Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 260:
*Người hầu của thần linh
Nhưng ngay cả như vậy thì cũng không phải là chuyện mà những người tu hành bình thường có thể làm được. Chỉ riêng thần lực thôi thì không phải những thần linh thiên bẩm thì không thể nào có thể luyện ra được.
Khi cô ra lệnh cho Nguyên Như Bồi đi gọi những người muốn tẩy tinh phạt tủy thay đổi tư chất trong bốn đại gia tộc tới thì Nguyên Như Bồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, tiên bối Lục có lẽ không có giận chuyện nhà họ Nguyên rồi nhỉ?
Bốn đại gia tộc này sớm đã lên sẵn danh sách rồi, nhận được lệnh triệu tập lập tức đến vườn của nhà họ Nguyên.
Bốn đại gia tộc này cũng không hề muốn phí phạm cơ hội, đem hết tất cả những người tu hành đang bị mắc kẹt ở Bình Cảnh Kỳ của cảnh giới tiên thiên trở lên vào danh sách. Nếu như tư chất của bọn họ được nâng cao, thì thực lực của bốn đại gia tộc này cũng sẽ tăng lên nhanh chóng.
Linh Bảo bày bố trận pháp ở một ngọn núi nhỏ phía sau vườn của nhà họ Nguyên, sau đó để tất cả những người tu hành tiến vào trận pháp, bọn họ cũng không cần làm gì khác, chỉ cần tu luyện như bình thường, ở trong trận pháp đủ ba ngày, sau đó ra khỏi trận pháp là có thể thay da đổi thịt rồi.
Trận pháp dùng để thay đổi tư chất của một người và trận pháp dùng để thay đổi tư chất của nhiều người khác biệt ở chỗ thân lực cần dùng đến nhiều hơn gấp bội. Hiện tại cô đang có một lượng tín ngưỡng chỉ lực chưa từng sử dụng đến cho nên chuyện này cũng không thành vấn đề gì, quan trọng chỉ là thời gian mà thôi.
Sau khi thành viên của các đại gia tộc tiến vào trong trận pháp, Linh Bảo ngồi trên bờ hồ nhân tạo cạnh ngọn núi phía sau nhà họ Nguyên, vừa vẽ các loại bùa chú cân thiết dùng trong miếu, vừa duy trì trận pháp thay đổi tư chất.
Tiêu hao nhiều linh khí cũng có thể giúp cô hấp thụ một ít tín ngưỡng chỉ lực chưa tiêu hóa được. Mặc dù điều này không tốt bằng việc tĩnh tọa tu luyện, nhưng nó nhanh gấp đôi so với việc hoàn toàn dựa vào bản năng để tu luyện.
Đợi sau khi những chuyện này xong hết thì cô cũng nên đi một chuyến đến núi Tĩnh Tà rồi.
Nhất định phải xử lý cái tên tà tu Kim Tiên kỳ kia.
Nghe Hư Hải nói, phong ấn bên kia cũng xảy ra chuyện rồi, giải quyết nó sớm cũng tránh được việc sau này bị kẻ địch bao vây tứ phía khi quyết chiến với tiên quân.
Bởi vì vẫn chưa tìm được Thanh Tiêu, cho nên mấy ngày nay Linh Bảo đều không có hứng thú làm bất kỳ việc gì, cô vừa vẽ bùa chú vừa phải duy trì việc rót thần lực vào trận pháp, trong đầu còn phải chú ý đến các động tĩnh ở các ngôi miếu. Do vậy cô cũng rất khó để phân ra chút tỉnh lực để chú ý đến những việc xảy ra bên cạnh mình, thấp thoát thế mà đã trôi qua 3 ngày.
Nhưng không ngờ, trước khi trận pháp tẩy tỉnh phạt tủy kết thúc, vận mệnh lại mang đến cho cô một bất ngờ lớn như vậy.
*
Nguyên Thanh Tiêu trên đường đến Đế Đô thì gặp một vài chuyện, trên máy bay thế mà lại xuất hiện một tên lệ quỷ khó nhắn, suýt nữa thì đã kéo theo tất cả mọi người vào chỗ chết. Tên lệ quỷ đó hung hãn vô cùng, anh cũng đã phải tốn sức vô cùng mới thu phục được tên lệ quỷ đó, còn máy bay thì đáp xuống một cái đảo hoang, thế là lại tốn thêm một ngày mới liên hệ được cứu viện, đưa mọi người thoát khỏi hiểm cảnh.
Nhưng cũng xui xẻo, trong lúc anh giải quyết tên lệ quỷ kia thì đã làm rơi mất điện thoại, mà anh cũng chẳng nhớ được số điện thoại nên cho tới hôm nay anh mới về tới được nhà họ Nguyên.
Ngay khi về đến nhà lại chẳng thấy Nguyên Như Bồi cùng những người tu hành cấp cao khác, thế là anh đang định chạy đến trung tâm kiểm soát an ninh bên bờ hồ để hỏi thăm tình hình, thì lại bị một bóng hình bên bờ hồ thu hút lấy.
Thị lực của anh vô cùng tốt, từ xa đã nhìn thấy một cô gái nhỏ đang đứng bên bờ hồ, có ít nhất mấy chục lá bùa đang bay lơ lửng xung quanh cô, cô nhanh chóng làm pháp quyết, có rất nhiều linh khí từ trên người cô tràn vào các tấm bùa giấy. Các tấm bùa giấy lóe lên ánh sáng vàng, rất nhanh đã biến thành những tấm phù chú, sau một khắc những lá phù chú đó biến mất, bên người cô lại tự động xuất hiện những tấm bùa giấy mới.
Trong vòng mấy giây thì những lá bùa giấy đã được vẽ xong, ánh sáng vàng của những lá bùa không ngừng nhấp nháy, khiến cho cả người cô giống như luôn được bao quanh bởi luồng ánh sáng vàng rực rỡ.
Nhưng điều quan trọng nhất không phải là thuật vẽ bùa thần kỳ này của cô, mà là bất luận là cảnh tượng này hay là bóng dáng của cô gái đó đêu khiến anh cảm thấy quen thuộc vô cùng.
Anh vô thức bước lại gân bên đó.
Nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng lại gần, Linh Bảo cảnh giác quay đầu lại, liền nhìn thấy một chàng thanh niên cao to, đẹp trai đang theo chiều gió mà bước đến.
Anh mặc một chiếc áo trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh, ống tay áo rộng tung bay theo làn gió, trên khuôn mặt nho nhã vô cùng ấy, hai đỉnh lông mày khẽ nhíu lại, dường như đang gặp chuyện gì đó khó hiểu.
Mặc dù hình dáng khác biệt hoàn toàn, nhưng ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, từ trên người anh Linh Bảo lại cảm nhận được khí tức vừa gần gũi, vừa quen thuộc.
Từ trong chiếc nhẫn không gian của mình cô lấy ra thanh ngọc Như Ý có khắc trận pháp tìm người, quả nhiên lập tức nhìn thấy Hồng Bảo Thạch phát ra hào quang chói lọi.
Không sai, đó chính là chuyển thế của Thanh Tiêu! Đúng là anh rồi! Niềm vui mừng ngạc nhiên to lớn này áp đảo lấy cả người Linh Bảo, cô cũng không màng quan tâm đến những lá bùa còn chưa vẽ xong kia nữa, cả người như chú chim nhỏ vui sướng nhảy vọt tới ôm thật chặt người con trai kia.
“Thanh Tiêu!"
"Thanh Tiêu!" Cô lanh lảnh gọi tên anh, trìu mến dụi má vào ngực của anh, âm thanh tràn đầy niềm vui mừng.
"Cuối cùng em cũng tìm được anh rồi!"
Nguyên Thanh Tiêu không nhanh bằng cô, bị cô ôm thẳng đứng, cả người đắm chìm trong mùi dâu tây ngọt ngào.
Anh khẽ cúi xuống nhìn thấy mái tóc bồng bênh của cô gái, tóc của cô được buộc thành một búi nhỏ, có chút rối tự nhiên, những lọn tóc nhỏ bay bay theo gió khiến người ta cảm thấy vừa trẻ con, vừa đáng yêu.
Từ trước đến nay anh chưa từng tiếp xúc với con gái, đây là lân đầu tiên anh tiếp xúc gân gũi như vậy với người khác giới, cơ thể mềm mại, ngọt ngào của của người con gái đang dán chặt lấy anh, nhưng anh lại không hề có cảm giác chán ghét như trước đây, ngược lại trong lòng còn dâng lên cảm giác quen thuộc, khao khát.
Có lẽ ánh mặt trời ngày hè quá mức chói chang khiến cho anh cảm giác như có một làn hơi nóng vô tình bốc lên trên mặt mình, còn trái tim thì đang đập nhanh như đánh trống.
Nghe thấy tim mình càng lúc càng đập nhanh, anh khẽ giơ tay lên nhưng lại bị phản ứng theo bản năng của chính mình khiến cho anh kinh ngạc.
Anh vậy mà lại muốn ôm lấy cô.
Rõ ràng đây chỉ là một cô gái xa lạ anh chưa từng gặp mặt cơ mài
Đúng lúc này, trong không khí truyền đến tiếng xé gió rất nhỏ, ở cách đó không xa đột nhiên xuất hiện khí tức của hơn mấy chục người.
Có người a lên một tiếng, giống như nhìn thấy sao hỏa đụng phải trái đất vậy.
Cô gái nhỏ cũng dường như đột nhiên tỉnh lại, cô ôm lấy cánh tay mềm mại của anh trong giây lát, rôi ngẩng đầu lên, nở một nụ cười có thể khiến cho tuyết mùa xuân tan chảy với anh, trên khuôn mặt của cô lộ ra thân sắc vừa thoải mái, nhẹ nhõm lại vừa vui mừng, tiếp sau đó cô mới lui ra mấy bước giữ khoảng cách với anh.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia cũng lập tức khôi phục lại vẻ lãnh đạm, nghiêm nghị, cô xoay người lại, đối mặt với mấy chục lão già đi ra từ trong trận pháp:
"Mấy ông cảm thấy thế nào rồi?"
Trên mặt mấy lão già kia vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngơ ngác, khi nghe cô hỏi mới lập tức hoàn hồn lại rôi vội vàng kể về tình hình tẩy tinh phạt tủy của mình.
Mỗi người bọn họ đều đã thành công hết rồi, cảm giác bây giờ so với trước kia đơn giản mà nói là khác biệt một trời một vực. Trên cơ thể lại mọc ra Linh khiếu để hấp thụ linh khí nhiều từ gấp mấy lần đến mấy chục lần, dường như ngay cả hô hấp cũng thoải mái nhẹ nhàng hơn mấy chục lần.
Linh Bảo cũng không nói năng gì, làm như không có chuyện gì xảy ra, lần lượt kiểm tra kết quả tẩy tinh phạt tủy của từng người.
Sau khi kiểm tra xong, cô nghiêm nghị dặn dò:
"Bây giờ các ông đã có tư chất tu luyện đỉnh cấp nhất, sau này càng phải siêng năng tu luyện đi nhé, tình thế trước mặt vô cùng nghiêm trọng, đất nước và dân chúng còn cần các ông ra sức bảo vệ."
Tinh thần mọi người chấn động, vội vàng đồng thanh đáp vâng.
Mặc dù vừa rồi bọn họ nhìn thấy một chuyện vô cùng kỳ lạ, nhưng bất kể là Lục Linh Bảo hay Nguyên Thanh Tiêu thì đều không phải là người mà bọn họ có thể có thể đụng chạm vào, đều là người am hiểu chuyện đời cả rồi, ai mà còn dám mở to mắt ra mà xen lời vào chứ.
Nhìn thấy Linh Bảo cũng không có ý giữ bọn họ lại nữa, thế là từng người một tản ra như chim muông, ai về nhà nấy, nơi đó nhanh chóng chỉ còn lại những người tu hành của nhà họ Nguyên.
Nguyên Thanh Tiêu cuối cùng cũng đã bị mọi người bắt gặp cảnh thân mật với con gái ở nơi đông người, trong lòng anh có chút không được tự nhiên, nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ bình thản như làn mây, ánh mắt lạnh lùng như chiếc đèn pha quét qua tất cả những người tu hành của nhà họ Nguyên, thành công khiến mọi người phải nhìn đi nơi khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận