Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 180:

Chương 180:Chương 180:
Mà đại sư Minh Không từ tỉnh Nam đường xa mà đến, sau khi nghi lễ câu mưa kết thúc, bèn quỳ trước tượng thần lần nữa, bày tỏ bản thân muốn trở thành người coi miếu của miếu Sơn thân, ở lại phụng dưỡng Sơn thần. "Được."
Linh Bảo đáp lại đơn giản rõ ràng.
Giờ đây miếu mới khánh thành, chỉ riêng bột vàng trên tượng thần đã có giá trị mười mấy vạn, tiền tài trong hòm công đức trong đền, đồ cúng trên bàn thờ, sự bày biện trong đền cũng khiến người ta trông thấy mà thèm. Cô không dám bảo đảm bọn trộm cắp vùng lân cận không nổi lên tâm địa hiểm độc, bản thân phải dùng thần thức chú ý bất cứ lúc nào cũng phiền toái, có người giúp cô trông giữ sân nhà cũng không tồi. Hơn nữa cùng với việc tăng nhiều khách hành hương, chỉ dọn dẹp lư hương, quét tước vệ sinh đã là một công trình lớn, cứ dựa vào những khách hành hương tự nguyện giúp đỡ dọn dẹp cũng không phải kế hoạch lâu dài.
Không chỉ như vậy, Minh Không tinh thông các loại luật lệ, cho dù là làm phép hay cử hành các loại nghi lễ đều ra hình ra dạng, có thể quy phạm rất tốt hành vi của những người hành hương lúc thờ cúng thắp hương, giữ gìn tốt hơn uy nghi của cô với tư cách là thần linh. Ngoài ra, đầu óc người này thông minh, làm việc thỏa đáng, nhân phẩm tư chất đều không tồi, có thể bồi dưỡng thành thần sứ chân chính trong tương lai.
Với quy mô thần miếu hiện tại của cô, có được một người coi miếu tài giỏi như vậy, xem như là nhặt được hời.
Cho nên Linh Bảo cũng không định bạc đãi ông ấy, lập tức bố trí tụ linh trận xung quanh thần miếu, bao phủ lên cả ngôi miếu, để cho người coi miếu tu luyện trong đó có thể có được hoàn cảnh tu luyện ưu việt hơn. Cảm nhận được sự thay đổi hoàn cảnh của thân miếu, Minh Không, người coi miếu mới nhậm chức, vui vẻ khấu đầu lạy tạ Linh Bảo lân nữa: "Đa tạ thần quân ban ơn, nhất định tôi sẽ dùng hết toàn lực dốc lòng phụng dưỡng ngài!" Nhận được sự đáp ứng đầy đủ của Sơn thần, Minh Không lập tức nộp đơn xin từ chức ở miếu Ngọc Hoàng lúc đầu. Thời đại thương mại, vê cơ bản trên chín mươi phần trăm miếu thờ đều thương mại hóa, trong đạo quán của chùa miếu lớn, các hòa thượng đạo sĩ cũng phải ứng tuyển và khảo hạch. Phải biết rằng Minh Không thế mà lại vứt bỏ ngôi chùa miếu lớn nhất, có môi trường tôn giáo tốt nhất tỉnh Nam, lựa chọn một miếu nhỏ thanh tu không có tiếng tăm ở nội địa tỉnh C, những đồng nghiệp lúc đầu của Minh Không đều cảm thấy đầu óc ông ấy đúng là dở hơi.
Đối mặt với sự chê cười, Minh Không không giải thích, chỉ khuyên Minh Trí có quan hệ tốt nhất với mình cùng phụng dưỡng miếu Sơn thần thôn Bạch Đế, lại bị Minh Trí uyển chuyển từ chối, ngược lại còn khuyên ông ấy một phen. Tuy nói ra thì bọn họ là người cõi tiên rồi, nhưng cũng vẫn phải ăn cơm đi ngủ mặc đồ.
Cho dù về môi trường tôn giáo hay đãi ngộ tiên lương, miếu Ngọc Hoàng tỉnh Nam cũng là lựa chọn tốt gấp một trăm lân miếu nhỏ nội địa. Hương khói miếu Ngọc Hoàng thịnh vượng, những khách hành hương cũng ra tay hào phóng, ông chủ phát tiền lương hậu hĩnh cho các đạo sĩ từ tâng lớp thấp nhất, phúc lợi đãi ngộ cũng tốt, bây giờ cạnh tranh công việc gay gắt như vậy, Minh Không từ chức rồi mà muốn vào lại lân nữa thì rất khó.
"Cậu yên tâm, nếu tôi đã dám lựa chọn như thế, sẽ không bao giờ hối hận." Minh Không kiên định nói.
Minh Trí hết cách, chỉ đành từ bỏ, trong lòng lại thâm than thở, hắn đúng là trúng tà rồi. Nhưng ý nghĩ như vậy lại hoàn toàn thay đổi sau một năm, lúc đó miếu Sơn thần Bạch Đế đã trở thành miếu lớn nhất phía Nam, vô số phú thương nổi tiếng quan lại quyên quý xếp hàng dâng hương xin bùa, mà Minh Không là giám viện miếu Sơn thần Bạch Đế, càng được tất cả quan lại quyền quý thế tục theo đuổi tôn kính.
Nhưng đối với Minh Không mà nói, thứ quan trọng nhất lại không phải những vật ngoài thân này. Tự nhìn bản thân cuối cùng cũng tiến vào tu vi cảnh giới tiên thiên, trên mặt ông ấy lộ ra nụ cười thỏa mãn.
Nhưng đây đều là lời của sau này.
Trong miếu đã có người coi miếu đáng tin, chuyện hạn hán cũng được giải quyết, Linh Bảo bèn ngồi máy bay về thành phố S.
Nhưng cô lại không lập tức về trường, mà đi đến bờ biển trước. Thành phố S gần biển, trường Linh Bảo cách bờ biển chỉ hơn ba mươi kilomet. Cô cố ý chọn buổi tối, về cơ bản bờ biển không có người. Làn sóng vỗ vào bãi cát, trước mắt đều là biển khơi mênh mông vô bờ, hơi nước vô cùng dồi dào. Linh Bảo mở thần thức liếc nhìn một lần, trên dưới trái phải, trong phạm vi mười dặm đều không có người, trên trời cũng không có máy bay, bèn mở bùa linh thú, thả cương thi lông xanh lá bên trong ra.
Cương thi lông xanh vừa rơi ra từ bên trong lập tức cuộn mình lại quỳ trên đất: "Đại... đại vương!"
Khóe miệng Linh Bảo co giật, sao cứ cảm thấy nó gọi giống như đại vương núi thổ phỉ nhỉ, cô đáng sợ như thế sao?
"Gọi là thân quân."
Cương thi lông xanh vội vàng đổi cách xưng hô: "Thần quân!" Linh Bảo từ trên cao nhìn xuống nó, ánh mắt hòa nhã nhưng đầy ắp uy nghiêm không thể xâm phạm: "Từ nay về sau, mi chính là thân phó của ta, phải nghe ta sai khiến. Đương nhiên, ta cũng sẽ giúp đỡ ngươi tu luyện, giúp ngươi sớm ngày thành tiên. Ngươi có bằng lòng không?"
Cương thi lông xanh thực ra đã lờ mờ cảm thấy sự bất đồng của cô, lúc này nhận ra khí thế trên người cô, khó hiểu mà tin phục lời của cô: "Bằng lòng bằng lòng!"
Giọng nói nó vừa dứt đã cảm thấy có thứ gì đó rơi xuống đầu, sờ cái thế mà là một cái vòng sắt, hơi lúng túng mở to mắt long lanh nước nhìn Linh Bảo."Đây là vòng công đức.' Linh Bảo chủ động giải thích cho nó, nói: "Chỉ cân ngươi không làm việc ác, nó không có bất kì ảnh hưởng gì với ngươi." Thứ này là cô tạm thời lấy ở chỗ cháu nhà bà Trương trong thôn, câm vòng sắt của cậu ta lấy ra một đoạn thanh sắt thô tạm thời cải tạo. Tuy cương thi lông xanh trước mắt bản tính lương thiện, nhưng cùng với tu vi của nó gia tăng, một khi làm việc xấu thì tạo thành sự phá hoại càng lớn, nên cô vẫn phải đề phòng cho tốt, không được hoàn toàn kí thác vào phẩm hạnh của nó. Trước đây dưới chỗ Thái Thượng Lão Quân cũng có một con cương thi tu luyện thành thần phó, trước khi cô ngủ say, thân phó kia đã là tu vi kim tiên*, còn mạnh hơn thực lực của cô.
*Hệ thống lực lượng thần tiên nguyên văn, sử dụng hệ thống tiểu thuyết tu chân bình thường hay dùng, thực lực từ thấp đến cao lần lượt là phàm tiên, thiên tiên, kim tiên, đại la kim tiên, huyền tiên, tiên quân, tiên tôn, tiên đế. Đương nhiên, đây chỉ là do tuổi tác cô còn nhỏ, với tư cách là thần linh trời sinh, cô vừa ra đời đã là tu vi thiên tiên, chỉ cần thăng lên kim tiên trước một nghìn tuổi đã coi như là có tư chất rồi. Bây giờ cô còn chưa tới tám trăm tuổi đâu.
Nên chỉ cần cương thi này có thể độ kiếp thành công trở thành phàm tiên, hoàn toàn loại trừ yêu tính trên người thì sẽ không còn có sự nguy hiểm nữa. Lúc đó cô cũng sẽ lấy vòng công đức xuống cho nó.
Cương thi lông xanh không dám phát biểu ý kiến phản đối điều này, sờ sờ vòng công đức trên đầu, thật thà nói: "Ô ồ, được!"
"Ngươi tên là gì?" Đã thu làm thần phó rồi, đương nhiên còn phải biết tên.
"Nhị Cẩu, thần quân, ta tên Trần Nhị Cẩu!" Cương thi lông xanh trả lời. Nó có kí ức lúc còn sống.
Linh Bảo: ...
"Thực ra ngươi cũng có thể đặt cho mình cái tên cao cấp hào phóng đẳng cấp lên một chút." Cho dù trước nay cô cũng là người đặt tên dở, nhưng cũng không muốn bên cạnh có một thần phó tên Nhị Cẩu.
"Ôi? Như vậy sao?" Cương thi lông xanh ngây ra, trên mặt hiện ra nét ửng đỏ đáng nghi: "Vậy... vậy ta tên Phát Tài có được không? Thực ra ta vẫn luôn cảm thấy cái tên này vô cùng nội hàm, nhưng cha ta đã đặt tên Nhị Cẩu, gọi suốt mấy chục năm cũng không được đổi..."
Phát Tài, Phát nghĩa là phát triển bộc phát, Tài pháp lữ địa là bốn yếu tố cần thiết mà tất cả người hoàn hảo tu luyện, chiếm một trong số đó là có thể thoải mái sống qua ngày.
Linh Bảo hài lòng gật đầu: "Cái tên này quả thực rất có nội hàm, vậy từ giờ trở đi ngươi tên là Trân Phát Tài nhé!"
Xác định tên rồi, Linh Bảo lại chỉ điểm cho Trần Phát Tài tu luyện. Nó là tinh quái thuộc tính nước, ban đầu toàn dựa vào bản năng tu luyện mù quáng, thực ra là một loại lãng phí cực độ với hơi nước, hơn nữa năng suất tu luyện thấp. Linh Bảo xem tình hình cơ thể nó, sửa lại tuyến đường vận hành hơi nước cho nó, trực tiếp khai sáng truyền thụ vào đầu óc.
"Từ nay về sau ngươi cứ dựa theo tuyến đường hành công ta truyền thụ cho ngươi mà ở lại trong biển tu luyện thật tốt. Hơi nước ở đây dư dật, ngươi tu luyện cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng với sinh linh xung quanh nữa." Nước trên trái đất chiếm 71%, 97,3% trong đó đến từ hải dương. Thời đại thượng cổ nhiều tinh quái hệ thủy ở hải dương tu luyện như vậy cũng không thành vấn đề, bây giờ chỉ có một mình Trân Phát Tài đương nhiên cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.
Trân Phát Tài gật đầu nghe theo, Linh Bảo vẫy vẫy tay, nó bèn vui sướng nhảy vào trong biển.
Thu xếp cho Trân Phát Tài xong, Linh Bảo trở vê trường. Hơn mười ngày vắng mặt, phải nhanh chóng học bù bài, còn có món ngon ở gân trường, cũng mười mấy ngày cô chưa đến thăm rồi đây.
Tuy nhiên, cuộc sống yên tĩnh thể nào cũng không được lâu dài. Ở nơi mà cô không biết, một vụ phiền toái sắp tìm đến cửa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận