Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 212:
Ông ta cố ý nói xấu với tiên quân về Lục Linh Bảo.
Sự tôn tại của Lục Linh Bảo khiến ông ta rất khó chịu, cần phải diệt trừ. Nhưng, dù là ông ta hay là cả nhà họ Trình, e rằng bây giờ đều không có cách nào đối phó được cô, phù thuật của cô thật sự rất đáng gờm. Chỉ đành mượn đao giết người, bản thân ông ta cũng không cần phải mạo hiểm.
Không ngờ, tiên quân lại trực tiếp phân phó: "Nếu đã như vậy, ta giao cho ông nhiệm vụ diệt trừ cô ta. Trước khi giết, ông phải tìm được đồ mà ta cần đã." Trình Húc Đông lập tức ngẩn ra rồi vội vàng nói:
"Cái này... tiên quân, cô gái kia thật sự rất đáng gờm, tiểu nhân vốn không phải đối thủ của cô tai"
"Đấu không thắng thì ông không biết dùng đầu à?" Giọng nói của tiên quân bỗng trở nên uy nghiêm, khiến cho Trình Húc Đông toát mồ hôi lạnh vì áp lực."Nếu bây giờ sức mạnh của nhà họ Trình không thể làm được việc này, ta cũng không biết có nên giúp ông leo lên vị trí kia hay không nữa." Quả thực Lục Linh Bảo không hề đơn giản, đặc biệt rất giỏi phù thuật, giống với người mà ông ta kiêng dè nhất. Vì Trình Húc Đông rất có khả năng đã bị lộ, nên tốt hơn hết là lấy ông ta làm con tốt để thăm dò trình độ của Lục Linh Bảo. Mặc dù bây giờ nhà họ Trình rất hùng mạnh nhưng với tiên quân mà nói thì việc nâng đỡ một gia tộc như vậy lại dễ như trở bàn tay. Suy cho cùng, người tu hành phàm tục ngày nay thực sự quá yếu đuối.
Trình Húc Đông hiểu rõ hàm ý của những lời này nên ông ta nào dám bác bỏ, chỉ vội vàng cam đoan rằng ông ta sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi phân phó xong, tiên quân lại hỏi:
"Máy dò linh khí mà ta dặn dò ông làm lần trước đã xong chưa?" Nhà họ Trình có một số công ty công nghệ và phòng thí nghiệm, trong số tất cả các thuộc hạ của tiên quân, có duy nhất một người tham gia vào lĩnh vực công nghệ cao. Vì vậy, sáng sớm ông ta đã giao nó cho nhà họ Trình."Thưa tiên quân, đã làm xong rồi, tổng cộng có một trăm bộ, lập tức sẽ được giao cho ngài!"
"Rất tốt." Tiên quân hài lòng nói: "Giờ này ngày mai ta sẽ tới lấy." Để sớm được tự do, hắn ta phải cố gắng thu thập càng nhiều lực lượng càng tốt. Có người đó ở đây, trước mắt lại còn một Lục Linh Bảo không rõ trình độ tới đâu, thủ đoạn của hắn ta với người phàm càng phải bí ẩn hơn.
Vậy nên cách tốt nhất là sử dụng ma quỷ để ra tay, rồi dàn trải hành động để không gây chú ý.
Trước đây, phương diện lớn nhất về ma quỷ là Luyện Quỷ Môn, thế nhưng còn chưa thu được chút lợi ích nào đã bị Cục quản lý các sự kiện thần bí dẹp đi, mà ma quỷ hắn ta tự mình nuôi dưỡng cũng bị Lục Linh Bảo tiêu diệt. Hắn ta đã rút ra được kinh nghiệm để sự sắp xếp của mình được bảo vệ ở mức độ cao nhất, cân phải tạo ra những loại ma quỷ có khả năng tránh được năng lực của người tu hành.
Nhưng không phải ma quỷ nào cũng đủ mạnh để có loại năng lực cảm ứng này nên ông ta chỉ có thể dùng tài năng khoa học kỹ thuật của người phàm. Ma quỷ cũng có thể sử dụng máy dò linh khí do chính hắn ta thêm vào, để chúng có thể cảm nhận được sự tồn tại của những người tu hành và tránh xa họ. Người bình thường không có sức mạnh để chống lại ma quỷ. Đến lúc đó, có được sức mạnh từ họ sẽ dễ dàng như thu hoạch mùa màng.
Đây thực sự là thời cơ tốt, người phàm nhiều như cỏ dại mọc trên mặt đất, vả lại những người này đều sẽ cung cấp sức mạnh cho hắn ta.
Ngày mà hắn ta có được tự do không còn xa nữa.
"Không sai, bây giờ bùa chú tổ truyền chỉ còn mỗi mấy cái này." Linh Bảo nhìn Ngô Lương Trí lấy thành phẩm ra, cô phát hiện chất lượng của nó kém vô cùng, năng lượng ẩn chứa bên trong cũng rất yếu, chỉ có duy nhất một tấm có thể miễn cưỡng so sánh với tấm bùa mà cô tùy tiện vẽ cho người thường lúc thần lực chưa khôi phục.
"Dựa theo tiêu chuẩn này rồi vẽ một tấm khác cho tôi xem."
Ngô Lương Trí vừa thấy tấm bùa kia đã lộ ra vẻ khó xử ngay lập tức: "Đây là... Đây đã là tác phẩm đỉnh cao nhất của tôi, trong một vạn tấm khó mà tìm được vài tấm như này, tôi không dám bảo đảm bản thân chắc chắn có thể vẽ ra được." Vì thế Linh Bảo mới biết, với bọn họ loại bùa này đã được coi là bùa cực phẩm. Đúng là vì khó có được nên cực kì trân quý. Nghĩ đến việc Tê Mục cho cô tấm bùa ngọc kia, cô hiểu ra phân lượng của nó ngay lập tức, sau đó không thể không cảm động.
Thì ra khi đó Tề Mục lo cô sẽ bị đám người của Luyện Quỷ Môn trả thù, anh ấy cứ thế mà cho cô món đồ vật quý giá như vậy. Đúng là một người tốt mà. Nếu vậy thì xem ra cô đã hồi đáp lại Tề Mục quá ít, vê sau phải cho anh ấy mấy tấm bùa cực phẩm hàng thật giá thật mới được.
Nhìn dáng vẻ quẫn bách của Ngô Lương Trí, Linh Bảo nói: 'Không sao cả, ông cứ cố gắng hết sức để vẽ là được."
Thế là Ngô Lương Trí bắt đầu tỉ mỉ ngồi xuống, sau đó chuẩn bị chu sa cùng lá bùa rồi bắt đầu vẽ.
Trong khi ông ta đang ngồi vẽ ở một bên, Linh Bảo ngồi một bên khác bắt đầu dùng thần thức quan sát cách ông ta vận hành linh khí, cuối cùng cũng hiểu tại sao trình độ chế bùa của họ lại kém như vậy. Chờ ông ta vẽ xong một lá bùa, Linh Bảo mới bắt đầu sửa lỗi:
"Không đúng, phương pháp ông làm không đúng. Đạo chế bùa là dùng một phần ba lực của bản thân, hai phần ba là mượn lực tự nhiên, chứ không chỉ đơn thuần là dời lực hay lưu nó lại..."
Đây là lần đầu tiên Ngô Lương Trí được nghe cách nói như vậy, cũng hiểu được sự khác biệt trong đó, ông ta giác ngộ ngay lập tức, sau đó như bị nó mê hoặc. Ban đầu chỉ đơn giản là một tâm bùa phòng ngự, thế nhưng lại ẩn chứa bên trong một quy tắc cao siêu như vậy. Bảo sao bùa của Linh Bảo tốt hơn so với của bọn họ nhiều đến vậy, hóa ra là dù những tấm bùa ấy có chung một tác dụng, nhưng quy tắc khi dùng để chế bùa hoàn toàn khác nhau. Một lần chỉ điểm như thế này khiến cho Ngô Lương Trí lĩnh ngộ được rất nhiều điều, ông ta vội vàng lấy quyển sổ nhỏ của mình ra rồi ghi lại từng điều một, bên cạnh đó ông ta cũng hỏi Linh Bảo một số thắc mắc và cố gắng nhớ kỹ nó, lúc sau ông ta cảm thán:
"Hôm nay tôi mới biết được, trước đây bản thân học phù thuật chỉ toàn là da lông bên ngoài, hòa ra phù thuật chân chính lại có thể uyên thâm như thế!" Sau đó ông ta tò mò hỏi: "Hay thứ tiền bối Lục học chính là phù thuật cổ trong truyên thuyết?"
"Phù thuật cổ?" Linh Bảo cũng không rõ thứ gọi là phù thuật cổ là cái gì. Ngô Lương Trí nói với cô, khoảng hơn năm trăm năm trước, trên đại lục tôn tại rất nhiêu người tu hành có tu vi thâm hậu, hơn nữa cũng không thiếu những người phi thăng thành Phàm Tiên, Thiên Tiên, thậm chí còn tôn tại những người có cấp bậc cao hơn. Nhưng đột nhiên một ngày đã xảy ra động đất, trong một đêm dường như những người này đều biến mất, tất cả đồ vật bên trong động phủ của bọn họ cũng đều biến mất sạch sẽ như thể bốc hơi.
"Động đất kiểu gì?"
"Chắc cũng không khác động đất bình thường nhiều lắm, nhưng phạm vi ảnh hưởng vô cùng lớn, xem từ các tư liệu lịch sử thì về cơ bản mỗi khu vực trên toàn thế giới đều bị ảnh ảnh hưởng. Sau trận động đất, linh khí trở nên cực kỳ loãng, những người tu hành cấp thấp phát hiện ra thế giới đã có những thay đổi rất lớn, sau đó phát hiện ra những người tu hành cảnh giới tiên thiên đổ lên, không cần biết là cảnh giới Hóa Thần hay Đại Thừa, tất cả đều biến mất. Vì thế toàn bộ văn hóa tu hành đều bị đứt gấy tại thời điểm đó."
Quả nhiên đã xảy ra chuyện.
Đây là lần đầu Linh Bảo biết những chuyện đã xảy ra sau khi cô ngủ say. Nhưng tại sao khi cô ngủ thì lại không gặp chuyện gì chứ?
Linh Bảo nhớ Ngô Xảo Trân đã từng nói qua với nguyên chủ về miếu Sơn thần trong truyền thuyết.
Thời xưa khi trời đất xảy ra kiếp nạn, nơi nào cũng đất rung núi chuyển, núi lở sông nứt, chỉ có núi Bạch Đế này thế đất tốt nên may mắn thoát nạn, không có người gặp thương vong, nhà cửa, ruộng đất cũng không gặp tổn thất, có thể thấy do Sơn thần có linh, phù hộ cho mảnh đất này. Chẳng lẽ những việc bà ngoại nói với cô chính là biến cố này sao?
Rốt cuộc là vì có cô ở mảnh thổ địa kia, hay là vì mảnh thổ địa kia có gì đó đặc biệt nên núi Bạch Đế và các khu vực xung quanh mới có thể may mắn thoát nạn?
Linh Bảo cảm thấy cô cần phải tìm một cơ hội thăm dò sâu vào khu vực lân cận núi Bạch Đế, tuy rằng đã trấn giữ núi Bạch Đế hơn trăm năm, cô cũng chưa từng phát hiện có thứ gì đặc biệt trong đó.
Chẳng qua, sau khi đã biết được chuyện này, tảng đá lớn trong lòng cô cuối cùng cũng buông xuống một ít. Một kiếp nạn có thể khiến toàn bộ những người tu hành cấp cao đều biến mất như vậy, các tư mệnh tinh quan của Thiên Đình và các vị thân nhất định sẽ là những người đầu tiên biết chuyện. Nếu vậy cô thà tin rằng bọn họ thân thông quảng đại, chỉ rời khỏi không gian này chứ không thật sự biến mất. Nhất định là vì cô ngủ say nên mới không nhận được thông báo! Rượu vào sẽ hỏng việc, không biết sau này gặp lại cha và Thanh Tiêu, bọn họ sẽ trách cứ cô như thế nào đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận