Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần

Chương 58:

Chương 58:Chương 58:
Nếu hắn đã không muốn ở trong bệnh viện tâm thần, vậy thì đổi thành nhà tù cũng không tệ.
Bằng cách này, nhà họ Vương đã phải trả hàng trăm vạn tiền bôi thường cho việc phá dỡ ngôi miếu trên núi, gần như tiêu hết số tài sản mà chẳng được gì, hai người lao động chính giờ phải ngồi tù, cả nhà họ Vương thế là xong.
Cơ bản không có khả năng đổi đời lần nữa.
Vợ của Vương Đống đã cố gắng đến nhà Linh Bảo khóc lóc om sòm, nhưng ngay lập tức bị hai vệ sĩ do Phùng Kim Thành phái đến lôi ra ngoài.
Để Linh Bảo có thể yên tâm đến bệnh viện tỉnh, Phùng Kim Thành đã đặc biệt cử người đến bảo vệ Ngô Xảo Trân.
Người trong thôn ai nấy đều bàn tán xôn xao, chuyện xảy ra một hai lần khiến bọn họ hoàn toàn chắc chắn rằng nhà Vương Đống vì thèm muốn có được miếu Sơn thần nên mới gặp quả báo, bọn họ cũng không còn hoài nghi gì đối với độ linh nghiệm của Sơn thần nữa.
Thế là vào ngày mồng một và ngày mười lăm của năm mới, mọi người bắt đầu lên miếu Sơn thân thắp hương cúng bái, hương hỏa trong thần miếu thế mà đã dần dần tốt lên.
Đây là chuyện của sau này, tạm thời sẽ không đi vào chỉ tiết.
Sau khi giải quyết xong chuyện rắc rối của Vương Đống, Linh Bảo và Phùng Kim Thành lên một chiếc xe chuyên dụng đi đến bệnh viện tỉnh.
Khi họ đến tỉnh thì trời đã tối, hai người dự định ngày hôm sau sẽ thu thập máu dây rốn, ông ta tạm thời mời Linh Bảo về nhà ông ta nghỉ ngơi một đêm.
Gia đình Phùng Kim Thành sống trong khu biệt thự sang trọng nhất thành phố, trên đường đi Linh Bảo nhìn những tòa nhà cao tầng ở thành phố, tràn ngập ánh đèn neon, lại nhớ đến trong ký ức của nguyên chủ cả thành phố có gần mười triệu người, lúc này mới phát hiện thì ra trên thành phố cũng chẳng có gì đặc biệt. Trong lòng cô rất ngưỡng mộ vị thần thổ địa ở đây, trên mặt đất có nhiều người như vậy, nhưng cuộc sống lại có vẻ thoải mái biết bao.
Cô cố gắng phát ra hơi thở thần linh, muốn chào hỏi làm quen với thổ thần ở đây để sau này có thể thường xuyên đến đây làm khách, sau khi dò xét hồi lâu, vẫn chưa phát hiện sự tôn tại của một vị thần linh nào nên cô chỉ có thể từ bỏ.
Đi đến nhà của Phùng Kim Thành, một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ngoài ba mươi bước ra chào đón, nhìn thấy cô gái trẻ bên cạnh Phùng Kim Thành, cô ta khẽ cau mày, sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ dịu dàng.
"Chồng à, vị này là?"
Phùng Kim Thành trịnh trọng giới thiệu:
"Đây là Lục đại sư được anh mời tới giúp nhà ta tìm Lan Lan. Lục đại sư, đây là vợ của tôi Thang Vân." "Chồng à, em hiểu tâm trạng cấp bách của anh muốn đưa Lan Lan về, nhưng những loại người được gọi là đại sư này chỉ đều là những kẻ lừa bịp, sao anh còn mời người ta đến nhà mình làm gì chứ..." Cô ta thì thâm vào tai Phùng Kim Thành.
Không biết tại sao khi nhìn thấy vị đại sư trẻ tuổi này, trong lòng cô ta lại có một dự cảm không lành.
Linh Bảo có thính giác và thị lực vượt trội hơn nhiều so với người bình thường, nghe được những lời kia, cô quan sát Thang Vân một lượt. Vừa nhìn vào khuôn mặt cô ta, liền phát hiện ra rằng người phụ nữ này thế mà lại đang có ác ý trong lòng. Lại nhìn đến cung vợ chồng và đường tình cảm giữa cô ta và Phùng Kim Thành, cô nhất thời hiểu ra được một vài chuyện.
Người vợ đầu của Phùng Kim Thành đã qua đời hơn mười năm trước, người vợ này là ông ta đã tái hôn sáu năm trước để chăm sóc con gái ông ta. Vì vậy, trước khi kết hôn, cả hai đã thống nhất với nhau rằng sẽ không sinh thêm con nữa. Vợ sau mẹ kế, ít nhiều cũng có chút lòng dạ riêng là chuyện rất bình thường.
Dù sao cũng là chuyện riêng tư của người khác, lần này cô chỉ được ủy thác đi tìm người nên cũng không muốn đào sâu truy cứu thêm. Vì vậy, Linh Bảo chỉ nhìn một lúc chứ không tiêu tốn nhiều linh lực nữa.
Phùng Kim Thành biết rằng vị Lục đại sư này có khả năng phi thường, vợ ông ta đã nói mấy lời không tốt ngay trước mặt Lục đại sư, ông ta sợ bên kia nghe thấy nên lập tức ngăn lại, nói: "Đây là một đại sư thực sự có bản lĩnh, phải đón tiếp cô ấy thật tốt, không được vô lễ!"
Nói xong, ông ta xin lỗi Linh Bảo và đích thân dẫn cô đến bàn ăn dùng bữa tối.
Bảo mẫu ở nhà biết ông chủ sắp về nên lúc này đã dọn sẵn một bàn ăn lớn.
Trên bàn đầy những món ăn đắt tiên, tôm hùm lớn, cua hoàng đế, v. v. Linh Bảo trong ký ức của nguyên chủ nhớ lại giá cả mà cô đã nhìn thấy trong siêu thị hải sản, phát hiện ra rằng nguyên liệu cho một chiếc bàn thức ăn này phải lên đến vài ngàn.
Bỗng chốc giống như mở ra cánh cửa đến một thế giới mới vậy.
Hóa ra năm trăm năm sau, trên đời sẽ có rất nhiều món ngon, nhưng số tiền cần thiết để thưởng thức những món ngon này cũng khiến người ta phải kinh ngạc. Trước đây, chỉ cần có 2 vạn tệ trong túi, liền đã cảm thấy bản thân là người có tiền rồi, bây giờ xem ra kiến thức của cô vẫn còn hạn hẹp quá.
Để được ăn những món ngon mà không cần phải thắt lưng buộc bụng thì phải kiếm thật nhiều tiền! Linh Bảo lặng lẽ nắm chặt tay.
Có lẽ là do ông trời phù hộ nên cơ hội kiếm tiên nói đến liền đến.
Ngày hôm sau, Linh Bảo cùng Phùng Kim Thành đi đến bệnh viện, lấy máu cuống rốn rồi rời khỏi bệnh viện, Phùng Kim Thành cẩn thận cầu xin:
"Lục đại sư, tôi nghe Tưởng Minh nói cô có một loại bùa có thể cho người ta nhìn thấy vị trí và tình trạng hiện tại của người mà họ đang tìm kiếm. Cô có thể vẽ cho tôi một tấm bùa như vậy không? Tất nhiên, tôi sẽ trả thêm tiên, nếu cô vẽ thêm một lá bùa cho tôi, tôi sẽ đưa thêm năm vạn."
Hy vọng tìm thấy con gái đã gần kề trước mắt, tâm trạng của Phùng Kim Thành lại ngày càng trở nên khẩn trương. Con gái của ông ta đã mất tích được bốn năm, ông ta muốn xem hiện tại cô ấy đang ở đâu, đang sống thế nào. Ngay tại thời điểm này, ông ta đột nhiên nghĩ đến một khả năng mà trước đây ông ta chưa từng nghĩ đến.
Con gái ông ta vẫn còn sống chứ?
Năm vạn... vẫn là nên cộng thêm. Hóa ra người giàu tiêu tiền lại hào phóng đến như vậy? Nghĩ đến năm vạn tệ đủ để có thể mua được biết bao nhiêu là đồ ăn ở chợ thức ăn tổng hợp ở huyện, Linh Bảo lập tức gật đầu:
"Đương nhiên không vấn đề gì!"
Họ không quay lại nhà Phùng Kim Thành nữa, cả nhóm người trực tiếp tìm một khách sạn gần bệnh viện, Linh Bảo tuỳ tiện nhúng ít chu sa và bắt đầu vẽ bùa.
Vừa nhận được lá bùa, Phùng Kim Thành bắt đầu tưởng tượng về hình dáng của con gái mình theo những gì Linh Bảo nói.
Một lúc sau, một hình ảnh đột nhiên xuất hiện trong tâm trí.
Đó là một ngôi nhà mái ngói cũ kỹ, bên trong được trải bằng rơm, còn có một tấm ga trải giường bẩn thỉu. Một cô gái trẻ với mái tóc bị cắt rất ngắn mặc một chiếc áo phông rách nát đang ngồi trong đống rơm, ngũ quan giống hệt cô con gái Phùng Lan Lan đã mất tích của ông ta, nhưng cả người có vẻ như đã mập lên rất nhiều, vẻ mặt ngơ ngẩn, đang ngồi ngấu nghiến miếng bánh khoai lang rơi trên đống rơm, dùng tay nhặt lên nhét mạnh vào miệng.
"Lan Lan... sao có thể!" Trong lòng Phùng Kim Thành cảm thấy vô cùng đau đớn.
"Chồng à, anh đã nhìn thấy gì rồi?" Thang Vân quan tâm hỏi.
Phùng Kim Thành kể lại những gì ông ta nhìn thấy, sau đó nhìn sang Linh Bảo cầu cứu: "Lục đại sư, sao con gái tôi lại thành ra thế này? Rốt cuộc bây giờ nó đang ở đâu?"
Toàn bộ sự chú ý của ông ta đều tập trung vào Linh Bảo, hoàn toàn không phát hiện ra vài tia hoảng loạn trên khuôn mặt của vợ mình sau khi nghe ông ta miêu tả lại cảnh tượng vừa rồi.
Chỉ dựa vào một tấm bùa chú, trước khi tìm được cô ấy, Linh Bảo cũng không biết tình huống sẽ như thế nào.
"Đưa bát tự của con gái ông cho tôi." Khi không tìm được người ta, thứ phát minh bói toán bằng bát tự này của nhân loại có vẻ cực kỳ có hiệu quả. Sau một hồi suy đoán, Linh Bảo dựa theo bản đồ tra trên mạng, suy đoán, so sánh đối chiếu với đặc điểm vị trí, sau đó chỉ vào hướng tây bắc của thành phố Vân Tích trên bản đồ nói:
"Cô ấy ở một thôn nhỏ trên núi của thành phố Vân Tích, sức khỏe bị tổn hại, chủ yếu là thương tổn não bộ, đã bắt đầu đoạn nhân duyên đầu tiên của đời người... Tuy rằng đó là một đoạn nghiệt duyên.” Nghe cô nói như vậy, lại kết hợp với suy xét thực tế, Phùng Kim Thành lập tức hiểu được đang xảy ra chuyện gì, đỏ bừng hốc mắt, khóe miệng run rẩy, như sắp khóc thành tiếng trước mặt mọi người đến nơi.
Cô ấy là cô con gái tâm can bảo bối được ông ta nuôi dưỡng từ nhỏ tới lớn, vậy mà lại bị người ta lừa bán đến nông thôn Tây Bắc nghèo khó, ngốc ngốc nghếch nghếch, không biết bốn năm nay đã chịu bao nhiêu khổ cực rồi. Chỉ cân nghĩ đến hình ảnh đó, trái tim ông ta lại co rút đau đớn.
Hơn nửa ngày sau mới kiềm chế được cảm xúc của mình: "Lục đại sư, tôi lập tức tập hợp mọi người lên Tây Bắc cứu con gái, nhưng tôi sợ trên đường xảy ra chuyện, có thể mời cô đi cùng tôi không?”
"Cộng thêm tiền vẽ bùa chú, tổng cộng là một trăm vạn, tôi trả trước cho cô ba mươi vạn, sau khi thành công sẽ trả nốt bảy mươi vạn còn lại, cô thấy có được không?"
Một trăm vạn!
Linh Bảo mở to hai mắt, tuy rằng trong lòng sớm đã đoán được, nói không chừng lần này có thể nhận được mức thù lao rất hậu hĩnh, nhưng cũng chỉ giới khoảng hơn mười mấy vạn là hết cỡ, thật không ngờ Phùng Kim Thành lại ra tay hào phóng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận