Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 83:
Nhìn phản ứng của Lê Tuyết thì căn bản là cô ấy không hiểu ý nghĩ sâu xa trong đó, nhưng đã có thể hiểu ra là chú dượng này quả thật đã thấy được trò lừa bịp vặt vãnh của Khương Vân Vân, hơn nữa không có suy nghĩ lệch lạc.
Đọc được nhưng tin tức này thì trên mặt Linh Bảo lộ ra nụ cười vui mừng.
Quả nhiên người của gia đình có thể dạy bảo ra được Lê Tuyết đáng yêu như vậy thì phần lớn đều là người đáng yêu.
"Chú Cao." Cô gọi Cao Lập Quân đang chuẩn bị lên xe lại.
"Cháu xem tử vi cho chú, thấy được con cái chú sẽ gặp trở ngại, cháu muốn nhắc nhở chú một câu. Sắp tới con trai chú gặp nạn lớn, nếu như không muốn anh ấy gặp chuyện thì tốt nhất chú nên để ý đến lịch trình của anh ấy."
Ngay từ đầu cô đã có thể nhìn ra người đàn ông này có khuôn mặt của một người có con cái chết trẻ. Vừa rồi trong lá số tử vi của ông ấy, ông ấy sẽ nhận được thông báo của cảnh sát đi nhận hình ảnh thi thể của con trai mình. Lúc ông ấy đi, thi thể con trai ông ấy là Cao Huy bị ngã vỡ sọ, đang được gửi trong nhà xác của cảnh sát, và người ta nói rằng anh ấy đã nhảy lầu tự tử.
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, lại còn là con trai một, chắc chắn sẽ làm sụp đổ một gia đình. Lê Tuyết cũng sẽ vì thế mà đau buồn, vì vậy cô chủ động nhắc nhở ông ấy.
Coi như là vì Lê Tuyết, cũng vì để báo đáp việc ông ấy chiêu đãi bữa ăn.
Cao Lập Quân hơi ngạc nhiên, không phải là ông ấy không tin những thứ này, trước kia khi gặp phải chuyện không chắc chắn ông ấy còn đi rút quẻ, hơn nữa ông ấy đã làm theo hướng dẫn của người giải quẻ để đưa ra lựa chọn và thực sự thành công. Nhưng cho tới bây giờ ông ấy cũng chưa từng kể với ai. Ông ấy nghĩ là các cô bé thích chơi đùa nên tùy tiện xem tài liệu ở trên mạng, căn bản không thể so được với các đại sư cao thâm có kinh nghiệm được.
Nhưng cũng là vì tốt bụng nên ông ấy không vạch trần, làm tổn thương tự ái của bạn thân cháu gái, vậy nên ông ấy ôn hòa gật đầu: "Cảm ơn cháu đã nhắc nhở, chú sẽ chú ý."
Hai tuần trôi qua thật nhanh, cuối cùng tháng chín cũng đã kết thúc, khóa huấn luyện quân sự của tân sinh viên cũng kết thúc, toàn trường chuẩn bị bước vào kỳ nghỉ Quốc Khánh dài. Linh Bảo sẽ bay về quê để thăm bà ngoại vào kỳ nghỉ Quốc Khánh này, nhân tiện dọn đẹp lại ngôi miếu thân của mình. Lê Tuyết thì cùng với một vài người bạn học khác đi đến vài điểm vui chơi ở quanh trường học.
Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh dài kết thúc, lại sắp tới cuối tuần, Lê Tuyết và Linh Bảo bàn bạc với nhau, cùng đến trung tâm thương mại để mua đồ bơi, chuẩn bị cho buổi học bơi trong trường.
Các nữ sinh năm hai, về cơ bản đã thức tỉnh ý thức về việc ăn mặc đẹp, vì trước đó đều đã được học qua lý thuyết, tiếp theo một tuần sẽ có hai tiết học bơi sẽ phải xuống nước học thực hành, tất cả nam và nữ đều sẽ học cùng nhau ở một bể bơi trong nhà thi đấu của trường, nên cô gái nào cũng muốn chuẩn bị một bộ đồ bơi có thể để lại ấn tượng mạnh mẽ. "Không phải cậu nói là không có tiền sao? Sao còn muốn mua quần áo mới nữa?"
Cả tuần trước Lê Tuyết đã không đi ăn cơm cùng cô rồi.
Linh Bảo cổ hủ không hiểu tại sao bọn họ phải đi mua đồ bơi chỉ để đi học bơi, bây giờ quần áo mặc thường ngày cũng rất mỏng nhẹ đấy thôi, mặc cái đó đi bơi là được rồi mà.
"Mình đã phải tiết kiệm tiền để mua đồ bơi đấy, quần áo thường ngày mà bị ướt thì mình không bơi được." Lê Tuyết giải thích.
"Vậy thì cậu mặc đồ lót đi, chúng cũng giống nhau mà."
Linh Bảo cảm thấy mình đã đưa ra một giải pháp hay cho Lê Tuyết.
Lê Tuyết đưa tay đỡ trán: "Sao cậu có thể nghĩ ra cái ý tưởng khủng khiếp như vậy chứ!"
Sau đó, Lê Tuyết thì thâm vào tai Linh Bảo: "Hầu hết đồ lót đều được làm từ vải cotton, bị thấm nước sẽ trở nên trong suốt, cậu nghĩ xem, lúc đó cậu sẽ khỏa thân bơi lội hay sao?"
Thì ra là vậy, Linh Bảo vội vàng lắc đầu.
Cả hai cùng nhau đến trung tâm thương mại gần đó, sau khi ghé qua vài cửa hàng thì cũng mua được hai bộ đồ bơi phù hợp. Lớp học bơi sẽ bắt đầu từ tiết 1 và tiết 2 của ngày thứ tư, sau giờ nghỉ trưa, mọi người bắt đầu thay đồ bơi.
Sau khi Linh Bảo thay đồ bơi xong, hai người bạn cùng phòng tỏ ra rất kinh ngạc.
Bộ đồ bơi của Linh Bảo có màu hồng và màu trắng, chính xác là có màu hồng và chấm bi trắng, dưới phần lót ngực có một dải ren khoảng mười centimet, thân dưới là váy chữ A màu hồng và trắng, tôn lên làn da trắng như sữa của cô, trông rất tươi mới và vừa mắt. Lê Tuyết búi tóc cao đơn giản cho cô, làm nổi bật đôi mắt nai to tròn cùng đường nét khuôn mặt thanh tú, cô dễ thương, chói sáng như nữ chính bước ra từ truyện tranh.
Mạnh Thi Văn, người luôn tỏ ra lạnh lùng, thế mà lại nhịn không nổi mà vươn tay véo một cái vào khuôn mặt mịn màng của Linh Bảo, khiến Linh Bảo trừng mắt kinh ngạc. Mặt của thần có thể tùy tiện véo như vậy sao?
Lê Tuyết thấy dáng vẻ tức giận của Linh Bảo thì càng cảm thấy đáng yêu hơn, vậy là Lê Tuyết tiến lên cùng hai tay, tiếp tục véo sang cả hai bên trái và phải.
Linh Bảo Không chịu thua kém liên dùng hai tay hất ra rồi chọc vào phần nhạy cảm ở hai bên eo của Lê Tuyết, Lê Tuyết lập tức bật cười ngặt nghẽo rồi buông hai tay ra. Cười đùa một hồi, sau đó mấy người họ liền khoác áo chống nắng đi đến hồ bơi tập hợp.
Bộ đồ bơi của Linh Bảo đã thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, bây giờ mọi người mới phát hiện ra rằng Lục Linh Bảo để lộ khuôn mặt của mình ra thì trông cũng rất ưa nhìn. Một vài bạn học thầm thì bàn tán, lúc này thầy giáo thể dục tới.
Giáo viên thể dục là một người đàn ông trung niên tâm bốn mươi tuổi, đến từ trường đại học thể dục thể thao sẽ dạy môn bơi cho bon họ, thầy giáo vỗ tay tập hợp mọi người.
"Có vẻ như hôm nay mọi người đều chuẩn bị đồ bơi thật kỹ lưỡng rồi, nhưng tiếc thật, bể bơi tạm thời phải đóng cửa trong vài ngày nên tiết học hôm nay mọi người có thể tự do hoạt động."
Lập tức có người bất mãn hỏi: "Sao lại không mở cửa? Không phải đã thống nhất sau kỳ nghỉ mười một ngày thì sẽ học bơi sao? Hơn nữa, hôm thứ hai tất cả sinh viên khoa tài chính mới học đó sao?”
Nhưng giáo viên cũng không để ý lắm, chỉ nói rằng bể bơi cần tu sửa, sau đó thì không nói gì nữa khiến tất cả sinh viên bất mãn và đều cảm thấy rất thất vọng.
Mọi người phân tán ra các sân chơi hoặc phòng tập thể dục, chuẩn bị đá bóng hoặc là làm những việc khác. Trên đường đi, Linh Bảo nghe hai cô gái khác đang bàn luận:
"Thực ra không phải tu sửa gì đâu, tớ nghe bạn tớ học ở đại học thể dục thể thao nói rằng tối ngày hôm qua đã có người chết trong bể bơi, hình như là một sinh viên nữ đang học năm thứ ba của trường họ. Nữ sinh kia đã mất tích mấy ngày, đến sáng sớm ngày hôm qua thì phát hiện thi thể ở bể bơi, lúc phát hiện thi thể đang phân hủy rồi..."
"A... không phải chứ? Chuyện này cũng quá đáng sợ rồi, thế mà lại không có ai nói gì đến chuyện này ư?”
"Trường học phong toả tin tức, lúc đầu tớ cũng không tin đâu, nhưng hôm nay bể bơi đóng cửa không phải đã xác nhận tin đồn là thật sao?"
"Trời ạ, may mắn hôm nay chúng ta không xuống nước, nếu không thật sự quá đáng sợ rồi!"
Lê Tuyết cũng nghe thấy, cô ấy rợn cả tóc gáy, xoa cánh tay đang nổi da gà của mình: "Không thể nào là sự thật đúng không? Vậy sau này giờ học bơi của chúng ta phải làm sao đây?"
Bể bơi cách ký túc xá của Linh Bảo ở khoảng chừng vài trăm mét, không biết chuyện này có phải sự thật không. Cô là một vị thần đã thoát thân khỏi luân hồi, không sợ người chết nên chuyện này không hề ảnh hưởng gì đến cô, thậm chí Linh Bảo còn thích thú nắm lấy cánh tay Lê Tuyết lắc lắc rồi nói:
"Chỉ là lời đôn nhảm thôi, đừng nghĩ nhiều, chúng ta mau đi mua kem đi! Hôm nay mình còn muốn ăn mười thanh chocolate!"
Mỗi lần học xong tiết thể dục, họ đều sẽ đến căn tin gần bể bơi để mua kem và oden*, sau đó ngồi trên bàn ở căn tin vừa ăn vừa nói chuyện. Vừa nóng vừa lạnh, vừa ngọt vừa mặn, mùi vị vô cùng sảng khoái.
*oden: món ăn của Nhật
"Không được, tớ đã hết tiêu hết tiền rồi nên phải tiết kiệm." Lê Tuyết lập tức bị Linh Bảo làm cho phân tâm.
Linh Bảo cảm thấy có chút kỳ quái: "Không phải trước kỳ nghỉ cậu đã nói với mình là đã tiết kiệm tiền sinh hoạt phí được gân mười ngàn rồi sao, mình cũng đâu thấy cậu mua sắm thứ gì, sao bây giờ lại nghèo đến thế?"
Lê Tuyết uể oải thở dài.'Nhà của Vân Vân xảy ra chút chuyện, nên cậu ấy đã mượn mình ít tiền." Linh Bảo gặng hỏi, Lê Tuyết mới nói cho cô biết kỳ nghỉ Quốc Khánh cô ấy đã cho Khương Vân Vân mượn tám nghìn tệ, đó là toàn bộ số tiền Lê Tuyết có. Đối với một sinh viên bình thường, tám nghìn tệ không phải con số nhỏ.
"Ban đầu cậu ấy hỏi mượn mười nghìn tệ, nhưng mình đã tiêu hết một ít mua sắm cho kỳ nghỉ rồi, nên mình thực sự chỉ còn tám nghìn tệ thôi." Vẻ mặt Lê Tuyết khá lo lắng, nói: "Mình cũng không biết nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì, mình hỏi nhưng cậu ấy không muốn nói."
"Cậu ấy nói với cậu là trong nhà xảy ra chuyện à?"
"Tuy cậu ấy không nói, nhưng mình đoán được, lúc đó cậu ấy cũng không phủ nhận."
Ánh mắt Linh Bảo hiện lên sự châm chọc: "Mình nghĩ cậu có thể hỏi bạn cùng phòng hoặc ai đó ở gần ký túc xá của cậu ấy xem, cậu ấy đã làm gì với số tiền đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận