Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 80:

Chương 80:Chương 80:
"Mẹ vất vả chăm sóc con cho hai đứa, chẳng lẽ còn làm sai hay sao? Bây giờ hai đứa nghi ngờ mẹ, không bằng mẹ chết đi cho xong!" Bà cụ Ưng tức giận nói, vùng vằng ở dưới đất.
"Mẹ, con không có ý này..." Ưng Sa Hải thấy vậy liền vội vàng khuyên nhủ.
Cô bé thấy bà cụ Ưng ngụy biện liên tức giận xông về phía bà ta, muốn dùng nắm đấm nhỏ của mình để đánh đấm bà cụ Ưng: "Đồ phù thủy, ngày nào cũng ép tôi ăn gan heo cháo heo, lấy kim đâm tôi! Tôi giết bà! Tôi giết bà!"
Nhưng oán khí của cô bé đã bị giải trừ hết từ lâu, căn bản là không làm bà cụ Ưng bị thương chút nào.
Lúc đầu bà cụ Ưng còn sợ, nhưng sau khi thấy cô bé không có chút uy hiếp nào thì to gan đứng lên: "Mày là con bé xấu xa không có lương tâm, tao nuôi mày từ khi còn nằm ngửa đến khi lớn, là do mạng của mày không lớn bây giờ còn trách ai. Bây giờ chất rồi không những làm hại em trai mày còn nói những lời đáng hận như vậy để hãm hại tao!"
"Hãm hại ư, chưa chắc đâu?" Cô bé còn nhỏ tuổi nên không nói rõ ràng được ngọn nguồn câu chuyện, Linh Bảo sẽ giúp cô bé nói:
"Ban đầu bà nghe được chuyện từ nhà hàng xóm, nhà họ có một gia đình họ hàng bởi vì rất thích ăn gan heo nên ngày nào cũng ăn. Vậy nên dẫn đến Cholesterol quá cao rồi bị bệnh động mạch vành tim, có một lần bước hụt cầu thang xuống lầu nên bị dọa sợ, người đang sống sờ sờ lăn ra chết. Bà lập tức bị dẫn dắt, muốn dùng phương pháp này để giết chết cháu gái thứ hai của mình một cách không dấu vết, như vậy thì con trai và con dâu có thể sinh cháu trai cho mình như bà mong muốn."
Linh Bảo nói chuyện gan heo, Ưng Sa Hải cũng đã từng nghe nói đến. Lục đại sư có thể nói chỉ tiết như vậy, e là... Anh ta nghi ngờ nhìn mẹ mình, không dám tin bà ta lại làm ra chuyện như vậy.
"Cô nói bậy!" Bà cụ Ưng hoảng sợ, vì để che giấu tình hình nên bà ta càng tỏ ra tức giận rồi giương nanh múa vuốt: "Đây là chuyện riêng của gia đình tôi, chẳng có liên quan gì tới cô cải Nhất định là vì ban nãy tôi vạch trần bộ mặt của cô nên bây giờ cô cố ý bịa đặt, muốn con trai và vợ nó oán hận tôi!"
Nói xong, bà ta nói với con trai và vợ: "Hai đứa cũng biết, lúc ấy Bối Bối còn nhỏ, sức khỏe lại không tốt, thường xuyên phải uống thuốc, chỉ sợ rằng vì mẹ thường xuyên đút thuốc cho nó, nó còn nhỏ không hiểu chuyện cho là mẹ muốn hại nó! Trời đất chứng giám, mặc dù trước kia mẹ không thích nó bởi vì nó là con gái, nhưng mẹ có ác độc đến đâu thì cũng không thể ra tay với cháu gái ruột của mình chứt"
"Nếu như hai đứa không tin mẹ, mẹ lập tức đập đầu chết ngay tại đây, xem như là đền mạng cho con gái bảo bối của hai đứa!"
"Đúng là biết ngụy biện, bà nghĩ rằng chuyện đã kết thúc hai năm thì không có bằng chứng hay sao?" Linh Bảo cao giọng nói: "Trước kia ngày nào bà ta cũng mua gan heo, mua hơn một năm liên, ông chủ cửa hàng thịt heo kia chắc chắn sẽ có ấn tượng sâu đậm với bà tal Có phải mỗi ngày bà ta đều mua gan heo hay không, hai người đến cửa hàng thịt heo tươi ở gần chợ hỏi một chút là rõ."
Sắc mặt bà cụ Ưng trắng bệch, nhất thời không nói lên lời.
Vợ chồng Ưng Sa Hải nhìn phản ứng của bà lão rồi lại nghĩ đến tin đồn gia đình họ hàng của nhà hàng xóm bởi vì rất thích ăn gan heo nên đã bị mắc bệnh động mạch vành tim mà chết, hơn nữa con gái mình còn nói tới cháo gan heo, hết thảy đều trở nên rõ ràng như vậy.
Mẹ bất mãn về sự tồn tại của cháu gái nhưng lại không thể vứt bỏ cháu đi rồi dẫn tới vợ chồng con trai bất mãn, bị câu chuyện của hàng xóm dẫn dắt nên nghĩ ra độc kế giết người thân không biết quỷ không hay này.
Mỗi ngày đều ép đứa bé ăn cháo gan heo, nếu không ăn sẽ dùng kim đâm, thậm chí sau này lúc Bối Bối bị bệnh tim rồi đột nhiên phát bệnh mất mạng, rất có thể bà ta đã nhúng tay vào. Dù sao đứa nhỏ còn bé như vậy, muốn nó bỗng nhiên giật mình sợ phát bệnh thì quả thật là quá dễ dàng.
Đôi mắt của vợ Ưng Sa Hải đã ngấn nước mắt, cả người run rẩy.
Cô ấy nhớ rất rõ, mỗi lần cô muốn đút gan heo cho Bối Bối thì phản ứng của con gái đều rất kích động, hét chói tai rồi giấy giụa giống như đã từng gặp chuyện gì vô cùng kinh khủng vậy. Nhưng chỉ cần bà nội cô bé vỗ bàn một cái thì cô bé lập tức ngoan ngoãn ăn gan heo tiếp. Có lúc cô ấy ôm Bối Bối, thấy con gái sờ mông và khóc liên tục, cô ấy thấy trên mông con mình có những vết kim đâm. Bà nội đứa nhỏ liền nói là bởi vì hôm nay ôm đứa nhỏ đi bệnh viện châm cứu.
Bây giờ nghĩ lại, đây chính là bằng chứng con của cô ấy bị bà nội độc ác giết hại! Lòng cô ấy đau lòng như bị dao đâm rỉ máu, con gái không nói được, bị hành hạ khắc nghiệt đến mức đau đớn mà cũng không thể nói nên lời, cũng tại vì cô ấy sơ xuất lơ là, khiến con gái đáng thương của mình mất mạng!
"Khi đó Bối Bối được chẩn đoán mắc bệnh tim, bác sĩ nói cholesterol của con bé cao bất thường, có thể là do ăn quá nhiêu thực phẩm có thể dẫn đến cholesterol cao trong thời gian dài, lúc đó bà nói Bối Bối vẫn luôn ăn thức ăn như bình thường! Vậy mà chúng tôi lại tin bà!" Vợ của Ưng Sa Hải cắn răng nghiến lợi xông lên túm lấy cổ áo của mẹ chồng giằng xé: "Sao bà lại ác độc như vậy chứ, nó còn nhỏ như thế mà bà lại ra tay độc ác với nó như vậy!"
Bà cụ Ưng nhất thời nổi cơn tam bành, không còn chỗ ngụy biện, cuối cùng cũng không giả vờ nữa, bà ta dùng sức của mình đẩy thành công con dâu ra, từ dưới đất đứng lên, tự tin nói:
"Tôi chỉ là muốn một đứa cháu trai, tôi có lỗi gì! Chị sinh ra một đứa con gái gánh nặng như vậy, tương lai chỉ có thể làm liên lụy cái nhà này cả đời, lại là đứa thứ hai đủ chỉ tiêu rồi, tôi không thể có cháu trai được nữa! Tôi giúp anh chị giải quyết phiền toái, để cho anh chị có con trai tiếp nối hương khói cho nhà họ Ưng, chẳng lẽ anh chị không nên cảm ơn tôi ư? Tôi giết con bé đó, nhưng bây giờ nó cũng chết rồi, chẳng lẽ anh chị muốn một bà lão hơn sáu mươi tuổi như tôi đền mạng cho nó hay sao?"
"Giết người thì đền mạng, đạo lý hiển nhiên!" Vợ của Ưng Sa Hải nói như định chém sắt, ánh mắt nhìn mẹ chồng tràn đầy thù hận.
"Vậy chị đi báo cảnh sát đi, xem cảnh sát có thể tìm được chứng cứ hay không! Một bà lão như tôi nào biết được ăn nhiều gan heo sẽ không tốt cho sức khỏe của đứa bé, con gái anh chị thích ăn, thì tôi mua cho nó ăn, do tôi quá thương yêu cháu gái, chẳng lẽ việc này còn phạm pháp hay sao?"
Bà cụ Ưng rất tự đắc, chắc nịch rằng vợ Ưng Sa Hải sẽ không làm gì được bà ta. Bất kể là về chữ hiếu hay về luật pháp thì cô ấy đều không thể làm gì bà ta.
Vợ của Ưng Sa Hải tức giận run lẩy bẩy nhưng không có cách nào, thậm chí cô ấy còn có ý định lấy dao ở trong bếp ra chém bà già độc ác này. Đúng lúc này thì nghe thấy cô gái đại sư kia thản nhiên nói:
"Ai nói không có chứng cứ, lời bà mới vừa nói không phải là chứng cứ sao, tôi thu âm lại rồi."
Mặc dù quy định luật pháp nói rằng ghi âm lén không được dùng để làm chứng cứ nhưng trong thực tế triển khai, quy định pháp lý này hoàn toàn ngược đời, ghi âm phải được sự đồng ý của các bên liên quan, bên nào ngu mà đồng ý để những người khác ghi lại bằng chứng chống lại họ cơ chứ. Vì vậy, trong quá trình thực thi pháp luật thực tế, bằng chứng được ghi lại một cách bí mật vẫn sẽ được chấp nhận.
Mặt bà cụ Ưng đột nhiên cứng đờ lại, quay đầu nhìn con trai cầu cứu:
"A Hải, chẳng lẽ con cứ đứng nhìn hai cô ta bắt nạt mẹ con sao? Mẹ là vì tốt cho con, vì tốt cho cái nhà này màt”
Linh Bảo thấy thế, giả vờ như vô ý rót cho cô bé một ít âm khí, trong nháy mắt sức mạnh của cô bé tăng lên, sau đó nhìn về phía Ưng Sa Hải:
"Mẹ anh làm chuyện không có tính người trước, con gái anh sẽ trả thù, đây hoàn toàn là nhân quả luân hồi. Nếu hai người muốn bao che hung thủ trốn tránh trừng phạt thì tôi cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà của mọi người nữa."
Nói cách khác, cô định mặc kệ chuyện này, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt.
"Chỉ là, nếu như con gái của anh thật sự giết người thì khi tiến vào thông đạo Luân Hồi cũng sẽ sẽ không thoát khỏi kết cục hồn phách tiêu tan."
"Cút cút cút! Để tôi xem nó trả thù thế nào!" Bà cụ Ưng lớn tiếng nói.
Nhìn dáng vẻ yên lặng không nói gì của con trai, trong lòng bà ta chắc chắn là anh ta sẽ không làm gì được mình. Mà đứa cháu gái đã thành ma kia thì lúc trước đã bị Linh Bảo làm suy yếu sức mạnh, hơn nữa nếu giết bà ta hoặc cháu trai thì sẽ bị hồn bay phách tán, vậy thì bà ta có gì mà phải sợ chứ. Như vậy nhà họ cũng chẳng phải cần đến vị đại sư này nữa, tự cô ta đi cũng tốt, đỡ phải tốn mười vạn.
Sự chú ý của bà ta đều tập trung vào người sống, căn bản bà ta không phát hiện ra sau khi nghe những gì mình vừa nói, khí đen trên khuôn mặt của cô bé đang tăng lên rõ rệt, đây là dấu hiệu của oán khí đang tăng lên mạnh mẽ. Cô bé bị chết oan, cho dù là Linh Bảo cũng không có cách nào bảo đảm cô bé không sinh ra oán khí nữa.
Lúc này, cô bé quát to một tiếng, nhào về phía bà cụ Ưng một lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận