon như vậy, thiếu một loại đồ uống cũng không quan trọng lắm.
"Tiền bối Lục?"
Nhìn khuôn mặt lúc thì tỏ ra nghi hoặc, lúc lại cười ngọt ngào ngây ngô của Linh Bảo, Ngô Lương Trí cảm thấy hơi khó hiểu.
Sau khi Linh Bảo hoàn hồn, cô tiếp tục giảng giải phù thuật cho ông ta, trước hết yêu cầu ông ta sử dụng phương pháp mới dạy để chế bùa trước, sau đó mới dần dần dạy ông ta các loại bùa mới.
"Nếu ông có ý định dạy lại phương pháp này cho người khác thì cũng được, có gì không hiểu cứ hỏi tôi."
Nhận thức được mảnh thổ địa này thật sự chỉ còn một mình cô là thân, Linh Bảo vẫn muốn truyền lại pháp thuật tiên đạo.
Lúc này Ngô Lương Trí còn chưa ý thức được, sở dĩ uy lực của bùa mà Linh Bảo làm chênh lệch lớn như vậy không chỉ vì khác phương pháp chế bùa, mà thực lực giữa hai bên còn cách nhau một trời một vực.
Sau khi dạy phù thuật xong, Linh Bảo đi đến Kho Lưu trữ Liên bang để tìm đọc một ít báo cáo tư liệu lịch sử được bảo mật, nhờ đó mà hiểu rõ hơn về vụ động đất năm trăm năm trước, nhưng về tổng thể cũng không có gì quá khác biệt với chuyện mà Ngô Lương Trí kể cho cô.
Ban đầu vì tò mò nên cô đi một chuyến về tỉnh C, sau đó tự mình đi xuống chân núi Bạch Đế thăm dò và tìm được một món đồ ngoài dự liệu. Với người thường nó chỉ là một khối bạch ngọc không khó kiếm, nhưng Linh Bảo biết, khối bạch ngọc đó là bùa truyền âm cực phẩm của một vị thân, dù ở Thiên Đình cũng rất hiếm. Bởi vì nó không thể bị phá hủy, không cần biết là dùng cách nào, cho dù là Tiên Tôn, Tiên Đế ra tay thì cũng vậy thôi. Chỉ là không biết do uy lực của kiếp nạn quá lớn, hay do có tuổi đời khá cao, không gian xung quanh không có linh khí để tẩm bổ hay sao mà bùa truyền âm này vẫn bị tổn hại, mất đi khả năng chủ động tìm kiếm người tiếp thu truyên âm.
Linh Bảo thử để thần thức xâm nhập vào bên trong, dù đã qua năm trăm năm, thế nhưng cô lại được nghe giọng nói của cố nhân một lần nữa."Linh Bảo, cổng trời sắp đóng rồi, các vị thần đều đã rút lui. Nhận được tín hiệu thì liên lạc với anh! Nếu em tỉnh lại, nhất định phải liên lạc với anh lập tức!" Từ trước đến nay Thanh Tiêu là một vị thần luôn cao ngạo lạnh lùng, giọng nói trâm thấp êm tai cũng luôn điềm tĩnh không gợn sóng, nhưng vào lúc này đây, Linh Bảo có thể nghe được sự gấp gáp trong giọng nói của anh. Khi cô đang muốn nghe lại một lần nữa, thì bùa truyền âm đã hóa thành tro bụi ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Hóa ra Thanh Tiêu đã đi tìm cô. Nói không chừng những người bạn khác cũng đã tìm cách gửi tin tức cho cô, chỉ là bùa truyền âm của bọn họ không cao cấp đến vậy, rất có khả năng chúng đã bị kiếp nạn kia phá hủy toàn bộ.
Linh Bảo chìm đắm trong khiếp sợ sau khi hoàn toàn xác nhận thông tin chúng thần tiên của Thiên Đình đã rút lui, cô cũng không phát hiện ra một tâng ý nào khác trong hành động này - nếu các vị thần trên Thiên Đình đều rút lui, vì sao Thanh Tiêu lại muốn cô liên lạc với anh sau khi tỉnh lại. Nếu đã không ở cùng một không gian, cho dù là giữa thần tiên với nhau cũng không thể liên lạc được. Biết mọi người vẫn còn ổn là em yên tâm rồi." Một lúc lâu sau, Linh Bảo bắt đầu bày ra biểu cảm tươi cười thoải mái: "Từ bây giờ, em sẽ bảo vệ thế giới này thật tốt, nói không chừng ngày nào đó đủ mạnh mẽ em còn có thể đi đến không gian khác tìm mọi người...
*
Sau khi dùng năm trong bảy ngày nghỉ ngơi để chạy ngược chạy xuôi xác nhận tin tức vê bạn bè thân thiết cùng cố nhân, cuối cùng tảng đá lớn trong lòng Linh Bảo cũng được trút xuống. Sau khi làm ra vài tấm bùa phòng ngự cực phẩm đưa cho bà ngoại và nhóm người Linh Tú, lưu lại thân thức trên người họ, để khi họ gặp nguy hiểm cô có thể chạy đến đầu tiên, thì cô về trường học. Mặc dù phải đối đầu với kẻ thù mạnh, nhưng việc thu thập tin tức đã có chính phủ Liên bang, mà cô chỉ cần xuất lực khi bọn họ yêu cầu là được. Nếu đã vậy thì trước đó chỉ cân làm điều nên làm thôi.
Tất nhiên, nếu có cơ hội, cô cũng muốn tiếp tục khơi dậy lòng tin mạnh mẽ của công chúng, suy cho cùng, tín ngưỡng chỉ lực mới là gốc rễ.
Mới bình tĩnh sinh sống không được mấy ngày thì cô đã nghe thấy Lê Tuyết nói một chuyện lớn.
"Nè, mọi người hóng được chuyện gì chưa? Học trưởng Hướng lúc trước dẫn chúng ta theo đã thắt cổ tự tử trong phòng ngủ lúc nửa đêm!" Dựa vào ký ức của nguyên chủ, Linh Bảo biết được đại khái người mà cô ấy nói chính là trợ lý phụ đạo lớp cô vào năm nhất, cũng là anh trai Hướng Văn Nam của cô đang học năm cuối khi ấy. Người có thể được giáo viên phụ đạo nhìn trúng và cho làm trợ lý tức là mọi phương diện của hắn đều rất ưu tú, tính cách cũng rộng rãi hào phóng, chuyện tự tử nằm ngoài dự đoán của mọi người.'Vì sao lại tự tử?"
"Mình không biết, có thể vì thực tập không thuận lợi, cũng có thể là gặp vấn đề tình cảm, dù sao thì nghe nói gân đây anh ấy rất trâm mặc, thoạt nhìn giống như đã biến thành một người khác với ngoại hình tương đồng vậy. May mà bạn cùng phòng của anh ấy tỉnh dậy để đi WC nên phát hiện kịp thời và cứu anh ấy xuống, nếu không có khi đã chết thật rôi." Lê Tuyết nghĩ mà thấy sợ. Biến thành một người khác... Cách nói này khiến Linh Bảo chú ý, Cổ Nguyệt nằm ở cách vách phòng ngủ của Linh Bảo cũng đặc biệt nhạy cảm với cụm từ đó, sau khi nghe được lời này thì nói: "Cái đó... sẽ không giống tình huống trước kia mình gặp phải chứ, học trưởng Hướng không giống một người sẽ tự tử..."
Kể từ lần suýt bị tóc giả hoàn toàn bám vào người, Cổ Nguyệt và nhóm người Linh Bảo trở nên thân thiết hơn, thậm chí còn có xu hướng cùng đóng cọc trong phòng ngủ này. Nếu người còn chưa chết, vậy thì không thể xem thường được, cứ cho là đoán sai thì theo lý cũng nên đến bệnh viện kiểm tra.
Suy cho cùng vị học trưởng Hướng này thực sự là một người tốt. Trước đây khi nguyên chủ mới nhập học, gia đình cô nghèo khó, cũng bởi vì vẫn luôn đọc sách ở huyện nhỏ, chưa trải sự đời, cộng thêm tính cách hướng nội không thể thích ứng với cuộc sống đại học nên đã gặp rất nhiều khó khăn, mọi chuyện đều nhờ học trưởng Hướng chủ động giúp đỡ cô, còn giúp cô xin học bổng, số tiền này trang trải phần lớn chỉ phí sinh hoạt của nguyên chủ.
Cho nên, cứ coi đây là một ân tình đi.
Vì thế, sau khi Linh Bảo biết được nơi học trưởng Hướng đang nằm viện, cô mua trái cây và hoa tươi để đi thăm ngay lập tức.
Đây là một khu bệnh viện bình thường của trường, bởi vì trường hợp của Hướng Văn Nam tương đối nghiêm trọng nên đã được cho vào phòng chăm sóc cá nhân đặc biệt. Khi Linh Bảo bước vào phòng, Hướng Văn Nam đang chìm trong giấc ngủ, bạn cùng phòng của hắn đang ngồi chơi game bên cạnh với âm lượng rất nhỏ.
Bạn cùng phòng thấy có hai nữ sinh tiến vào thì vội đứng lên chào hỏi: "Ồ, các em đến thăm Văn Nam à? Mau ngôi đi!"
Linh Bảo gật đầu đáp lại, sau đó nhìn vào khuôn mặt của Hướng Văn Nam, hai mắt của học trưởng trũng sâu, toàn bộ khuôn mặt đều lộ rõ màu xanh đen, là dấu hiệu bị âm vật quấy nhiễu. Hắn tự tử, e rằng không đơn thuần chỉ là tự tử. Nhưng trong cả phòng bệnh, ngoại trừ một lớp âm khí mỏng còn sót lại thì không có gì.
Loại âm khí này vốn lưu lại rất ít bởi vì ở các bệnh viện đa khoa thường xuyên có người chết, chuyện thỉnh thoảng sẽ có vong linh ở lại không đi dường như đã thành quen, nên việc có loại âm khí tương tự thế này lưu lại là bình thường. Tuy nhiên, Lục Linh Bảo lại không thể chắc chắn được rằng đó là âm khí vừa mới xuất hiện trong phòng bệnh này, hay đây vốn dĩ là âm khí còn sót lại chỗ này. Nếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra thì hỏi người trong cuộc chính là cách tốt nhất.
Lục Linh Bảo đi đến trước giường bệnh rồi ngồi xuống, nắm lấy tay Hướng Văn Nam, truyền sang cho hắn một ít linh lực để xua đuổi âm khí gây khó chịu trong cơ thể, linh lực chảy vào cơ thể chuyển hóa thành năng lượng, không bao lâu, mí mắt của hắn rung động, rồi chậm rãi mở ra.
"Lão Hướng, cậu tỉnh rồi!" Bạn cùng phòng của hắn kích động nói. Hướng Văn Nam dường như còn sót lại chút mơ màng, quan sát cảnh vật xung quanh, cố hết sức lấy giọng, hỏi: "Tại sao tôi lại ở bệnh viện vậy?" "Không ở bệnh viện thì ở đâu chứ? Cậu tưởng rằng cậu đang ở âm tào địa phủ sao?" Bạn cùng phòng của hắn hung hãấn mắng: "Cậu nói rõ ràng ra đây nào, nếu có chuyện gì uẩn khuất khó chịu trong lòng thì phải nói ra để mọi người còn cùng nhau tìm cách giải quyết, chứ sao lại nghĩ quẩn như vậy? Một mình ở trong phòng ngủ thắt cổ tự sát, cậu coi, bản lĩnh thường ngày của cậu biến đâu mất rồi?"
"Tôi... thắt cổ á?" Hướng Văn Nam nghe bạn cùng phòng càm ràm về chuyện mình làm mà cảm thấy rất khó hiểu.
"Đúng vậy, đêm hôm qua cậu một mình treo cổ trong phòng ngủ dọa chúng tôi một phen sợ chết khiếp, may là kịp thời phát hiện ra! Không thì bây giờ chắc cậu đang ngôi chờ diện kiến Diêm vương địa phủ rồi đấy!"
Nghe được lời này, Hướng Văn Nam nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường, từ trong bóng phản chiếu của màn hình điện thoại thấy được vết dấu dây thừng khiến cho người ta trông thấy mà giật mình hoảng sợ ở trên cổ, trong nháy mắt sắc mặt trở nên vô cùng đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận