Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 138:

Chương 138:Chương 138:
Lục Linh Bảo nửa cười nửa không: "Nói vậy, con phải thật lòng cảm ơn hai người?"
"Cảm ơn cái gì chứ, người một nhà, sao lại phải khách sáo như vậy!" Mẹ Lục cũng hiền từ cười nói.
Lục Linh Bảo không thèm để ý tới đôi vợ chồng dối trá này, cô nói với những người khác: "Hẳn ai cũng mệt rồi, mọi người mau đi nghỉ ngơi đi."
Ba Lục, mẹ Lục Lục tỏ vẻ hiếu thuận, chờ đến khi Ngô Xảo Trân đi ngủ mới rời đi. Lục Linh Bảo đi theo sau, đi cùng họ xuống tầng. Vì để tiết kiệm tiền, hai người cho xe đứng ngoài đường cái, Lục Linh Bảo không ngờ vậy mà hai người này vẫn nghĩ cô chưa phát hiện ra điều gì đáng nghị, lúc chuẩn bị lên xe rời đi, cô mở miệng nói:
"Không phải hai người nghĩ rằng, tôi đã bình an quay về nghĩa là tôi sẽ bỏ qua tất cả mọi chuyện chứ?”
Ba Lục, mẹ Lục âm thâm giật mình, đồng thời xoay người lại. Mẹ Lục nặn ra một nụ cười, nhạy bén đáp: "Lục Linh Bảo, ý của con là sao?"
"Tôi có ý gì, các người không hiểu sao?" Lục Linh Bảo hỏi ngược lại họ.
Mẹ Lục bày ra vẻ mặt khổ sở: "Đều là lỗi của mẹ, lúc ấy mẹ không nên nghĩ rằng không ai tiếp đón khách khứa ở khách sạn, đưa con lên xe..."
"Thôi đi, người đứng ở đây đều hiểu rõ mọi chuyện, không cần bà làm bộ làm tịch." Ánh mắt Lục Linh Bảo lạnh như băng nhìn hai người: "Các người cấu kết với người ngoài, muốn dồn tôi vào chỗ chết, vốn muốn giao hai người cho cảnh sát xử lý, nhưng nghĩ kĩ lại, như vậy lại quá hời cho hai người rồi."
Nếu hai người họ phải đi tù, bà ngoại và chị gái chắc chắn sẽ phải giúp họ thu thập cục diện rối rắm này, đặc biệt là người làm mẹ như bà ngoại, nếu biết cô tống họ vào ngục giam, lại vì chuyện mẹ con trở mặt nhau mà đau lòng lo lắng. Nên cô quyết định sẽ tự mình xử lý đám người này.
Thấy Lục Linh Bảo muốn vạch trần sự việc, mẹ Lục sốt ruột đến đổ cả mồ hôi: "Mày... Mày muốn thế nào?"
Ba Lục cũng bắt đầu cảm thấy sợ hãi trước thủ đoạn của Lục Linh Bảo, nhưng trước nay ông ta là loại người miệng cọp gan thỏ, ham sống sợ chết, lúc này vẫn to mồm nói: "Bọn tao là cha mẹ của mày, ngõ nghịch, bất hiếu như vậy là muốn ông trời dùng sét đánh chết sao?"
Trước giờ, mẹ vợ giờ vẫn luôn nói Lục Linh Bảo vốn được sơn thần truyền thụ, nếu cô tin vào điều này, tự nhiên cũng sẽ sợ nhân quả báo ứng, ông ta liền nghĩ lời này chắc sẽ có thể uy hiếp Lục Linh Bảo.
Lại không nghĩ rằng, Lục Linh Bảo nghe được lời này, hai mắt đột nhiên trở nên sáng rỡ, nhất thời nở nụ cười, lẩm bẩm nói: "Sét đánh xuống? Ý hay đấy!" Cô còn đang nghĩ không biết nên xử lý hai kẻ này thế nào đâu!
Hai người không nghe thấy lời thì thâm của cô, lại thấy cô cười khó hiểu, cả người run rẩy, nhưng Lục Linh Bảo chỉ bước lên phía trước, vỗ vai bọn họ, tâm trạng sung sướng rời đi.
"Nó đang có ý gì?" Ba Lục, mẹ Lục bốn mắt nhìn nhau, trong bụng chất đầy câu hỏi.
Họ lo lắng dọc đường đi, qua một đêm, thấy không có chuyện gì xảy ra, cảm giác lo lắng dân lắng xuống, đoán rằng Lục Linh Bảo hẳn là chỉ muốn dọa sợ họ thôi, chứ thật ra cô không biết gì.
Nghĩ vậy, tảng đá trong lòng hai người rơi xuống. Ngày thứ ba, cả nhà họ cứ đi làm như bình thường.
Vì phải đưa Lục Linh Hiên đi học, ba Lục tự mình lái xe, không ngờ tới ngoài ý muốn hắn lại ở bãi đỗ xe ngầm của công ty xảy ra chuyện.
Một tia sáng lóe lên rồi bổ vào thân xe, cái xe bị tia sét phá hủy hết động cơ và bảng điều khiển ngay tại chỗ, mà lúc ba Lục tỉnh lại, cảm thấy trong cơ thể như có một nghìn con ong vò vẽ đang cắn xé bản thân, cảm giác nóng rực đau đớn không chịu nổi.
Bác sĩ nói ông ta không bị sao, chẳng qua là bị tia sét làm bỏng, nằm tĩnh dưỡng vài ngày là được, nhưng mấy ngày nay, cảm giác đốt cháy trong người thật sự tra tấn ông ta đến khổ sở. Sau khi nộp xong tiền viện phí, ông ta xuất viện, hai vợ chồng lúc này mới nhớ đến cái xe của mình.
Họ đưa xe đến điểm sửa chữa để kiểm tra, quả nhiên động cơ và bảng điều khiển đều hỏng rồi, nhưng vì họ không mua bảo hiểm xe, công ty bảo hiểm không đồng ý chi trả cho sự việc lần này, thế là xem như mất luôn xe.
Chuyện ngoài ý muốn không chỉ khiến ba Lục bị bỏng, mà trong nhà còn hỏng mất một cái xe mười vạn, không cần nói cũng biết hai người họ đau lòng biết bao.
Nhưng chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.
Ba Lục từ bệnh viện quay trở lại công ty đi làm, đang đóng dấu tư liệu bằng tia laser ở công ty thì lại thêm một tia sét đánh xuống, làm ông ta phải nhập viện lần hai, cái máy laser mới mua hết mấy vạn của công ty cũng hỏng theo.
Vì ông ta bị thương ở công ty, ông chủ chỉ có thể chỉ trả tiền thuốc men cho ông ta. Nào biết lúc ba Lục quay trở lại tiếp tục làm việc, đến giữa trưa, sét lại đánh xuống. Lần này, cả loạt máy tính xung quanh ông ta đều bị phá hủy, không chỉ có máy tính bị hỏng, tư liệu quan trọng bên trong cũng không thể lấy lại được.
Lúc này, ông chủ cùng mọi người trong công ty lập tức nhận ra có gì đó không đúng. Ba Lục đã bị sét đánh ba lần, không chỉ ông ta bị thương, đến cả đồ vật xung quanh ông ta cũng không thoát khỏi kiếp nạn, may mắn là không có ai ở quanh hắn, nếu không có lẽ đã bị sét đánh trúng rồi.
Vì thế, ngày hôm sau, khi ba Lục quay lại công ty, đồng nghiệp thấy ông ta đi vào lập tức né như né tà, ông chủ cũng gọi ông ta vào văn phòng, bảo ông ta từ chức.
Đương nhiên, tiền lương tháng này ông ta cũng không nhận được, ông ta liên lụy công ty, làm hỏng một cái máy laser, năm cái máy tính, công ty chưa bắt ông ta bồi thường đã là may lắm rồi.
Ba Lục cũng biết lần này mình đuối lý, lại không dám lý luận với công ty, chỉ có thể mang vẻ mặt xám xịt quay trở về nhà.
Ba lần ông ta bị sét đánh, tiền thưởng cũng không đem về được, lại còn làm tổn thất ô tô trong nhà, trừ đi làm, mẹ Lục còn phải thường xuyên tới bệnh viện chăm sóc ông ta, lúc này đã đầy oán giận, nghe được tin ông ta bị sa thải, lương chưa có, liền to tiếng với ông ta.
Ba Lục bị mắng, cơn tức đã nhịn từ trước cùng dâng lên, không hai lời liền động thủ. Hai người họ ở trong phòng khách ông đánh tôi đá. Ba Lục liên tục bị sét đánh, lúc này cơ thể đã không còn sức, thế nhưng không biết lực từ đâu ra mà ngang tay với mẹ Lục, hai người đánh nhau đến mặt mũi bầm dập, lại gọi cứu thương tới, đưa đi bệnh viện.
Vài ngày sau, hai người ra viện, dù sao cũng đã làm vợ chồng mấy mươi năm, vài ngày qua đi, bao nhiêu bực dọc đều tan biến, cùng nhau trở về nhà, thế nhưng ngay lúc bọn họ ở trong nhà sét lại đánh, lần này, ban công thủy tinh cùng TV màn hình phẳng trong phòng khách đều bị đánh hư, lại tổn thất thêm cả vạn.
Mẹ Lục cũng không có cách nào giải quyết chuyện này. Chồng bà ta cứ cách vài ngày lại bị sét đánh một lần, mỗi lần đánh xuống không chỉ người mà đến cả đồ vật xung quanh cũng hư hỏng theo, cứ như vậy, chẳng phải có một ngày cái nhà này cũng sẽ bị dỡ xuống luôn saol
Vì thế bà đưa ra yêu cầu với ba Lục, vì để bảo vệ tài sản trong nhà, bà ta bắt ông ta rời khỏi nhà, ý nói đuổi ông ta đuổi.
Ba Lục giận đến tím mặt, tai vạ đến nơi, vợ mình không đối mặt cùng mình thì thôi, còn muốn đuổi ông ta ra khỏi nhà. Yêu cầu như vậy, ông ta sao có thể đồng ý, huống hồ vợ ông ta còn ở đây. Dù là ly hôn, mấy năm nay tiền trong nhà đều do ông ta kiếm về, muốn cũng là ông ta được hời.
Chờ ông ta xuất viện, mẹ Lục đã thay hết khóa trong nhà, vì thế mỗi ngày ông ta liền tìm tới đây đập cửa, trên đường mẹ Lục đi làm cũng theo sau làm phiên, một lời không hợp thì cả hai vung tay, hai vợ chồng lại ở giữa đường đánh đấm túi bụi. ,
Lúc này, Lục Linh Bảo đã sớm quay trở lại trường sau lễ khai giảng.
Việc đầu tiên trong kế hoạch của cô ở trường là đi tìm người của Thường gia tính sổ.
Cô đã cảnh cáo ông cụ nhiều hơn một lần, cũng coi như giúp ông ta giữ thể diện rồi, đương nhiên, lần này cô chắc chắn sẽ không thông báo thêm lần nữa.
Muốn nắm gáy nhiều người cùng một lúc, thời điểm xuống tay cũng cần hợp phong thủy.
Thừa dịp đêm xuống, Lục Linh Bảo bày ra một trận địa tà khí ở bên ngoài biệt thự Thường gia, mục tiêu cân nhắm tới là phòng lớn nhà bọn họ. Tuy không đến mức khiến bọn họ phải chết, nhưng cũng xem như là lấy đi phân nửa vận may của một nhà ba người này.
Hình phạt lớn nhất mà Lục Linh Bảo từng áp dụng lên người khác chưa bao giờ nặng đến mức tử vong, cùng lắm là cướp đi thứ họ coi trọng, khiến họ sống không bằng chết.
Mấy ngày nay, Trịnh Thu Lan vô cùng lo sợ.
Tới gân khai giảng, ông Thường giữ lời để cho Thường Thiến Thiến được tạm nghỉ học, sau đó lại đưa con bé tới trại cai nghiện Internet. Thế nhưng bà ta cũng đã sớm đập vào đó cả đống tiền, dù nơi này không có chỗ nào tốt, nhưng con của bà ta vẫn được ăn ngon mặc đẹp, chẳng qua chỉ là mất đi chút tự do.
Ngoài ra, việc càng đáng lo hơn là anh trai bà ta đã ở tỉnh € mấy ngày nay, điện thoại cũng không liên lạc được, nghĩ đến việc Lục Linh Bảo giở thủ đoạn với con gái mình ở trường, nội tâm Trịnh Thu Lan càng thêm lo sợ. Anh trai bà ta rốt cuộc đi đến đâu rồi, chẳng lẽ là bị con chó cái Lục Linh Bảo kia ám hại rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận