Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 51:
Trong ánh mắt Tưởng Minh đầy vẻ thất vọng nhìn cô ta, vợ anh ta bình thường rất thông minh lanh lợi, tại sao đến thời khắc mấu chốt lại hồ đồ đến như vậy? Chung Ly Hồng ở nhà thường hay tranh giành hơn thua, anh ta luôn bằng lòng nhường nhịn cô ta, cũng bảo với mẹ mình cố gắng thuận theo ý cô ta, nhưng bây giờ, con trai đã bị bọn buôn người cướp đi hai ngày rồi, cô ta thế mà vẫn chỉ quan tâm đến thể diện của mình.
"Cô không xin lỗi thì thôi, tôi tự đi. Chung Ly Hồng, tôi nói cho cô biết, nếu lần này không tìm được con trai tôi quay về, sau này cô cũng đừng nghĩ đến việc chúng ta sống cùng nhau nữa."
Rõ ràng trong giọng điệu của anh ta không gay gắt chút nào, nhưng Chung Ly Hồng lại cảm nhận được sự thất vọng tột cùng của chồng đối với mình, cô ta ngây người trong giây lát:
"Em không nói sẽ không đi xin lỗi, em chỉ nói Lục Linh Bảo kia thật quá keo kiệt..."
Tưởng Minh thở dài một hơi: "Đến bây giờ cô vẫn còn chưa hiểu hay sao? Bây giờ là chúng ta đang đi cầu xin nhà người ta đấy, có tìm được Tiểu Đông hay không hoàn toàn phụ thuộc vào cô ấy!"
Chung Ly Hồng sững sờ, cuối cùng cũng nhận ra mình đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào, cô ta vội vàng hứa rằng ngày mai mình sẽ xin lỗi đàng hoàng, dù thế nào đi nữa cô ta cũng sẽ cố gắng làm Lục Linh Bảo hài lòng.
Linh Bảo, người đang ở cách xa họ hàng trăm km chẳng hề hay biết gì về chuyện này.
Lúc này cô đang ngồi khoanh chân trên giường trong khách sạn, khó khăn nhìn chiếc điện thoại đã bị ngấm nước của mình.
Chuyện bắt đầu từ chiêu hôm qua, khi cô nhận được cuộc điện thoại từ Lê Tuyết, bạn tốt thời đại học của nguyên chủ, nói rằng ngày mai cô ấy sẽ đến An Nhiên Cổ Trấn chơi, nghĩ tới quê hương của Linh Bảo cũng ở ngay đây, cách không xa lắm bèn muốn gọi rủ Linh Bảo cùng đi chơi.
Linh Bảo vốn dĩ định từ chối, nhưng Lê Tuyết lại nói:
"Nghe nói An Nhiên Cổ Trấn có rất nhiều đồ ăn vặt, giá cả cũng rất rẻ, không đắt giống như giá cả ở mấy điểm du lịch khác, cả một đoạn đường ăn no cả bụng cũng không đến một trăm tệ. Hơn nữa còn có thể chèo thuyền đi chơi, cậu thật sự không đi sao?"
Linh Bảo đã nghe thấy đoạn trước, có rất nhiều món ngon, lại còn rẻ!
Nghĩ rằng mình cũng là người có hơn 20. 000 nhân dân tệ, Linh Bảo liên đưa ra quyết định dứt khoát: “Đi, đương nhiên là địt"
Ngô Xảo Trân vốn cho rằng cháu gái mình tính cách hướng nội, hy vọng cô sẽ kết giao được nhiều bạn hơn, khi nghe tin bạn đại học đến rủ cháu mình đi chơi, bà ấy đương nhiên cũng rất ủng hộ việc cô sẽ đi.
Thế là sáng sớm hôm nay Linh Bảo đã bắt chuyến tàu đến gặp Lê Tuyết. Quả nhiên Lê Tuyết không hề lừa cô, ở An Nhiên Cổ Trấn, hai bên đường tràn ngập đủ loại đồ ăn vặt rất đặc sắc, mặc dù trên thực tế mỗi điểm danh lam thắng cảnh cũng có bán các sản phẩm tương tự, nhưng ở đây giá cả lại thật sự rất rẻ, giá cả so với các nhà hàng phổ thông cũng không khác gì mấy.
Linh Bảo vui vẻ nếm thử tất cả các món ngon trên đường phố, nếu không phải sợ làm cho bạn học kinh ngạc, cô đã định mua thêm hai mươi phần cơm dứa đặc biệt ngon đem về ăn rồi.
Buổi chiều, Lê Tuyết kéo tay Linh Bảo đi chèo thuyền, Linh Bảo chưa bao giờ chơi loại trò chơi này trước đây nên cảm thấy rất mới lạ.
Có điều ngay cả khi là thần tiên, cô cũng không thể nào tính ra được những chuyện sẽ xảy đến với bản thân mình.
Trong lúc chèo thuyền, chiếc điện thoại di động trong túi của Linh Bảo đã rơi tõm xuống nước, mặc dù Linh Bảo đã nhảy xuống nước theo chiếc điện thoại ngay tại chỗ sau đó vớt nó lên, nhưng cũng không thể thay đổi số phận đã GAMEOVER của chiếc điện thoại.
"Linh Bảo à, đừng nhìn nữa, nhìn cũng vô dụng thôi. Mình đã kiểm tra trên mạng rồi, điện thoại bị ngập nước không thể bật nguồn ngay lập tức được đâu. Một khi đã bật nguồn lên thì ngay cả thần tiên cũng không thể cứu được nữa. Chiếc điện thoại này của cậu hết cách cứu chữa rồi, chỉ có thể mua một cái mới thôi." Thấy Linh Bảo cứ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, Lê Tuyết không thể không khuyên bảo cô vài câu.
Linh Bảo thất vọng thở dài, cái thứ công nghệ cao này, chẳng phải ngay cả thần tiên cũng không thể giúp gì được rồi sao.
Cô cẩn thận loại bỏ từng phân tử nước bên trong chiếc điện thoại bằng giác quan thần thánh của mình, nhưng điện thoại vẫn là không thể bật lên. Cái này là do hồi chiêu cô lấy điện thoại ra lau sạch nước trên bề mặt rồi cố gắng thử bật nguồn nhưng màn hình chỉ chập chờn lóe lên một cái rồi sau đó không bao giờ sáng nữa.
"Thôi vậy, sau này chỉ có thể mua một cái mới thôi."
Bỏ qua chủ đề này đi, Lê Tuyết, người có tính cách sôi nổi, giờ đây lại có chút ngượng ngùng nói rằng bản thân chưa bao giờ đến vùng nông thôn, vậy nên cô ấy muốn đến xem thử và ăn một số hương vị món ăn của nông thôn.
Đây chính là một gợi ý trá hình ý bảo Linh Bảo hãy mời cô ấy đến nhà chơi.
Quen nhau được một ngày, Linh Bảo cảm thấy cô gái này cũng rất giống với cô bạn tốt của mình ở Thiên Đình lúc trước, vì cũng khá thích cô ấy nên Linh Bảo cũng thuận nước đẩy thuyền, mời cô ấy ngày mai cùng đến nhà mình chơi.
Ngày hôm sau, hai cô gái lên xe buýt đường dài trở về quê hương của Linh Bảo.
Đương nhiên, trước khi đi, Linh Bảo cũng không quên ghé lại thị trấn mua hẳn bốn mươi phần cơm dứa thơm ngon. Cô đã lên kế hoạch cả rồi, hai mươi lăm phần là để cho bản thân ăn, mười lăm phần còn lại là để cho bà ngoại ăn và tặng người thân. Thế là vào ba giờ chiều ngày hôm sau, khi Linh Bảo mang theo bạn học và xách một hộp cơm dứa lớn tiến vào làng liền nhìn thấy Trương Cẩu nhà hàng xóm điệu bộ như đang đánh trống khua chiêng, vừa chạy vừa lớn tiếng hét:
"Chị Linh Bảo trở về rồi! Mọi người mau tới xem đi, chị Linh Bảo trở về rồi!"
Cậu bé vừa hét xong, rất nhiêu người dân trong làng đang làm việc trên cánh đồng đều bỏ cả cuốc với liềm của mình xuống, theo chân đến nhà của Linh Bảo.
Họ đang làm gì vậy? Gương mặt Linh Bảo lộ rõ vẻ hoang mang.
Mà bạn học Lê Tuyết của cô cũng rất tò mò, tại sao cô ấy luôn cảm thấy trong mắt những người dân trong làng đó, bạn học Linh Bảo của cô ấy dường như có gì đó rất náo nhiệt đáng để xem vậy?
Linh Bảo dẫn Lê Tuyết về một căn phòng bên cạnh nhà mình, đã thấy có rất nhiều thôn dân tụ tập trên bậc xi măng chắn trước nhà.
"Linh Bảo về rồi kìa "
"Linh Bảo, đây là bạn học của cháu à?”"
Mọi người nhiệt tình hỏi han cô, sự đối đãi nhiệt tình này giống như ở thời điểm nguyên chủ thi đậu trường đại học trọng điểm vào năm ngoái vậy.
Linh Bảo vừa gật đầu đáp lại vừa lén lút giấu hộp cơm dứa ra sau lưng, nhiều người như vậy, lại toàn là bà con họ hàng thân thích, cô cảm thấy hộp cơm dứa của mình có lẽ sắp không giữ được nữa rồi.
Người trong thôn đi làm ăn xa trở vê, mua đường hay trái cây đều sẽ chia cho những người đến nhà mình. Đây là cách làm thường lệ giữa mọi người trong thôn. Cô đi chơi bên ngoài rồi mua đặc sản về thôn, lại đúng lúc có nhiều người đứng trước nhà mình như vậy, nếu không chia đồ ngon với mọi người thì đúng là có hơi thất lễ.
Cô đứng im thì không sao, nhưng lúc nhúc nhích một cái người khác lập tức chú ý tới, cười hỏi:
"Linh Bảo đang xách đồ gì thế cháu, cái hộp to như vậy."
"Không có gì đâu, chút đặc sản cháu mua được ấy mà, cháu chia cho mọi người ăn thử ạ” Miệng thì hào phóng nhưng trong lòng lại đang rỉ máu, cô thầm hối hận tại sao bản thân không ăn thêm mấy miếng lúc dọc đường.
Mọi người trong thôn từ chối cho có lệ vài câu xong liên tự giác đi tới chiếc hộp lấy cơm dứa, đều nói đây là món mới lạ, đem về buổi tối hâm lại ăn thử. Còn có người bảo nhà mình có con nít nên lấy luôn hai ba hộp. Dựa theo số người hiện tại so với số lượng cơm dứa chắc chắn là chẳng còn lại gì.
Linh Bảo không nhìn nổi cảnh người khác lấy hết cơm dứa mà mình vất vả mang về, quay đầu hỏi Ngô Xảo Trân:
"Bà ngoại, bọn họ tới đây làm gì vậy ạ?” Ngô Xảo Trân hơi oán trách trả lời: "Đứa nhỏ này, sao hôm qua con cứ tắt máy thế?"
Linh Bảo vô tội nói: "Điện thoại cháu bị rơi xuống nước, hư mất tiêu rồi." Sau đó lại hỏi: "Bà ngoại, sao hôm nay nhà mình đồng người quá vậy?"
"Là người nhà họ Tưởng gọi tới, nói muốn đường hoàng xin lỗi con trước mặt mọi người."
Chưa nói dứt câu liên nghe người trong thôn chỉ vê hướng đường mòn nói: "Tới rồi tới rồi kìal"
Linh Bảo nhìn về phía đó thì thấy gia đình ba người nhà họ Tưởng xách theo túi lớn túi nhỏ, một giỏ trái cây, hai bình sữa bò, hai túi bột hạt óc chó, còn có mấy túi vịt quay đã hút chân không, đang vội vội vàng vàng chạy về phía này.
Bọn họ chạy nhanh cứ như bị chó đuổi, nửa phút sau đã lên đến bậc thêm trước nhà Linh Bảo, vừa nhìn thấy Linh Bảo đang đứng trước gian nhà chính, Chung Ly Hồng vội vàng chạy tới rồi quỳ xuống đất cái phịch.
"Linh Bảo à tôi sai rồi, lần trước tôi không nên tỏ thái độ tệ hại với cô như vậy, đều do tôi có mắt mà không biết Thái Sơn nên mới nhầm tưởng đại sư lợi hại như cô đây là lang băm lừa bịp, tội dập đầu xin lỗi cô, xin cô hãy cứu lấy Tiểu Đông nhà tôi!"
Lê Tuyết sợ ngây người, há to miệng nhìn cô gái trước mặt, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, vì tại đột nhiên mấy người kia kia lại quỳ xuống trước mặt bạn của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận