Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 106:
Linh Bảo mở túi ra nhìn, một túi có năm nắm thịt nướng, ước chừng tổng cộng có cả ngàn que, được bọc trong hai lớp giấy bạc cách nhiệt, khi mở ra vẫn còn nóng hổi. Cô lập tức lộ ra ánh mắt tán thành nhìn Hà Phúc Quý.
Dọc đường có vài chỗ bị tắc, Linh Bảo ăn xong hai túi thịt nướng vừa hay cũng đã đến bệnh viện Harmony nơi vợ của Hà Phúc Quý đang ở.
Bệnh viện Harmony là bệnh viện tốt nhất ở thành phố S, diện tích rất lớn, lúc đầu Hà Phúc Quý còn phải tìm mối mới có thể đăng ký và tìm giường bệnh cho vợ ông.
Tài nguyên y tế eo hẹp, nếu không phải gia đình cực kỳ quyền quý hoặc giàu có thì căn bản không thể ở riêng một phòng bệnh. Vì vậy, vợ của Hà Phúc Quý cũng phải ở trong phòng bệnh bốn người.
Vợ của Hà Phúc Quý là do bị xơ gan dẫn đến ung thư gan, không có tính lây nhiễm nên quản lý phòng bệnh cũng không chặt chẽ, người nhà có thể tùy ý đến thăm và ở bên chăm sóc.
Khi họ đến đã là hai ba giờ chiều, ba bệnh nhân khác đã thức dậy sau giấc ngủ trưa, họ ngôi trên giường bệnh chán nản xem TV cùng với người nhà của mình. Nhìn thấy vợ của Hà Phúc Quý có người đến thăm, ánh mắt đầy tò mò của mọi người đều nhìn vào Linh Bảo.
"Lão Hà, đây là con gái của ông đó sao? Sao lúc trước chưa từng thấy qua nhỉ?" Một bà lão đến chăm con trai tò mò hỏi.
Những lời này khiến Hà Phúc Quý giật mình: "Đừng nói lung tung như thế, vị này là đại sư tôi đã mời đến để trị bệnh cho vợ tôi!"
Đại sư? Người nhà của mấy bệnh nhân kia lại nghi hoặc nhìn Linh Bảo một lượt từ trên xuống dưới: "Đại sư trẻ tuổi như vậy cũng có thể chữa bệnh được sao?"
Hà Phúc Quý sợ sẽ đắc tội Linh Bảo liền vội vàng nói: "Đại sư xin đừng chê trách, tôi chắc chắn tin tưởng vào năng lực của cô mài"
Thấy dáng vẻ trịnh trọng như thể đang thờ cúng tổ tiên của ông ấy, mọi người đều nhìn Hà Phúc Quý với ánh mắt đầy sự đồng cảm.
Một người đàn ông tốt như vậy, chỉ vì bệnh tình của vợ mà phát điên như thế này. Không những lao vào con đường phong kiến mê tín, mà còn đi tin vào một cô gái trẻ như vậy là cao nhân đại sư.
Linh Bảo không quan tâm lắm đến điều này, cô đi đến trước giường của vợ Hà Phúc Quý.
Vợ của Hà Phúc Quý đang năm yếu ớt trên giường, cả người rất phờ phạc vì bệnh tật, khi thấy Linh Bảo đi tới, bà ấy khó khăn mỉm cười gật đầu coi như lời chào hỏi. Mặc dù bà ấy không thực sự tin vào những điều này, nhưng bà ấy vẫn luôn không muốn lãng phí lòng tốt của chồng mình.
Linh Bảo nhìn vào khuôn mặt của người này trước. Từ tử vi của Hà Phúc Quý, mặc dù cô có thể nhìn ra được vợ của ông không phải là kẻ xấu, nhưng vẫn nên xác định lại vào lúc này.
Là một vị thân linh, cô luôn ủng hộ cái thiện, những người cần giúp đỡ, đừng nói đến những người tốt trên người có rất nhiêu công đức, ít nhất giá trị công đức tổng thể không thể âm. Nếu không sẽ quá bất công cho những người tốt hay những người bình thường khác nếu những kẻ gian tà bội bạc cũng được thần thánh giúp đỡ.
Phán đoán lúc trước của cô không sai, trong số những người bình thường, phúc đức của vợ Hà Phúc Quý được coi là tương đối cao.
"Bà duỗi tay ra tôi xem." Linh Bảo nhẹ giọng nói với bà ấy.
Người phụ nữ phối hợp duỗi cánh tay phải không có ống truyền dịch ra, Linh Bảo nắm lấy bàn tay gầy gò kia, nhẹ giọng nói: "Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng hoảng sợ."
Thấy người phụ nữ gật đầu, cô liền truyền linh lực của mình vào cơ thể người phụ nữ, tiến hành quan sát bên trong.
Sau khi quan sát toàn thân bà ấy qua một lần, cô phát hiện gan của người phụ nữ này to ra bất thường, trên đó có nhiều cục u, khiến cho mạch máu bị bóp ngoằn ngoèo, thậm chí có một số mạch máu còn bị vỡ và đang hơi rỉ máu. Ngoài ra, còn có hiện tượng xuất huyết ở đường tiêu hóa trên.
Thế là, cô tập trung vào việc sử dụng linh lực để sửa chữa phục hồi và bồi dưỡng lại hai bộ phận bị tổn thương nghiêm trọng của người phụ nữ.
Lúc đầu, vợ của Hà Phúc Quý chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chậm rãi chảy vào vùng bụng đang đau đớn của mình, dòng nước ấm ấy lưu chuyển trong chiếc bụng luôn đau nhức của bà ấy, cảm giác sưng đau dần dần biến mất, thay vào đó là một loại cảm giác thoải mái và thư thái chưa từng có trước đây.
Từ khi mắc bệnh đến nay, bà ấy hầu như chưa bao giờ được ngủ ngon giấc, nửa đêm thường xuyên bị đánh thức bởi những cơn đau, lúc này tinh thần lại vô cùng thoải mái khiến bà ấy dần chìm vào giấc ngủ.
Hà Phúc Quý ở bên cạnh quan sát, thấy sắc mặt vợ mình dần dịu đi, từ từ nhắm mắt lại, trong lòng rất kinh ngạc nhưng cũng không dám quấy rầy. Mãi cho đến khi Linh Bảo buông tay ra, ông mới hỏi:
"Đại sư, tình hình vợ tôi thế nào rồi?"
Ông nghĩ rằng vừa rồi Linh Bảo đã nắm tay vợ mình hơn mười phút là để kiểm tra bệnh tình của bà ấy.
"Phục hồi cũng sắp xong rồi, tôi sẽ đưa cho ông một lá bùa, để bà ấy đeo trong bảy ngày thì sẽ hoàn toàn không có vấn đề gì nữa." Vừa nói cô vừa mở cái túi nhỏ ra, lấy giấy bùa cùng với chu sa vẽ một lá bùa ngay tại chỗ.
Những vấn đề lớn có hại đến gan và đường tiêu hóa đã được giải quyết, chỉ còn một số vấn đề nhỏ như tắc nghẽn mạch máu, Linh Bảo nghĩ rằng tốt hơn hết vẫn là nên để cơ thể con người tự sửa chữa hồi phục dưới điều kiện hợp tác với linh lực ở bên ngoài, suy cho cùng, để cho cơ thể con người có một số cơ hội để rèn luyện khả năng tự sửa chữa phục hồi của nó mới là tốt nhất.
Thấy Linh Bảo đã gấp lá bùa ngay ngắn và đặt nó vào túi áo bệnh nhân của vợ, Hà Phúc Quý vội lấy điện thoại di động ra: "Đại sư nhìn xem, tôi gửi cho cô mười vạn có được không?"
Ông không hề có chút nghi ngờ nào đối với lời nói của Linh Bảo, dù sao thì cũng đã hai mươi ngày trôi qua, quảng trường Vân Khai cũng không có chuyện gì xảy ra, ngược lại việc kinh doanh còn tốt hơn trước rất nhiều. Nghe người phụ trách của quảng trường Vân Khai nói lãnh đạo của tập đoàn lúc đó một lần đưa hẳn cho Lục đại sư một tờ chi phiếu năm trăm vạn cơ, mười vạn này chỉ có thể nói là vừa tâm với của ông mà thôi, chỉ hy vọng đại sư không chê là tốt rồi.
Linh Bảo cảm nhận được tín ngưỡng chỉ lực được mang lại từ sự tin tưởng tuyệt đối của ông dành cho mình, cô ngược lại không quan tâm đến việc nhận được bao nhiêu tiên, cho bao nhiêu đều tùy vào tấm lòng của ông.
"Được."
Thế là Hà Phúc Quý liền dùng Alipay để chuyển tiên cho cô ngay tại chỗ.
Lúc này ánh mắt của những người khác trong phòng bệnh nhìn Hà Phúc Quý như thể họ đang nhìn một kẻ ngốc vậy. Mua một lá bùa với giá mười vạn, quả thật là bị quỷ ám!
Ngay khi Linh Bảo vừa rời khỏi phòng, bọn họ bắt đầu giảng đạo cho Hà Phúc Quý:
"Ông thật là hồ đồ quá. Đám lang băm lừa bịp đó chữa ung thư thế nào được? Tiền của ông tiêu thật oan uổng quá!"
"Đúng vậy, ông phải ghi nhớ địa chỉ cùng số điện thoại của người đó đấy, để sau này còn có thể dẫn người đến lấy lại tiền!"
Cũng có người nói bóng nói gió: "Mấy loại người một lòng theo mê tín phong kiến, mấy người có thuyết phục cũng thuyết phục không được đâu. Người ta có tiên, mấy người quản người ta nhiều như vậy để làm gì chứt"
Bất kể người khác nói gì, Hà Phúc Quý chỉ mỉm cười lịch sự, mấy người đó thấy ông không chịu nghe lời khuyên của họ cũng chỉ còn cách từ bỏ.
Thế nhưng, thực tế đã đập vào mặt họ rất nhanh. Bọn họ phát hiện ra rằng chính họ, những người dễ dàng cho rằng người khác là ngu ngốc mới thực sự là những kẻ ngốc.
Trong khoảng thời gian ăn tối, vợ của Hà Phúc Quý tỉnh dậy, điều đầu tiên bà ấy nói là bà ấy đói.
Hà Phúc Quý vội vàng đi lấy đồ ăn cho bà ấy, một hộp canh bánh trôi nhạt ở căng tin bệnh viện, một phần bắp cải xào trong nước canh trong và thêm một hộp cơm. Ngày thường mấy người bệnh nhân thường rất chán ăn những món này, lần nào cũng đều là bị ép cho ăn cái gì đó để còn giữ lấy cái mạng. Những người bị ung thư gan như bọn họ dạ dày cũng sẽ bị ảnh hưởng, cơ bản là không thèm ăn, thêm đồ ăn không ngon thì lại càng khó ăn, vợ của Hà Phúc Quý cũng không ngoại lệ.
Không ngờ hôm nay vợ của Hà Phúc Quý thế mà điên cuồng cử động ngón tay, cứ giống như quỷ đói lâu ngày không được ăn no vậy, ăn nhôm nhàm một lúc đồ ăn đã hết đến tận đáy.
Không chỉ những người khác mà ngay cả bản thân vợ của Hà Phúc Quý cũng bị sốc trước lượng thức ăn của mình, bà ấy ngây người nói với Hà Phúc Quý:
"Chồng ơi, hình như em ăn được rồi, bụng không đau, cũng không chướng nữa..."
Trên mặt Hà Phúc Quý cũng lộ ra vẻ vui mừng, tuy rằng trong lòng ông đã sớm biết đại sư trị bệnh nhất định sẽ có hiệu quả, nhưng ông không ngờ được hiệu quả lại có thể đến nhanh như vậy.
"Đương nhiên rồi, Lục đại sư chữa khỏi cho em, em sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt hơn!"
Ông không kìm được quay lưng lại lau nước mắt, đây là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Những người khác cũng nhủ thầm trong lòng, chẳng lẽ thật sự có hiệu quả sao?
Thế nhưng vẫn còn có một bất ngờ lớn hơn vào sáng hôm sau, bác sĩ phụ trách kiểm tra phòng bệnh đến kiểm tra cơ thể của mọi người như thường lệ, lúc kiểm tra đến vợ của Hà Phúc Quý, lại phát hiện ra rằng vết sưng ở vùng gan của bà ấy đã hoàn toàn biến mất.
Các bác sĩ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vội vàng dẫn người đi kiểm tra chỉ tiết, khi nhìn thấy biên bản kiểm tra, các bác sĩ khác đều kinh ngạc đến há hốc mồm, bác sĩ trưởng khoa cũng nhíu chặt mày, khuôn mặt cứ giống như đang đối mặt với một vấn đề trọng đại lắm vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận