Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 237:
Ngụy Hỉ Bân không biết rằng lời cầu nguyện của anh ấy đã đến tai thiên tử”, và Cục quản Lý các sự kiện thần bí đã nhanh chống có mặt để giải quyết nó. Cầm lá bùa quay trở lại công ty, anh ấy lập tức bị các đồng nghiệp tò mò vây quanh.
"Thế nào rồi? Đại sư bên kia nói gì?"
"Đại sư không nói gì cả."
Nghe Ngụy Hỉ Bân nói, các đồng nghiệp đều đồng cảm với anh ấy, nếu thực sự gặp phải quỷ mà không có ai hỗ trợ, há chẳng phải là đi vào ngỏ cụt như các bộ phim kinh dị sao?
Thật bất ngờ, Ngụy Hỉ Bân đã thay đổi chủ đề :
"Nhưng Sơn thần đã cho tôi một lá bùa, Sơn thần bảo rằng đêm nay tôi dán nó lên cửa sổ, chờ khi quỷ tới thì dán bùa lên tường."
"Sao? Sơn thần cho anh lá bùa? Sơn thần nói chuyện với anh ư?" Mọi người đều nghe không hiểu.
Cho nên, Ngụy Hỉ Bân đã kể lại chuyện vừa xảy ra trong đền cho mọi người nghe, và hầu hết mọi người đều cảm thấy thật khó tin.
"Có khi nào là anh bị ảo giác không? Hoặc là trong đền có gắn loa dấu kín mà anh không biết?"
"Đúng rồi, có thể là tên đạo sĩ nào đó nhân lúc anh không chú ý mà ném lá bùa ra cho anh giả thân giả quỷ gạt anh!"
Ngụy Hỉ Bân lắc đầu, mặc dù những người khác vẫn còn nghi ngờ chưa tin, nhưng anh ấy có cảm giác là thật, vì anh ấy phân biệt được âm thanh trong đầu phát ra hoàn toàn khác âm thanh phát ra bên ngoài tai.
Hơn nữa, lá bùa có linh nghiệm hay không tối nay sẽ rõ.
Có hai đồng nghiệp nam tò mò vì chưa từng thấy quỷ bao giờ nên muốn cùng Ngụy Hỉ Bân về nhà xem cái gọi là bị quỷ ám và bùa của Sơn thần thì công dụng ra sao. Ngụy Hỉ Bân thấy thế liền đồng ý, dù sao thì có thêm người cũng an toàn hơn, dù bùa của Sơn thần cho anh ấy không linh nghiệm thì ít ra có thêm hai người họ anh ấy cũng yên tâm hơn một chút.
Chính vì thế, sau khi tan ca lúc chín giờ, hai đồng nghiệp của Ngụy Hỉ Bân một người là Lưu Xuyên còn người kia tên là Thương Vĩnh Phi đã cùng Ngụy Hỉ Bân về căn hộ của anh ấy. Trên đường về bọn họ ghé mua một chút đồ ăn tối về nhà ăn, nghe Ngụy Hỉ Bân kể lại rằng hai lần gặp quỷ trước của anh ấy đều là sau mười hai giờ, cho nên bọn họ dự định sẽ đánh bài đến một giờ rồi mới đi ngủ.
Ngoại trừ bản thân Ngụy Hỉ Bân, thì hai người còn lại có vẻ tò mò nhiều hơn là lo lắng. Kim đồng hồ dần đi qua con số 12, nhiệt độ trong phòng lúc này đang dân trở nên lạnh hơn. Thương Vĩnh Phi hớp một ngụm bia ướp lạnh, bất giác cơ thể không khỏi rùng mình: "Hình như nhiệt độ xuống thấp rồi, Lão Ngụy, cho tôi mượn thêm áo đi, dạo này nhiều việc quá, nếu tôi mà cảm lạnh chắc sếp giết tôi chết mất."
Vừa dứt câu, Ngụy Hỉ Bân lập tức đứng dậy đi vào phòng để đồ lấy áo khoác, vừa mở tủ ra định tìm một chiếc áo phù hợp với bạn mình, đột nhiên tay anh ấy có cảm giác như vừa chạm vào một vật gì đó vừa lạnh vừa bết dính. Một thi thể nam đầy máu, bả vai vặn vẹo một cách kỳ dị, đôi mắt đỏ ngầu đầy oán hận đang nhìn chằm chằm anh ấy.
"AI"
Mọi thứ xuất hiện quá bất ngờ khiến anh ấy hét lên.
Hai đồng nghiệp ngoài phòng khách chạy vào, thấy anh ấy đứng thất thần trước tủ quần áo, trên mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
"Có chuyện gì vậy?" Đồng nghiệp hỏi.
"Quỷ, có quỷ ở trong tủ quần áo!" Ngụy Hỉ Bân run rẩy chỉ vào tủ quân áo.
Tuy nhiên, hai đồng nghiệp nhìn vào tủ quần áo, không có gì bên trong cả nên hỏi: "Anh có lo lắng quá mà hoa mắt không vậy, đâu có gì trong này đâu?”
Ngụy Hỉ Bân xoay lại nhìn củng không thấy thi thể lúc nảy đâu nữa, anh ấy không khỏi bất an mà nghi ngờ rằng phải chăng chỉ có mình bản thân mình mới nhìn thấy được quỷ, còn những người còn lại thì không.
Ba người đang chuẩn bị đánh răng rửa mặt đi ngủ, Ngụy Hỉ Bân lại giật mình bởi hình ảnh quỷ đột nhiên lại xuất hiện trong gương, nhưng hai đồng nghiệp của anh ấy vẫn không nhìn thấy gì, đồng nghiệp của anh ấy thậm chí còn nghi ngờ Ngụy Hỉ Bân bị tâm thần phần liệt và vết bâm trên cổ anh ấy là do anh ấy trong lúc tâm lý không ổn định mà tự làm bản thân mình bị đau cũng nên.
"Đừng quá căng thẳng, nhiều khi làm việc quá sức cũng khiến anh có cảm giác như vầy đó" Họ võ vai Ngụy Hỉ Bân rồi an ũi.
Ngụy Hỉ Bân không hiểu sao hai người bọn họ lại nói như vậy, nhưng giờ đây anh ấy đã chắc chắn rằng chỉ có anh ấy mới nhìn thấy quỷ, còn đồng nghiệp của anh ấy thì hoàn toàn không, anh ấy không biết phải làm thế nào để bạn mình có thể tin những gì anh ấy thấy là sự thật.
Đến lúc leo lên giường, bởi vì nhìn thấy Ngụy Hỉ Bân có vẽ bất an, nên hai người bọn họ đề nghị cho anh ấy nằm giữa còn hai người nằm hai bên, điều này đã làm cho Ngụy Hỉ Bân phần nào bớt sợ hơn một chút.
Ai ngờ, ba người vừa ngủ không bao lâu, Ngụy Hỉ Bân kinh hãi bật dậy, bởi vì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy quỷ nam lúc nãy đang ở trên trần nhà nhìn anh ấy chằm chằm, nở nụ cười quỷ dị.
Ngụy Hỉ Bân đang định với tay lấy lá bùa mà Sơn thần cho để dán lên tường, thì quỷ hồn đó dường như hiểu được suy nghỉ của anh ấy, nó vươn cánh tay vừa dài vừa nhớp nhúa bốc mùi của mình ra lôi cổ Ngụy Hỉ Bân kéo lên trần nhà. Ngụy Hỉ Bân hét lên, làm hai người bạn của mình tỉnh giấc, họ mở mắt ra đã thấy Ngụy Hỉ Bân bị một lực vô hình nào đó kéo thẳng lên trần nhà.
Lưu Xuyên hét lên một tiếng: "Mẹ nó."
Thương Vĩnh Phi bị hoảng đến ngẩn cả người. Ban đầu họ còn nghi ngờ rằng Ngụy Hỉ Bân bị tâm thần phân liệt, nhưng không có một giả thuyết khoa học nào giải thích cho họ được tại sao một người đàn ông nặng 70 80 ký có thể bị treo lủng lẳng như vậy trên trần nhà mà không hề có một điểm tựa nào cả.
Điều đáng sợ hơn là dường như cơ thể Ngụy Hỉ Bân bị một thế lực nào đó kéo lên trân nhà, rồi thả lỏng ra một chút, sau đó lại kéo mạnh lên khiến cho cả cơ thể anh ấy đập mạnh vào trần nhà. Sau hai ba lần ba chạm như vậy, lá bùa trên tay Ngụy Hỉ Bân rơi xuống giường.
Vẻ mặt Ngụy Hỉ Bân méo xệch vì đau đớn và sợ hãi, anh ấy cố gắng phát ra âm thanh :
“Nhanh! Bùal Bùal"
Thương Vĩnh Phi phản ứng rất nhanh, nhớ tới lời nói ban ngày của Ngụy Hỉ Bân, cầm lá bùa dán lên bức tường cạnh giường.
Ngay lập tức, hai người nhìn thấy trần nhà bị sét đánh ầm ầm, Ngụy Hỉ Bân rơi từ trên trân nhà xuống giường, trên trần nhà xuất hiện một người đàn ông bê bết máu với khuôn mặt méo mó, bám vào đó như một con nhện. Ngay khi Ngụy Hỉ Bân rời khỏi bức tường, tất cả các tia chớp đã lóe lên xuyên thẳng vào người đàn ông trên trần nhà kia.
Người đàn ông hét lên một tiếng như hổ gầm, nhanh chóng lao ra khỏi cửa sổ.
Hai đồng nghiệp nhìn chằm chằm vào cái lỗ hình người bị đập ra ngoài cửa sổ, chết lặng. Đây là tâng 21 I
"Anh... anh nhìn thấy sao?" Lưu Xuyên lắp bắp hỏi.
"Tôi thấy..."
Biểu cảm trên khuôn mặt của Thương Vĩnh Phi cũng vô cùng kinh hãi. Chuyện vừa xảy ra đã hoàn toàn đảo lộn nhân sinh quan hơn hai mươi năm qua của họi
Thực sự có quỷ, và quỷ có thể hại người! Thật quá đáng sợi
Ngụy Hỉ Bân ngã xuống giường phát ra một tiếng rên rỉ, thu hút sự chú ý của bọn họ, hai người vội vàng quan tâm anh ấy:
"Lão Ngụy, anh sao rồi?"
Ngụy Hỉ Bân gần như không thể tự mình ngồi dậy, nhìn thấy lá bùa trên tường, anh ấy cảm thấy rất an toàn. Cũng may đêm đó, con quỷ nam đó không hề trở lại, cuối cùng bọn họ cũng có một đêm ngon giấc.
Về phần quỷ nam rơi xuống lầu, vừa xuất hiện đã bị nhân viên của Cục quản lý các sự kiện thân bí mai phục dưới lầu bao vây, các loại bùa trừ tà bắn về phía hắn ta, cho hắn ta hưởng thêm một bữa tiệc sấm nữa trước khi hồn bay phách lạc. Đêm nay hắn ta phải chịu đau đớn đến hai lần, nhưng linh khí trong người hắn ta không hề phát ra một chút cảnh báo nào.
Mãi cho đến lúc này, hắn ta mới nhận ra rằng thực sự có những người tu hành đang mai phục xung quanh, bản năng sinh tôn khiến hắn ta đưa ra phán đoán trong tiềm thức, trước khi họ kịp phản ứng, hắn lại lách mình trốn qua một bên khác.
Nhân viên của Cục quản lý các sự kiện thần bí và các cao thủ tiên thiên đi cùng đều lộ ra vẻ mặt ảo não, không ngờ đã bố trí mai phục tới thế rồi, nhưng vẫn để quỷ hồn kia trốn thoát.
Lần này thả hổ về núi, lần sau không biết khi nào mới bắt được.
Sau khi báo cáo sự việc, Cục trưởng Chu cũng tràn đầy cảm giác hổ thẹn, tiền bối Lục đã đưa ra thông tin cụ thể như vậy và yêu cầu họ phục kích, nhưng họ vẫn để con quỷ vụt khỏi tay mình.
Lúc này, không còn cách nào khác, đành phải chú ý nhiêu hơn đến những lời đồn thổi nơi thành thị này, để lần nữa tìm lại tung tích của quỷ hồn.
*
Sáng hôm sau, Ngụy Hỉ Bân , Lưu Xuyên, Thương Vĩnh Phi đến công ty, họ đã kể lại những gì đêm qua mình chứng kiến cho đồng nghiệp nghe, để những người khác cũng cảm nhận được cảm giác gọi là thay đổi tam quan.
Trước đây, làm gì có ai ngờ được rằng những cảnh trong phim kinh dị lại thực sự xảy ra ngoài đời thực đâu chứ.
Một đồng nghiệp hỏi Ngụy Hỉ Bân: "Vây là vào thời khắc quan trọng chính là bùa đã cứu mạng anh sao?”
"Tôi là người đã dán là bùa nè, anh không biết được lúc đó khủng khiếp thế nào đâu, khi là bùa vừa được dán lên, trong nháy mắt con quỷ đó đã bị sấm giật, tôi cảm giác được như nó chuẩn bị vở tung ra vậy, lúc đó nó hét lên rất to, ôi thật kinh khủng." Thương Vĩnh Phi thay mặt anh ấy trả lời câu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận