Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 131:
Vốn vợ chồng nhà họ Miêu cho rằng năm mươi vạn tiền sính lễ này chắc chắn là bị thiệt, nhưng họ chưa từng nghĩ, cô em gái Lục Linh Bảo này, không chỉ có mạng giao thiệp rất rộng, ra tay cũng rộng rãi như vậy, vừa mở miệng đã cho hai trăm vạn của hồi môn, lập tức cũng mừng rỡ không thôi.
Miêu Phong có em vợ như vậy, cho dù điều kiện của Linh Tú có kém đi nữa, vậy cũng không thua thiệt.
Vì vậy, mẹ Miêu lập tức liền nói: "Vậy dứt khoát chúng tôi cũng chi ra một trăm vạn, cho bọn nó thành một khoản đầy đủ, cũng tránh sau khi cưới bọn nó phải trả tiền vay để mua căn hộ, quá áp lực!"
Linh Bảo đầy tán thưởng: "Bác gái đau lòng quan tâm chị cháu như vậy, vậy cháu có thể yên tâm rồi!"
Vợ chồng nhà họ Lục nghe bọn họ nói qua nói lại số tiền thành hơn ba trăm vạn, hưng phấn đến mức tim đập bịch bịch, nhưng mà nếu như trực tiếp mua căn hộ, không phải số tiên kia không có chút liên quan nào tới bọn họ hay sao, đang muốn mở miệng đề nghị không cần phải mua căn hộ đắt tiền như vậy, nên để lại cho đôi vợ chồng trẻ chút tiên mặt, chỉ thấy Linh Bảo dùng ánh mắt mười phần uy hiếp liếc hai người một cái, sau đó tay vẽ mấy cái trên không trung.
"Thật ra thì không..." Mẹ Lục vừa mở miệng nói ba chữ, thì phát hiện lưỡi mình như là bị cứng lại vậy, không nhúc nhích được, bà ta thử lại mấy lần: "Không... Không..." Nhưng vẫn không nói được.
"Thật sự không có việc gì sao?" Mẹ Miêu hỏi.
"Không... Không... Không...' Mẹ Lục lắp bắp nửa ngày, từ đầu đến cuối cũng không thể nói ra được câu mà mình muốn biểu đạt kia, mặt căng đến đỏ bừng.
Ba Lục nôn nóng, không nhịn được nói: "Tôi muốn nói! Người trẻ tuổi bọn nó, đâu cần thiết phải..."
Sau đó liền gặp phải chuyện giống như mẹ Lục, chỉ cần suy nghĩ một chút về việc biểu đạt ý phản đối tất cả khoản tiền dùng để mua căn hộ, ý đồ ăn chặn sính lễ và của hồi môn, lưỡi giống như bị cứng lại vậy, không nói ra lời.
"Sui gia, các người có gì muốn nói sao?" Ba Miêu thấy mặt hai người bứt rứt đến đỏ bừng, trán cũng toát mồ hôi, quan tâm hỏi.
Lúc này vợ chồng nhà họ Lục làm sao không biết đây là chiêu trò của Lục Linh Bảo, nghĩ đến thủ đoạn đánh người của cô trong kỳ nghỉ hè, rốt cuộc vẫn sợ hãi, không dám ngay mặt chọc giận cô, chỉ đành phải cười khan nói: "Không có gì, không có gì, dùng bữa, mọi người dùng bữa địU
Sau khi ăn xong, phải đợi đến khi bố mẹ chồng tương lai của Linh Tú được đưa đến khách sạn năm sao mà Linh Bảo đã đặt trước, khả năng biểu đạt của hai người mới khôi phục bình thường.
Nghĩ đến hơn ba trăm vạn đã bay đi, hai người đau lòng đến mức ngay cả cơm tối cũng không ăn được, nhưng có Lục Linh Bảo theo dõi, bọn họ thật sự là không có cách nào.
Lục Linh Hiên chơi game ở phòng khách nghe ba mẹ mắng chửi người, than thở một lúc, sốt ruột đặt máy chơi game xuống: "Không lấy được hơn ba trăm vạn thì không lấy được thôi, chị hai nói phải đưa số tiên kia cho chị cả, các người giậm chân hơn nữa thì có ích lợi gì!"
"Con trai bảo bối của mẹ, con là không gánh vác gia đình nên không biết mê tiên coi trọng dầu muối, đây là hơn ba trăm vạn đó! Mẹ và ba con làm cả đời cũng không tích góp được nhiều tiền như vậy đâu!" Mẹ Lục nói.
"Các người không nghe chị hai nói sao, trong tay chị ta còn có hơn mấy trăm vạn, hơn nữa kiếm tiền rất dễ dàng!" Ánh mắt Lục Linh Hiên như nhìn kẻ ngốc: "Chị hai tùy tiện đã cho chị cả hai trăm vạn, cho bà ngoại một trăm vạn, các người là ba mẹ ruột của chị ta, dỗ chị ta vui vẻ, còn sợ sau này không có tiên à?"
Ba mẹ Lục suy nghĩ một chút, quả thật như vậy, tại sao bọn họ nhất định phải đứng ở phía đối lập với Linh Bảo chọc cho cô mất hứng chứ, chỉ cần dỗ Linh Bảo cho tốt, sau này muốn bao nhiêu tiền mà chẳng được!
Vì vậy, hai người ngược lại không đánh chủ ý lên Linh Tú nữa, bắt đầu mặt dày, ngày nào cũng đến chỗ của Ngô Xảo Trân tìm Linh Bảo, ân cần hỏi han đóng vai ba hiền mẹ tốt, khiến Linh Bảo không khỏi cảm thấy phiên, một ngày lúc hai người rời đi, Linh Bảo đi theo lên, buông lời độc ác: "Không có sự cho phép của tôi, các người còn dám tới nhà này một lần nữa, tôi sẽ khiến hai người ra cửa liền bị xe đụng, các người phải biết, chút chuyện này đối với tôi mà nói là dễ như trở bàn tay."
Hai người nhớ tới hai lần Linh Bảo thi triển thủ đoạn ở trước mặt bọn họ, không dám không coi là thật, chỉ đành phải tạm thời ngừng lại. Nhưng nghĩ tới tiền trong tay Linh Bảo, rất sợ cô lại vung tay quá trán tiêu mất hơn mấy trăm vạn, mỗi ngày trong lòng đều nóng như dầu chiên vậy.
Đảo mắt đã tới mùng một đầu năm.
Phong tục ở quê Linh Bảo vẫn là ba mươi tháng chạp ăn bữa cơm tất niên, sau đó già trẻ gái trai đều có thể hoạt động tự do, hưởng thụ sự thanh nhàn hiếm có.
Ngô Xảo Trân sớm đã thường nói rằng mình muốn về quê, để buổi sáng mùng một đầu năm thắp hương cho Bồ Tát Sơn Thần.
Những năm trước không ai tin vào Sơn thần, hàng năm đều là bà thắp nén nhang đầu tiên, năm nay dĩ nhiên cũng không thể ngoại lệ, Bồ Tát Sơn Thần đã truyền thụ cho Linh Bảo bản lĩnh quan trọng là yên thân gửi phận, giúp gia đình họ trở nên giàu có, bà nhất định phải mua mấy bó đèn nhang lớn loại tốt nhất đi biếu Bồ Tát Sơn Thần.
Vì vậy, tất cả các con trai và con gái theo bà về quê ở nông thôn. Bởi vì nhà ở nông thôn lâu rồi không có ai ở, cũng không thể chứa nhiều người như vậy, đoàn người đã ở một nhà trọ trong thị trấn.
Hơn chín giờ sáng hôm sau, ba Lục và các cậu của Linh Bảo lái xe tới thôn Bạch Đế.
Ngày xưa con đường quê tới thôn Bạch Đế kia bị bỏ hoang, bởi vì người của thôn Bạch Đế nghèo, ở trong thôn trừ nhà trưởng thôn Vương Đống ra, không ai, hơn nữa thôn Bạch Đế cũng không có gì thú vị, mùng một đầu năm căn bản cũng không có người lái xe vào thôn.
Nhưng lần này bọn họ lại thấy được một vài chiếc taxi quay trở lại trên đường đi.
Trên con đường dẫn đến thôn Bạch Đế có một sườn núi vô cùng dốc, những chiếc xe có mã lực kém thường không thể đi được, cậu của Lục Linh Bảo dẫn đầu, còn chưa lái xe đến đó, đã phát hiện trước mặt có sáu bảy chiếc xe bị chặn lại. Mà ngay phía trước có một chiếc xe không leo lên nổi, đang có người giúp đỡ đẩy lên.
"Chuyện này thật kỳ lạ, chúng ta đi qua con đường này nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói có kẹt xe!" Cậu của Linh Bảo cười nói với cậu hai.
Đường ở nông thôn hẹp, xe nhường nhau phải rất có kỹ thuật, xe trước dừng thì xe sau không vượt được.
Cậu hai cũng cảm thấy kỳ quái: "Rốt cuộc những người này đến đây làm gì, sao hôm nay nhiều xe như vậy."
Thấy mấy người trên xe phía trước đều xuống, liền xuống xe hỏi: "Các người đến đây làm gì vậy, sao năm nay lại có nhiêu xe đến thôn Bạch Đế thế?"
Người được hỏi là một phụ nữ ngoài bốn mươi, nghe lời này, mặt bà ta đầy ngạc nhiên: "Chẳng lẽ các người không biết sao, miếu Sơn Thần ở thôn Bạch Đế vô cùng linh nghiệm! Chúng tôi đều vội vàng đi thắp hương đây!"
Trở vê nói cùng mẹ một chút, Ngô Xảo Trân mặt đầy hối hận: "Không hiểu sao năm nay nhiều người như vậy, nếu sớm biết vậy, chúng ta dậy sớm một chút, mẹ sợ là không giành được đầu hương năm nay rồi!"
"Bà ngoại yên tâm đi, bà ngoại nhất định có thể cướp được đầu hương." Linh Bảo ở một bên cười híp mắt bảo đảm.
Cậu cả và cậu hai cùng với mẹ Lục cũng âm thâm buồn bực, bọn họ đều lớn lên ở thôn Bạch Đế, sao cho tới bây giờ không nghe nói miếu Sơn thần kia rất linh nghiệm, từ trước tới nay, cũng chỉ có mẹ của bọn họ mê tín Sơn thần kia, những người khác trong thôn cũng không tin. Từ lúc nào nhiều người trong thành phố bắt đầu thờ phụng Sơn thần trong thôn tới như vậy!
Nhưng mà, làm cho người ta càng khiếp sợ hơn còn ở phía sau.
Chờ lúc bọn họ lái xe đến cửa thôn, phát hiện trước mặt lại kẹt xe. Lần này không phải là vì leo lên sườn núi, mà là xe lái vào thôn thật sự là quá nhiều, không có chỗ đỗ xe, cũng không có người quản lý, nên mọi người dứt khoát dừng xe ở bên lề đường, vì vậy xe phía sau muốn cũng không qua được.
Liếc nhìn lại, ít nhất có hơn hai mươi chiếc. Quả thực không còn cách nào khác, xe không chạy được nữa, chỉ có thể xuống đi bộ.
Ngô Xảo Trân đã mua rất nhiều đèn nhang tiền vàng, đàn ông trong nhà một người ôm hai bó, chờ khi đi tới gần miếu Sơn thần, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Cửa miếu Sơn thần đóng chặt, ít nhất có hơn một trăm người ở khoảng trống trước miếu, cũng xách đèn nhang như bọn họ, tất cả đều đang chờ dâng hương.
Cách đó không xa, trưởng thôn mới được bầu của thôn Bạch Đế đang đứng ở trước mặt một đám người trung niên quần áo bất phàm cười xòa, mà những người trung niên kia lại vừa nói tiếng phổ thông vừa mang khẩu âm rõ ràng ở phía Nam, vừa nghe cũng biết không phải là người bản xứ.
Cậu của Linh Bảo tìm được bà Trương hàng xóm nhìn quen mắt ở trong đám người, tò mò hỏi: "Dì Trương, những người ở nơi khác kia làm sao vậy, bọn họ cũng tới thắp hương sao?"
"Chứ còn gì nữa!" Mặt bà Trương đầy kiêu ngạo: "Bồ Tát Sơn Thần của chúng ta rất linh nghiệm! Thấy người ở giữa mặc áo khoác màu xanh lam kia không, là người tai to mặt lớn ở phía Nam đấy, lúc trước cầu nguyện rất nhiều ở miếu Sơn thần, Bồ Tát Sơn Thần phù hộ ông ta, rạng sáng hôm nay người ta lên đường, ngồi máy bay tới cướp đầu hương đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận