Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 160:
Khi Linh Bảo còn nhỏ, lúc Thần Quân Thanh Tiêu kể chuyện cho cô nghe đã từng nói sự tiến hóa của trời đất sinh ra vạn vật, các loài mới hoặc nhanh hoặc chậm đều không ngừng được sinh ra, các loài mới này tương tự cũng sẽ vì một số yếu tố nhất định nào đó mà biến thành yêu ma quỷ quái để gây hại cho các sinh vật khác. Khi các loài mới xuất hiện, bởi vì không có hiểu biết gì vê chúng, nên ngay cả các vị thần linh cũng sẽ cảm thấy khó khăn.
Nhưng chỉ cần hiểu được đặc tính của nó, thì chung quy luôn có thể tìm ra cách để khống chế chúng.
Tuy nhiên, điều đáng tiếc là trong bảy trăm năm kể từ khi Linh Bảo được sinh ra cho đến lúc cô chìm vào giấc ngủ, cô đã không gặp phải một loài mới nào. Lần này, làm thế nào để tìm kiếm được các đặc tính của loài mới và đánh hạ nó thì chỉ có thể dựa vào chính bản thân cô mà thôi, không có tiên lệ để mà làm theo nữa.
"Thu vào trong máy tính?" Nét mặt Tê Mục hiện rõ vẻ không thể tin được, rõ ràng đây là lần đầu tiên anh nghe nói có chuyện như vậy.
"Đúng vậy, nó thu vào trong máy tính rồi biến mất, cũng có thể nói là nó đã bỏ chạy. Tôi chưa từng thấy qua vật gì có thể chạy nhanh như vậy, chỉ trong một giây ngắn ngủi, tôi hoàn toàn không cảm giác được hơi thở của nó nữa." Linh Bảo cẩn thận nhớ lại tình huống lúc đó.
Khi đó, trong lúc cô và Lý Khải xảy ra tranh chấp, cô đã lập tức mở thần thức hơn mười cây số để đuổi theo thứ đó, nhưng vẫn không đuổi kịp.
Tê Mục theo bản năng đứng lên đi tới đi lui, hiển nhiên đang suy nghĩ gì đó, lẩm bẩm nói: “Chuyện này thật kỳ quái.'
Anh đi loanh quanh trong phòng một lúc, vẫn không thể hiểu nguyên cớ là gì, sau đó anh định thần lại và nói với Linh Bảo: "Linh Bảo, cậu bé mà cô đã cứu là người duy nhất vẫn còn sống sau khi chạm trán với thứ đó mà chúng tôi biết cho đến hiện tại, nói không chừng cậu bé đó có thể cung cấp cho chúng ta manh mối quan trọng, cô có thể..."
Linh Bảo hiểu ý anh. Dựa theo tốc độ giết người của thứ đó, e rằng chỉ hai ba ngày là nó có thể tiêu hóa và hấp thu hết tinh khí của một người bình thường, có thể bắt được nó sớm được ngày nào thì ngày đó sẽ bớt đi một người bị hại. Vì vậy, cô không ngại kể về tình hình của Lý Khải cho Tề mục.
"Tôi chữa khỏi cho cậu bé đó, anh nhất định phải giữ bí mật, nếu không sau này tôi sẽ không hợp tác với anh nữa." Cô dặn dò một câu, chủ yếu là vì không muốn phải ứng phó với quá nhiều rắc rối nữa.
"Chuyện này cũng không có gì to tát, các đạo sĩ huyền môn bình thường có chút tu vi đều có năng lực như vậy, cô cũng không cần phải quá lo sợ." Tê Mục an ủi.
Trong cách nhìn của anh, cái gọi là chữa bệnh của Linh Bảo chính là sử dụng linh lực của chính mình để bổ sung một chút linh lực cho cậu thiếu niên có tên Lý Khải kia, hầu như tất cả những người tu luyện đã bước vào Cảnh giới thứ bảy Hậu Thiên trở lên đều có khả năng như vậy. Đây cũng chính là lý do tại sao những người tu luyện lại có một địa vị siêu nhiên như vậy.
Ngay cả tổng thống của một quốc gia chẳng qua cũng chỉ là một thân xác phàm trần, luôn phải trải qua sinh, lão, bệnh, tử. Nhưng linh khí của người tu luyện lại có tác dụng bảo vệ sức khỏe. Chỉ cân thường xuyên tiêm vào người bọn họ một ít linh khí sẽ có tác dụng bảo vệ cơ thể, có thể khiến cho bọn họ đến già có thể ra đi trong thanh thản mà không mắc phải một số căn bệnh nan y khó chữa nào.
"Ô, thì ra là như vậy sao? Vậy là mọi người ai cũng có thể làm được." Linh Bảo như chợt hiểu ra. Có vẻ như trong suốt năm trăm năm cô chìm trong giấc ngủ, những người phàm này đã đạt được không ít tiến bộ về phương diện phép thuật đấy nhỉ.
Nghe Linh Bảo nói như vậy, Tê Mục cuối cùng cũng hiểu ra đôi chút về cảnh giới tu vi của cô: "Nói như vậy, tu vi của cô quả nhiên đã vượt qua cảnh giới Hậu Thiên thứ bảy rồi? Cô thậm chí còn nhỏ hơn tôi đến chín tuổi cơ đấy, quả thật là kỳ tài ngút trời!"
Những người trước ba mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới Hậu Thiên thứ bảy như anh thì ai cũng phải gọi một tiếng thiên tài. Bởi vì những người tu hành bình thường có thể đạt đến cảnh giới Hậu Thiên thứ bảy đều đã ở độ tuổi năm mươi sáu mươi rồi, người có thiên phú tốt nhất trước đó cũng phải 35 tuổi mới bước vào cảnh giới Hậu Thiên thứ bảy, anh có thể xem là đã phá vỡ kỷ lục của người trước đó, nhưng anh không ngờ lại có người còn tài giỏi hơn cả mình.
Giọng điệu kinh ngạc của Tề Mục khiến Linh Bảo có chút bối rối, chuyện này... nói thế nào nhỉ, sức mạnh của Tề Mục đối với cô mà nói còn chưa đến 1%. Nếu nói ra sự thật có phải là sẽ quá đả kích người khác rồi không?
Linh Bảo nghĩ nghĩ rồi vỗ vai anh với ánh mắt đầy khích lệ:
"Anh cũng không cần quá chán nản như vậy đâu, cảnh giới của tôi chỉ cao hơn anh một chút thôi, anh nỗ lực thêm chút là có thể đuổi kịp tôi rồi!"
Tê Mục cảm thấy buồn cười trước cách khích lệ trẻ con của cô: "Yên tâm đi, tôi không chán nản gì đâu. Thiên tư của tôi đã định, chán nản cũng vô ích, việc duy nhất có thể làm là tiếp tục kiên trì tu luyện."
Hơn nữa, tư chất của anh đã rất xuất sắc rồi, vì vậy anh không có gì phải không hài lòng về bản thân cả. Thấy cô tài giỏi hơn mình, anh chỉ là đang mừng cho cô mà thôi.
Nghĩ đến việc Linh Bảo bổ sung linh lực cho Lý Khải, trong mắt Tề Mục hiện lên vẻ lo lắng. Cũng giống như Lý Khải đột nhiên tiêu hao khí lực, nhưng tuổi vẫn còn trẻ, nội tạng cơ thể không có vấn đề gì, về sau bổ sung lại phần tinh lực đã bị mất thì thân thể cũng sẽ khôi phục lại như cũ.
Nhưng Linh Bảo nói rằng Lý Khải đã suy thận giai đoạn cuối, tinh khí bị hao tổn đã khá nghiêm trọng, nếu như cô muốn bổ sung bằng tinh lực của mình, tổn thương đối với cơ thể sẽ vô cùng lớn, chỉ cần một chút sơ suất thôi cũng sẽ làm bị thương hết cả căn cơ của mình.
"Cô bổ sung cho cậu bé đó nhiều linh khí như vậy, cơ thể cô vẫn không sao đấy chứ?" Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của anh, lại nghĩ đến nguyên nhân tại sao các đạo sĩ huyền môn khác không muốn bổ sung năng lượng cho Lý Khải, Linh Bảo cũng không tiện nói thật rằng bản thân không mảy may ảnh hưởng gì, chỉ có thể nói một cách mơ hồ:
"Chỉ hơi khó chịu một chút, nhưng bây giờ tôi đã hồi phục rồi."
"Vậy thì tốt." Tê Mục thở phào nhẹ nhõm, thâm nghĩ Linh Bảo có một vị sư phụ thần bí khó đoán như vậy, có lẽ đã để lại cho cô không ít đồ tốt, có lẽ cô đã dùng đồ vật sư phụ truyền lại cho mình để bảo vệ bản thân khỏi bị thương.
Nhưng nhìn dáng vẻ vô tư lự của Linh Bảo, anh lại lo lắng dặn dò: "Loại chuyện này đối với bản thân người tu luyện cũng có tổn thương, linh khí xuất ra càng nhiều thì tổn thương càng lớn, từ nay về sau cô tuyệt đối không được đồng ý với người khác nữa đâu đấy!"
Thông thường, những người bổ sung linh khí với số lượng lớn như vậy đều là những người thuộc cảnh giới Thiên Tiên trở lên. Là một người tu luyện, căn cơ của chính mình vẫn là quan trọng nhất.
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc cùng lo lắng trong lời nói của anh, không hiểu sao lại khiến cho Linh Bảo nhớ đến anh trai lớn Thanh Tiêu Thần Quân của cô, người quan tâm đến cô nhiều nhất.
Nhưng cô biết anh không phải anh trai cô, sau một khoảnh khắc ngẩn ngơ là một chút cô đơn kéo theo.
Trước đây cô cũng có rất nhiều bạn bè và người thân quan tâm đến mình như vậy, thân là thiên tiên được sinh ra cuối cùng trên thiên đình, vì có lai lịch như thế nên cô luôn được mọi người quan tâm và đối xử với một cái nhìn rất khác, cô muốn học bản lĩnh gì mọi người cũng đều sẵn lòng dạy cho cô.
Mặc dù khi còn nhỏ các vị thân linh cùng thế hệ không muốn đưa cô cùng đi chơi ngoại trừ Thanh Tiêu, nhưng mọi người đều đối với cô rất tốt, năm mươi năm sau khi cô đã trưởng thành thì khoảng cách về tư tưởng này cũng đã biến mất, cô kết bạn với những người bạn mới bên ngoài của Thanh Tiêu, mọi người thường đi vân du vui đùa khắp chốn cùng nhau, ngay cả sau khi cô nhận chức Bạch Đế Sơn Thần, họ vẫn thường đến thăm cô.
Nhưng bây giờ, sau khi cô uống hết cả một bình Tiêu Dao ngủ một giấc rồi tỉnh dậy, ba mẹ người thân cùng bạn bè của cô đều đã không còn nữa. Giữa khoảng không gian trời đất này, cô đã không còn người bạn đồng hành chân chính nào nữa rồi.
Đôi khi cô không khỏi hối hận về sự tham ăn của mình. Lúc đầu, khi Thanh Tiêu đưa cho cô bình rượu Tiêu Dao anh ấy rõ ràng cũng đã nói rằng mỗi lần chỉ có thể uống một cốc, nhưng cô lại không chịu nghe lời khuyên răn kia, cứ nghĩ rằng càng uống nhiều thì sẽ càng ngon, thế là cô liên ném lời dặn dò của anh trai mình lên chín tâng mây rồi uống hết cả bình.
Nếu lúc đầu cô không uống nhiều rượu như vậy thì tốt biết bao, bất kể là rời đi hay đã tiêu tan, ít ra đến cuối cùng bọn họ vẫn có thể ở bên nhau.
"Linh Bảo, cô sao vậy?" Tê Mục nhìn thấy vẻ mặt tươi sáng thường ngày của cô biến mất, trong mắt nhuốm vài phần sầu muộn, anh không khỏi quan tâm hỏi.
Anh đã gặp cô nhiều lần như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy cô lộ ra nét mặt như thế này.
Linh Bảo định thần lại, lắc lắc đầu, nỗi u uất trong lòng cũng theo đó mà tan biến.
Ngay cả là thân linh, trên đời này cũng không có thuốc hối hận để mà uống đâu. Chuyện đã đến nước này, cô chỉ có thể an ổn mà sinh tôn ở đây. Hơn nữa hoàn cảnh cũng không tôi, nơi này người phàm rất nhiều, lại không có thần linh nào khác, vậy thì hết thảy những tín ngưỡng đều có thể thu vào trong túi của cô rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận