Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 133:
Đợi sau khi Ngô Xảo Trân đứng dậy, những người này liền vây quanh bà truy hỏi: "Viên ngọc này để làm gì vậy?"
Ngô Xảo Trân vẻ mặt tự hào, ngẩng đầu lên nói: "Sơn Thần Bồ Tát đã nói rằng tôi đã vất vả trong suốt những năm qua, công lao của tôi cũng rất lớn, vì vậy người đã ban cho tôi lá bùa bình an sức khỏe này, phù hộ cho tôi từ nay về sau không có bệnh tật và tai ương, mạnh khoẻ sống lâu."
Mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ, về sau họ càng quỳ lạy và dâng hương một cách thành kính hơn.
Sau khi Ngô Xảo Trân thắp hương xong, bà bèn trở về ngôi nhà cũ để dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị nấu ăn, trong khi đó Linh Bảo ngồi bên ngoài ngôi miếu Sơn thần, nhìn những người khách hành hương dâng hương cho mình, nếu có ai cầu bùa cô cũng có thể thuận tiện mà đưa đến cho họ.
Khoảng cách càng gần việc truyên gửi những lá bùa đi sẽ không tiêu hao quá nhiều thần lực, tuy hiện tại thân lực của cô đã rất dồi dào, nhưng nếu có thể tiết kiệm được một chút cũng tốt mà.
Có điều, càng nhiều người thì sẽ càng không thuận tiện nữa.
Việc miếu Sơn thần có thể cầu được bùa trạng nguyên và bùa trấn nhà đã truyền khắp huyện Văn Nhiêu, những người đến vào ngày hôm nay có chút phức tạp, hạng người nào cũng có cả.
Một người đàn ông mắt lác bước vào trong miếu, đến hương cũng là xin của người khác, cắm hương lạy ba lạy cho có lệ, thậm chí còn chẳng quỳ, dáng vẻ cà lơ phất phơ nói:
"Nghe nói miếu Sơn thần này của người rất linh, vậy tôi cũng muốn cầu một tấm bùa trạng nguyên, hi vọng tên tiểu tử thối nhà tôi năm nay có thể đứng đầu bảng!"
Tuy cũng có thể coi là xuất phát từ lòng thương con, nhưng vừa nhìn vào tướng mặt của người đàn ông này đã có thể biết được ông ta là một kẻ móc túi, chưa nói đến việc ông ta kiếm lợi bất chính, lại còn thường xuyên chọn những người già yếu, phụ nữ và trẻ em để ra tay. Một kẻ xấu xa như vậy, Linh Bảo sao có thể ban phước lành cho ông ta được.
Thế là sau khi người đàn ông đã cúi đầu xong, phía trước tấm đệm vẫn không có gì cả.
Vị khách hành hương bên cạnh xem không thuận mắt liền nói: "Ông dâng hương kiểu này, Bồ Tát phù hộ ông mới là lạ đó!"
"Liên quan gì đến mày!" Người đàn ông hung ác nhìn người khách hành hương, sau đó lại quỳ xuống dập đầu, nhưng sau khi dập đầu, trước tấm đệm vẫn không có gì.
Xung quanh đột nhiên xuất hiện những tiếng cười, người đàn ông kia thẹn quá hoá giận liền lật ngược ngọn đèn dầu trên bàn cúng dường lại, dầu đèn nóng hổi đổ ra khắp sàn nhà.
"Cái loại Sơn thần vớ vẩn gì đây chứ! Lão tử đây không thèm cúng bái gì nữa!" Ánh mắt của Linh Bảo ngay lập tức đóng băng, cô chưa bao giờ gặp phải một người hành hương bất kính như vậy, thế mà lại dám xông vào thần điện của cô giở thói ngang ngược, đập phá đồ đạc trong thần điện của cô!
Vốn dĩ cô chỉ định từ chối yêu câu của ông ta, nhưng bây giờ lại cảm thấy rằng bản thân phải cho ông ta một sự trừng phạt, để răn đe những kẻ xấu xa khác.
Với một cú chộp từ trong không khí, cô đã tóm gọn lấy người đàn ông đưa ra khỏi ngôi miếu và ném ông ta vào khoảng đất trống bên ngoài điện. Mà trong mắt những người khác, người này từ trong thần điện trực tiếp bị bay ra ngoài, sau đó đột nhiên ôm mặt kêu khóc thảm thiết.
Một người có ý tốt chạy tới quan tâm ông ta, hỏi ông ta có sao không, mở tay ra nhìn, thấy bên mặt trái đang bị tay che lại của người đàn ông kia xuất hiện một chữ "Đạo" (Đạo trong đạo tặc, cướp bóc) màu đỏ tươi. Sở dĩ nó có màu đỏ là bởi vì trên mặt ông ta đột nhiên bị khắc chữ, nhưng máu vẫn chưa hoàn toàn chảy ra ngoài.
"Tôi nhớ ra rồi, tôi biết người này, lần trước trên xe buýt hắn ta đã ăn trộm điện thoại di động của tôi!" Trong đám người có một người phụ nữ đột nhiên chỉ vào ông ta nói.
Mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, hoá ra chữ "Đạo" kia là nhằm chỉ người này là một tên trộm. Thảo nào Sơn thần không phù hộ cho người đàn ông này.
"Quả nhiên là Sơn thần, cái gì cũng biết!"
"Đúng vậy, những kẻ làm chuyện ác thì đừng mong được thân linh phù hội"
Mọi người thảo luận, trong lòng đều hiểu rõ, bình thường Sơn thần sẽ không phù hộ cho kẻ làm chuyện ác, thậm chí còn trừng phạt, ngay cả những người trước đó đã cầu được lá bùa, trong lòng cũng hiện lên một lời cảnh báo, người tốt ắt sẽ được trời giúp, quả nhiên sau này họ vấn là nên làm nhiều việc thiện tích đức hơn, để tránh khỏi một ngày nào đó bị các vị thần linh chê trách.
Nhìn thấy số phận của người đàn ông này, một số người trong đám đông đã làm điều xấu đều lặng lẽ rời đi.
*
Năm ngày của năm mới thoắt cái đã trôi qua, một số nhân viên văn phòng đã trở lại vị trí công tác của mình, vẫn còn hơn mười ngày nữa học sinh mới bắt đầu đi học lại.
Vết thương của Thường Thiến Thiến đã bình phục hoàn toàn sau hơn nửa tháng điều trị, Trịnh Thu Lan cuối cùng cũng có thời gian và sức lực để sắp xếp người đối phó với Lục Linh Bảo.
Vừa rồi, bà ta đến chi nhánh của trang web đen ở Thành phố S để nhờ vả, tìm kiếm người từ giáo phái Đạo giáo để ám sát Lục Linh Bảo.
Sau khi đối phó với Lục Linh Bảo nhiều lần, bà ta đã nhận ra rằng những thủ đoạn thông thường của thế gian không thể đối phó được với cô, chỉ có đồng loại của Lục Linh Bảo mới có thể giết chết được cô. Trang web đen là một trang web buôn bán bất hợp pháp nổi tiếng của nước ngoài. Nó có chỉ nhánh ở các thành phố lớn trên thế giới. Tất cả đều được giao dịch trực tiếp bằng vàng. Nếu như không có mã mời thì căn bản là không thể vào được trang web này. Khó khăn lắm bà ta mới nhờ được anh trai mình giúp lấy được mã mời này.
Sau khi trả tiền đặt cọc, bà ta yêu cầu tài xế đưa mình về nhà.
Mọi thứ vẫn bình thường, nhưng ai ngờ đang lái xe, chiếc xe đột nhiên phát ra cảnh báo sắp va phải chướng ngại vật. Bà ta và người lái xe định thần lại, vừa nhìn đã thấy chiếc xe của họ thế mà đã lái vào một con hẻm bỏ hoang.
"Anh làm cái trò quỷ gì vậy!" Trịnh Thu Lan tức giận mắng.
"Thưa cô, tôi rõ ràng là đi theo bảng chỉ dẫn! Bảng chỉ dẫn là đường vê nhà mài!" Người lái xe cảm thấy rất oan ức, rõ ràng là anh ta lái xe theo hướng dẫn, ai mà ngờ khi anh ta định thần lại, chiếc xe thế mà đã lái đến nơi này.
Trịnh Thu Lan cảm thấy bà ta không hề ngủ gật giữa chừng, cũng không xem điện thoại, thỉnh thoảng có nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu nhìn thấy anh ta lái xe vào con hẻm cụt, bà ta không thể nào không ngăn cản lại. Nhưng tình huống này dù có nghĩ kiểu gì cũng đều cảm thấy rất kỳ lạ.
Bà ta dựng tóc gáy, vội vàng cầm điện thoại lên định gọi điện, lại phát hiện điện thoại di động không có chút tín hiệu nào, điện thoại của tài xế cũng vậy.
Tài xế cố gắng lùi xe lại, sau vài phút, cả hai lại phát hiện ra rằng họ đang lái xe trở lại bức tường của ngõ cụt nơi họ đã đỗ xe trước đó.
Trong lòng Trịnh Thu Lan càng thêm sợ hãi, quần áo trên lưng bà ta dân dần bị mồ hôi thấm ướt, bà ta mở cửa xe chuẩn bị chạy bộ tẩu thoát.
Ngay tại lúc này, một người đàn ông trung niên sắc mặt bình thường, mặc áo bào màu xám nhảy từ trên hàng rào xuống: "Thường phu nhân không cần phải sợ, ta tới là để giải quyết tai hoạ của bà."
"Ông là ai?" Trịnh Thu Lan cảnh giác nhìn ông ta.
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là chúng ta có chung một kẻ thù, người mà bà muốn giết, cũng chính là người mà ta muốn giết." Người đàn ông trung niên như đã có tính toán từ trước cười nói.
"Ông là kẻ thù của Lục Linh Bảo?" Trịnh Thu Lan vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Người đàn ông trung niên không trả lời, chỉ nói: "Để thể hiện thực lực của mình, tôi đã đặc biệt bày ra mánh khóe này trước mặt Thường phu nhân. Như vậy, tôi hẳn đã có tư cách làm người hợp tác của bà rồi đúng không?"
Trịnh Thu Lan ngay lập tức hiểu ra, vừa rồi bản thân bà ta lạc đường một cách kì lạ là do người này đã dùng thủ đoạn. Bà ta cũng chưa bao giờ nghe nói về việc một người có thể vô cớ bị lạc đường như vậy, nghe khẩu khí thì người này có lẽ cũng là kẻ thù của Lục Linh Bảo, hơn nữa ông ta còn là một đạo sĩ huyền môn thực lực cao cường.
Đây là cái gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, thêm một vị đạo sĩ huyền môn đương nhiên sẽ càng thêm chắc chắn, bà ta cũng không có lý do gì mà không đồng ý.
"Ông muốn hợp tác thế nào?"
"Không bằng Thường phu nhân nói thử kế hoạch của bà trước?"
Chuyện này chỗ nào cũng tràn ngập cổ quái cùng bí ẩn, ngay cả thân phận của người đàn ông này bà ta cũng không biết, là bạn hay là thù nếu chỉ dựa vào cái miệng người kia nói ra, hiển nhiên là cực kỳ không đáng tin cậy. Nhưng không biết vì sao, những nghi ngờ trong lòng của Trịnh Thu Lan đối với người đàn ông trung niên này đột nhiên biến mất, bà ta yên tâm nói ra kế hoạch của mình như thể bà ta đang nói chuyện với người thân thiết nhất của mình vậy:
"Cô ta có ba mẹ đều tham tiền, tôi định sẽ cho người đi mua chuộc bọn họ, để bọn họ dụ người vào cạm bẫy mà tôi đã bày ra, để đạo sĩ mai phục giết chết cô ta!"
Bằng cách này, từ đầu tới cuối bà ta sẽ không cần lộ diện, có thể hoàn toàn thoát khỏi sự nghi ngờ. Dựa trên mối quan hệ giữa Lục Linh Bảo và ba mẹ của cô, ngay cả khi điều tra ra, những người khác đều sẽ nghĩ rằng ba mẹ của cô vì tham tiền tài mà đã giết chết con mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận