Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 155:
Nếu không phải vì thái độ khác thường của Vi Tuấn, anh ta sẽ không thể nào tin, rằng đây là một vị cao nhân. Ngoài năng lực ra, đây quả thực là một cô gái mới mười tám mười chín tuổi, anh ta tự nhận cô gái trẻ vẫn rất dễ đối phó. Sau khi gọi cà phê, Giang Húc đi thẳng vào vấn đề: "Lục tiểu thư, tôi biết ngài có năng lực phi thường, có thể cứu bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo qua khỏi nguy hiểm. Xin ngài giúp đỡ, chữa bệnh cho ông nội tôi. Miễn là bệnh của ông nội tôi khỏi bệnh, nhà họ Giang nhất định sẽ cảm tạ ngài, đây là một chút thành ý nhà họ Giang ứng trước.
Vừa nói, anh ta vừa lấy ra một cái túi nhỏ tinh xảo, trên túi viết một tên thương hiệu tiếng Anh mà Linh Bảo chưa từng thấy. Đây là thương hiệu trang sức đẳng cấp quốc tế.
Thấy trên mặt Linh Bảo không có ý cười, ngữ khí lạnh lùng, Giang Húc cảm thấy trước tiên phải tặng lễ vật.
Nhưng đáng tiếc, cả Linh Bảo và nguyên chủ đều không nghiên cứu gì về quần áo trang sức, cho nên hoàn toàn không nhận ra.
Linh Bảo có chút tò mò, túi nhỏ như vậy thì có thể chứa được lễ vật thành ý gì. Vì thế cô nhận túi lấy đồ bên trong ra, đó là một chiếc hộp nhỏ bằng nhung tinh xảo, mở hộp ra, bên dưới treo một chiếc vòng cổ ngọc bích to bằng quả trứng cút, dưới ánh đèn của hộp, chiếc vòng cổ tỏa sáng rực rỡ chói mắt. Giang Húc nhìn cô bằng ánh mắt đầy mong đợi, không có người phụ nữ nào không thích trang sức, chiếc vòng cổ kim cương Van Cleef Arpels này trị giá hơn 1900 vạn, là thứ mà Mạnh Thi Vũ luôn mong muốn, cô gái nào cũng muốn sở hữu nó.
Nhưng không ngờ rằng vị Lục tiểu thư này chỉ mở hộp ra nhìn một chút, sau đó không chút do dự bĩu môi, lộ ra vẻ khinh thường, đẩy hộp trở về: "Tôi không thích đeo vòng cổ, cũng không thích cục đá."
Chỉ là một cục đá cứng hơn sáng hơn bình thường thôi, dưới lòng đất chỗ nào không thấy, vậy mà là thành ý gì?
Tuy Giang Húc cũng tự nhận là đã trải qua sóng to gió lớn, nhưng cũng không nhịn được kéo khóe miệng:
"Lục tiểu thư, đây là lễ vật tôi cố ý chọn ở cửa hàng trang sức tại Van Cleef Arpels cho ngài, trị giá hơn 1900 vạn, tôi cảm thấy chỉ có loại trang sức này mới xứng với thân phận của Lục tiểu thư, cho nên...
Tuy rằng có hơi khiếm nhã, nhưng để Linh Bảo biết giá trị của lễ vật, anh ta vẫn nâng mức giá lên.
Linh Bảo nghĩ hơn 1900 vạn có thể mua được bao nhiêu món ăn ngon, lại nhìn Giang Húc như nhìn một kẻ ngốc, tiểu tử này nhìn dáng vẻ cũng khôn khéo nhưng không ngờ lại lấy hơn 1900 vạn đi mua một cục đá nhỏ như vậy, tặng lễ vật cũng không biết gãi đúng chỗ ngứa.
"Tôi không thích cái này." Linh Bảo ngắt lời anh ta, không chút động lòng. Khung cảnh nhất thời trở nên khó xử.
Càng xấu hổ còn ở phía sau, Giang Húc còn chưa kịp điều chỉnh tốt cảm xúc thì thấy vị Lục tiểu thư này nhìn mình với vẻ mặt không mấy thiện cảm, nói: "Hơn nữa tôi cảm thấy bạn gái của Giang tiên sinh thật sự không hy vọng tôi cứu ông nội anh, cho nên tôi cũng không muốn đồng ý chuyện này.'
Bạn gái anh ta? Giang Húc mất hai giây mới ý thức được người cô nói là Mạnh Thi Vũ.
"Thi Vũ không hy vọng ngài cứu ông nội tôi? Ngài có ý gì?" Linh Bảo lấy điện thoại ra, click mở đoạn ghi âm mà lần trước cô đã ghi lại trong quán cà phê.
Giang Húc vừa định hỏi thì nghe thấy trong điện thoại truyền tới giọng nói đầy khoa trương của Mạnh Thi Vũ, cô ta khoa trương nói tình cảm của họ tốt thế nào, anh ta đối xử tốt với cô ta ra sao.
Giang Húc thật sự sợ ngây người, đây là Mạnh Thi Vũ vẫn luôn dịu dàng, đơn thuần, ngây thơ của anh ta ư? Giọng điệu khoa trương này thật tâm thường, thô tục, hơn nữa, người cô ta đang nói là anh ta sao?
Đối với anh ta, nhà họ Mạnh chỉ là đối tượng liên hôn thích hợp nhất. Tuy mấy năm nay công việc kinh doanh của gia đình hơi xuống dốc nhưng nhà bọn họ có nền tảng vững chắc, nếu cẩn thận điều chỉnh thì tương lai vẫn có thể phục hồi và phát đạt. Hơn nữa, nhà họ Mạnh chỉ có hai cô con gái, quan hệ ba con Mạnh Thi Văn lại rất căng thẳng, cho nên sau này hơn một nửa gia sản đương nhiên sẽ thuộc về Mạnh Thi Vũ, cuộc hôn nhân này sẽ là trợ lực cực tốt cho anh ta. Mặc dù về mặt vật chất, anh ta luôn hào phóng với Mạnh Thi Vũ, nhưng nếu nói về chuyện dành thời gian tinh lực làm bạn với cô ta, anh ta thật đúng là có hơi vô tâm. Nhưng lại bị Mạnh Thi Vũ khuếch đại gấp trăm lần là anh ta yêu thương để ý cô ta cỡ nào, còn thêm mắm dặm muối một số chuyện không có thật, dưới ánh mắt trào phúng của Linh Bảo lại trở nên cực kỳ xấu hổ.'Lục tiểu thư..." Anh ta đang định biện giải, Linh Bảo lại lắc ngón tay, ý bảo anh ta im lặng nghe tiếp đi.
Vì thế anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe tiếp. Anh ta kiên nhẫn nghe hết đoạn khoe khoang này, cuối cùng cũng nghe tới đoạn Mạnh Thi Vũ nhờ Linh Bảo giúp chữa bệnh cho ông nội. Nhưng giọng điệu ra lệnh này là sao? Đây là thái độ cầu xin người khác sao?
"Chị, chị là người nhà họ Mạnh, chị đương nhiên phải cố gắng hết sức vì nhà họ Mạnh, nếu chị không đồng ý, tôi sẽ nói với anh Húc, để anh ấy xử chị! Các người cảm thấy ở trước mặt nhà họ Giang, các người là cái thá gì?" Vậy mà còn uy hiếp! Còn kéo anh ta vào!
Khó trách gần đây Lục tiểu thư lại không cho anh ta sắc mặt tốt, hóa ra Mạnh Thi Vũ đã sớm làm hỏng chuyện của anh ta rồi!
Trên mặt Giang Húc hiện rõ sự tức giận, trước kia anh ta cảm thấy Mạnh Thi Vũ hiền lành, đơn thuần, dễ điều khiển, nhưng không ngờ rằng cô ta lại thiển cận, không thấy rõ tình thế như vậy.
Chẳng lẽ cô ta không biết vị Lục tiểu thư này quan trọng với bệnh ông nội anh ta ra sao ư? Cầu xin người khác mà lại dùng thái độ này, đây hoàn toàn không phải là cầu người mà là gây thù chuốc oán!
Mạnh Thi Vũ ngu ngốc như vậy, hiện giờ anh ta hoài nghi liệu cô ta có tư cách làm vợ tương lai của anh ta, làm chủ mẫu của nhà họ Giang hay không. Lục tiểu thư, tôi không biết cô ấy lại đến nói ngài như vậy. Cô ấy ngu ngốc vô tri mạo phạm ngài. Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi ngài. Lễ vật tạ lỗi... Ngài thích cái gì cứ việc nói, chỉ cân trong sức lực của nhà họ Giang là được!" Giang Húc này rất thức thời, nhưng điêu cô muốn không chỉ là lời xin lỗi của anh ta.
"Ngu ngốc vô tri? Thi Văn không ngốc, nhưng từ nhỏ đến lớn cô ấy lại luôn bị Mạnh Thi Vũ ức hiếp, bị mẹ con bọn họ xa lánh đến mức không có chỗ đứng trong nhà họ Mạnh. Tôi thấy Mạnh Thi Vũ ngày thường đối nhân xử thế lại rất thông minh, nếu cô ta thành tâm cầu khẩn người khác thật, sao có thể phạm loại sai lầm cấp thấp này?"
"Cô ta muốn dùng thủ đoạn xiên xẹo này để chọc giận tôi, khiêu khích tôi, làm tôi mắc mưu, đúng là rất thành công đấy. Còn về phần anh có muốn bị cô ta lừa hay không thì phải xem Giang tiên sinh anh định làm thế nào." Linh Bảo đứng dậy, chuẩn bị rời đi:
"Giang tiên sinh, anh suy nghĩ kỹ đi, đợi anh suy nghĩ rõ ràng, cho tôi một câu trả lời thỏa đáng thì lại đến tìm tôi."
Từ trước đến nay Linh Bảo chưa bao giờ là người nhổ răng nuốt máu, nếu Mạnh Thi Vũ muốn tính kế cô thì phải chịu hậu quả tương ứng. Nói đến mức này rồi, cô tin Giang Húc sẽ biết nên làm thế nào.
Giang Húc cẩn thận nghĩ tới lời Linh Bảo nói, ngày thường Mạnh Thi Vũ kết giao với người khác, đúng là chưa bao giờ phạm loại sai lâm cấp thấp này. Vậy cô ta cố ý làm vậy, rốt cuộc là có ý gì?
Anh ta biết rõ, Mạnh Thi Vũ đã thực sự đắc tội Lục tiểu thư, nếu không giải quyết tốt việc này, cô sẽ không đồng ý chữa bệnh cho ông nội. Vì thế anh ta lập tức lái xe đến trường Mạnh Thi Vũ tìm cô ta.
Giang Húc không ngốc, có một chú hai như hổ rình mồi, anh ta đã trải qua đủ loại lục đục đấu đá lẫn nhau, lúc trước chỉ nhất thời bị mê hoặc, chủ yếu là vẫn không thể tin được một cô gái yếu đuối nhu nhược như Mạnh Thi Vũ mà lại có thủ đoạn như vậy.
Trên đường đến nhà họ Mạnh, sau khi suy nghĩ vê những lời của Linh Bảo, anh ta đã hiểu dụng ý của Mạnh Thi Vũ.
Nghe nói Lục tiểu thư chính là người giúp Mạnh Thi Văn đoạt 50% cổ phần Mạnh thị từ trong tay Mạnh Lập Hồng, cho nên Lục tiểu thư cũng có thể xem như là trợ giúp đắc lực của Mạnh Thi Văn. Lấy quan hệ của Mạnh Thi Vũ và Mạnh Thi Văn, tất nhiên cô ta muốn đối phó với Lục tiểu thư, chặt đứt trợ lực của Mạnh Thi Văn.
Mục đích kế này của Mạnh Thi Vũ là muốn một mũi tên trúng hai con nhạn. Nếu Lục tiểu thư thật sự bị Mạnh Thi Vũ chọc giận, không muốn cứu ông nội anh ta, tất nhiên anh ta sẽ hận cô, thậm chí rất có thể vì thù hận mà ra tay với cô. Như vậy, Mạnh Thi Vũ càng không tốn chút sức nào mà có thể mượn tay anh ta loại trừ một kẻ thù đáng gờm. Rốt cuộc, nếu không có Lục tiểu thư, Mạnh Thi Văn sẽ không có gì đáng sợ.
Mặt khác, ông nội luôn không thích Mạnh Thi Vũ, thậm chí còn phản đối việc anh ta cưới Mạnh Thi Vũ, nếu kế hoạch này thành công, ông nội sẽ chết, điều này vừa lúc giúp cô ta bớt thêm một trở ngại.
Càng suy nghĩ cẩn thận, trong lòng Giang Húc càng cảm thấy phức tạp. Mạnh Thi Vũ thực sự quá dối trá, nhìn bê ngoài có vẻ trong sáng tốt bụng, nhưng lòng dạ lại thâm độc như vậy. Ngày thường dịu dàng săn sóc, nhưng khi thật sự tính kế, lại có thể hoàn toàn không màng tình cảnh của anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận