Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 113:

Chương 113:Chương 113:
Cô đẩy cửa ra, bên trong vô cùng ầm ï, trong nháy mắt ánh đèn cùng mùi rượu đều truyền đến, những người đó cũng phát hiện ra sự tồn tại của cô.
"Ái chà, sao lại đưa tới một cô gái nữa rồi, nhìn vô cùng thuần khiết, còn không thèm trang điểm nữa, đúng là mới mẻ!" Một người đàn ông ngôi cạnh Trương thiếu mở miệng đùa giỡn đầu tiên.
Bọn họ đều cho rằng đây là gái bồi rượu mà KTV đưa tới, thấy khuôn mặt cô non mềm đáng yêu, ánh mắt sáng trong thì cảm thấy rất hứng thú, lập tức tập trung hết sự chú ý lên người cô.
Chỉ thấy khóe miệng cô gợi lên một nụ cười, lộ ra hai lúm đồng tiên sau đó bước nhanh đến chỗ bọn họ. Cô vừa mới đến bên cạnh bàn trà đã có kẻ duỗi tay muốn kéo cô vào lòng, lại không ngờ tới cô cứ như giẫm lên Phong Hỏa Luân, nhẹ nhàng nhảy lên bàn trà, chắn ở trước mặt Trương thiếu đang ngồi ở giữa, lạnh lùng quét mắt qua những người khác:
"Nếu không muốn bị vạ lây thì lập tức cút khỏi phòng."
"Ha, hoá ra con nhãi này chạy đến đây để tìm chết, khẩu khí cũng không nhỏ đâu!" Có người khinh thường cười nhạo.
Lúc này Trương thiếu đã thu lại bộ dáng cà lơ phất phơ khi trước, đẩy gái bồi rượu bên cạnh ra, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào Linh Bảo:
"Cô là ai, muốn gì ở tôi?"
Ngay từ lúc đầu Linh Bảo đã thu liễm hơi thở, cũng không dùng thuật độn thổ để vào cửa, bây giờ cô cố ý lộ ra một phần linh khí, Trương thiếu lập tức phát hiện ra cô là một địch thủ vô cùng mạnh.
"Anh vì muốn tăng tu vi mà thao túng quỷ hồn giết người nuốt phách, hại chết bao nhiêu người vô tội, hôm nay tôi đến để thay những người đó đòi lại công đạo!"
"Nếu anh ngoan ngoãn đưa tay chịu trói, khai ra nơi thi triển tà pháp thì tôi có thể để anh không phải chịu nhiều tra tấn!" Trương thiếu này, cho dù là thủ đoạn quản lý quỷ vật hay là quản lý lực lượng của bản thân, đều không phải là kẻ mà những tiểu lâu la cô từng bắt ở huyện có thể so được. Lấy kinh nghiệm của Linh Bảo, cô nghi ngờ đằng sau hắn ta là một tổ chức, nhiệm vụ mà các thành viên nhận được cũng sẽ được chia từ cao xuống thấp.
Những người còn lại trong phòng nghe Linh Bảo nói thì sợ ngây người, cô gái này nói cái gì mà quỷ hồn với chả quỷ vật, y hệt như lời kịch trong phim truyền hình vậy, e là bị điên rôi chăng?
Nhưng bọn họ lại không ngờ tới, Trương thiếu cũng điên theo rồi.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng: "Tuy thực lực của các hạ không thấp, nhưng muốn gây phiền phức cho Trương gia đây thì cũng nên ngẫm xem, rốt cuộc mạng của mình có đủ lớn không!"
Nghe được lời này, cô lập tức ra tay, một chân đá lên người Trương thiếu, chỉ nghe thấy tiếng 'phanh lớn vang lên, mặt tường phía sau sô pha đã bị Trương thiếu đập vào tạo thành một cái hố to đùng.
Người trong phòng hoảng sợ la hét, nhanh chóng chạy đi.
Trương thiếu bò dậy từ bên dưới bàn, không biết lấy từ đâu ra một cái cờ đen, xoát xoát múa may vài đường rồi lao tới Linh Bảo.
Trong nháy mắt cả căn phòng trở nên lạnh lẽo giống như núi băng, thậm chí có người sức khỏe không tốt thấy được cả sương đen.
Cô bình tĩnh mà đứng, nhẹ nhàng vung tay lên không trung vài cái, trong phút chốc không khí liền trở nên ấm áp trở lại, lá cờ trong tay Trương thiếu đột nhiên bốc cháy, còn bản thân hắn ta thì phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt vừa kinh hãi vừa lo sợ:
"Sao có thể! Cô... Cô rốt cuộc là ai?"
Lần này Linh Bảo đã có kinh nghiệm, trước tiên cô hủy đi cờ đen mà hắn ta dùng để nuôi dưỡng quỷ hồn, tránh cho hắn ta lại hấp thu quỷ vật để khôi phục vết thương, cô giam lại tất cả quỷ hồn chạy ra từ bên trong lá cờ, lúc này mới đạp một chân xuống ngực Trương thiếu, khiến hắn ta lại phun ra một ngụm máu tươi, ở trên cao mà nhìn hắn ta chằm chằm, bắt đầu đọc kí ức của hắn.
Nhìn tướng mạo kẻ này liên biết ngay hắn trời sinh xảo trá, cho dù cô trực tiếp bức cung cũng chưa chắc hắn đã chịu nói thật, vậy nên phương pháp hiệu quả nhất vẫn là đọc ký ức.
Lực lượng của hắn ta mạnh gấp mấy lần so với người mà cô bắt được ở huyện lần trước, lúc đọc kí ức của hắn làm cho Linh Bảo cảm thấy vô cùng khó chịu, không những hao phí nhiều linh lực mà tốc độ cũng chậm hơn hẳn, so với ngày thường thì cô bây giờ không khác gì dính phải đống bùn.
Trong lòng Linh Bảo có chút ảo não, điểm yếu hiện tại của cô là thần lực bị suy giảm, đối phó với người thường thì dư sức, nhưng khi gặp phải người tu hành thì sẽ không thuận lợi lắm.
Cô vừa tăng linh lực lên thì bỗng nghe được tiếng còi cảnh sát ở bên ngoài. Không đến hai phút, ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, có người kinh sợ hô to:
"Cảnh sát tới!"
Trương thiếu bị Linh Bảo đè dưới chân không nhúc nhích nổi, lúc này trên mặt nhanh chóng hiện ra vẻ vui mừng.
Tốt quá, cảnh sát đến rồi, đều là người một nhài
Cho dù đứa con gái này lợi hại thì vẫn mang thân thể người phàm, nó còn có thể đỡ được súng đạn sao? Đợi lát nữa hắn ta nhất định sẽ bắn thủng người cô ral
Trương thiếu tên thật là Trương Hạo, bố và anh hắn một người làm chính trị, một người làm kinh doanh, mấy năm nay cùng nhau hô mưa gọi gió ở thành phố S. Bố hắn là phó cục trưởng Cục Công An, con đường làm quan vô cùng thuận lợi, từ một trưởng khoa nho nhỏ được thăng lên làm phó cục trưởng, cứ như ngồi trên hoả tiễn mà phóng đi vậy. Nghe nói ông ta được một ông lớn nào đó yêu thích, đợi năm sau cục trưởng đương nhiệm từ chức thì chức vụ này có lẽ cũng sẽ về tay ông ta.
Có Cục Công An làm chỗ dựa, khi làm ăn ở bên ngoài không ai dám không cho ba bố con Trương gia vài phần mặt mũi. Đặc biệt là loại địa điểm ăn chơi như KTV, bình thường đều phải nịnh hót Cục Công An, nên tên Trương thiếu này đến bất cứ chỗ ăn chơi nào cũng được tiếp đãi như khách quý.
Giám đốc KTV nghe bạn của Trương Hạo báo hắn ta bị người đánh thì gấp đến mức không đợi được:
"Đúng là quá đáng, dám bất kính với Trương thiếu ở địa bàn của tôi, tôi lập tức cho người đi bắt cô ta lại!"
Dứt lời nhanh chóng phái tên bảo kê bên người đi luôn, nhưng lại bị bạn của Trương thiếu ngăn cản:
"Trực tiếp ra ngoài tìm cảnh sát đi, đứa con gái đó rất tà môn, người thường không áp chế được cô ta đâu!"
Nghe thấy câu này, giám đốc nhanh chóng chạy đi tìm đội trưởng cảnh sát chuyên chấp hành kiểm tra nhiệm vụ, thì thầm vài câu kể lại tình hình cho hắn.
Tên đội trưởng nghe xong thì tức tốc triệu tập khoảng mười mấy cảnh sát vọt tới phòng của Trương Hạo. Thấy Trương Hạo bị một cô gái nhỏ đạp lên mặt đất, miệng và quần áo dính đầy máu tươi thì sắc mặt trở nên kinh hoàng.
Đây chính là đứa con trai mà phó cục trưởng Trương coi trọng nhất, hơn nữa cũng vô cùng có mặt mũi ở trước mặt ông lớn, không thể đề xảy ra chuyện ở khu mà hắn quản lý được!
Hắn rút vũ khí được trang bị bên hông ra, nhắm thẳng vào cô gái hung hãn trước mặt:
"Lập tức buông tay, nếu không tôi sẽ nổ súng!"
Linh Bảo quay đầu lại, nhìn thấy vài tên mặc đồng phục cảnh sát, cô lẩm nhẩm hai từ "Trương thiếu", khóe miệng lộ ra nụ cười nghiền ngẫm. Trước kia những cảnh sát mà cô từng gặp đều là những người vừa chuyên nghiệp vừa chính trực, không nghĩ tới còn có cảnh sát cùng một giuộc với kẻ xấu, chỉ biết khúm núm nịnh bợ.
"Đừng nói lời vô nghĩa với ả ta nữa, trực tiếp bắn chết ả đi!" Trương thiếu bị đạp dưới chân nghiến răng nghiến lợi quát to. Hắn vốn là công tử nhà giàu, chưa từng có ai dám bất kính với hắn, vậy mà bây giờ lại bị cô hại cho chật vật trước bao nhiêu người như thế, sao hắn có thể buông tha cho kè đầu sỏ gây tội được!
Hơn nữa đứa con gái này có lực lượng vô cùng cao cường, nếu không thể một phát giết chết cô, chỉ sợ cô sẽ chó cùng rứt giậu, đe doạ đến tính mạng hắn.
Nghe được tiếng quát của Trương thiếu, đội trưởng không chút do dự giơ súng về phía Linh Bảo.
Một tiếng "phanh" vang lên hệt như bắn pháo hoa, Linh Bảo nhìn viên đạn bay vun vút tới chỗ mình, hơi nghiêng đầu sang một bên tránh được, còn viên đạn thì ghim vào bức tường phía sau cô, làm tường cách âm nổ tung thật to.
Vừa rồi viên đạn kia nhắm thẳng vào đầu cô, nếu cô là người thường, chỉ sợ bây giờ đã nở hoa đầy đầu rồi.
"Chỉ vì một mệnh lệnh của con trai lãnh đạo mà ra tay tàn sát dân lành, đúng là một cảnh sát tốt!" Linh Bảo mở miệng châm chọc.
Đội trưởng thấy cô nhẹ nhàng tránh được viên đạn thì vô cùng kinh ngạc, nghe được lời này của cô thì khinh thường cười rộ lên:
"Tàn sát dân lành? Cô gái à, chắc là cô không biết rồi, tôi thân là cảnh sát, có quyền xử lý kẻ bắt cóc đang uy hiếp tính mạng của nạn nhân. Cô có ý đồ giết người, dưới tình thế cấp bách tôi bắn chết cô thì cũng là vì bảo vệ cho người bị hại! Nhiều người ở hiện trường đều nhìn thấy được, tôi đang chấp hành công vụ như bình thường mà thôi!"
Thân là cảnh sát, vậy mà hắn lại lấy việc công dùng cho việc tư, vì lấy lòng vị lãnh đạo tiên đồ vô hạn của mình mà bất chấp tất cả, để không ảnh hưởng đến lợi ích của bản thân, hắn có thể ung dung nổ súng giết người mà không chút gánh nặng tâm lý.
Khó trách hắn có thể kiêu ngạo như thế, thì ra là đã dọn sẵn đường lui rồi. Mắt thấy tên cảnh sát này lại chuẩn bị nổ súng tiếp, Linh Bảo phóng ra một đạo linh lực đánh vào cổ tay hắn khiến hắn không khống chế được làm rơi súng xuống đất, viên đạn bay ra liền bắn vào người Trương thiếu đang bị Linh Bảo dẫm dưới chân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận