Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 66:
Nói xong cô ấy liền xắn tay áo và ống quân lên, lộ ra vết thương bị ngược đãi chỗ xanh chỗ tím, những người phụ nữ khác cũng làm theo, nhao nhao tố cáo những hành vi xấu xa ngày thường của những người này. Trong lòng các cô đều lo lắng, Linh Bảo còn trẻ như vậy, nhỡ bị những lão già kia khóc lóc mà mềm lòng giao bọn họ ra ngoài thì sao.
"Yên tâm, tôi sẽ dẫn các cô về nhà." Linh Bảo cho các cô một liều thuốc an thần.
Dân làng thấy mấy người phụ nữ bị lừa bán sẽ không quay lại đây nữa, lại bắt đầu cầu xin cảnh sát và Linh Bảo thả con trai nhà bọn họ ra, nói bọn họ là lao động chủ yếu của gia đình, nếu bị đi tù, cả nhà sẽ bị hủy, mấy ông bà già này cũng không sống nổi.
Phùng Kim Thành nhìn Chu Phát Tài hận thấu xương, nói với Linh Bảo: "Lục đại sư, không thể thả được! Chính vì lần nào cũng khoan dung với những gia đình mua bán người này nên họ mới không thèm sợ hãi!
Những thôn dân này ăn mềm không ăn cứng, đối mặt với người mạnh hơn mình, đều ngoan ngoãn như cừu, trước kia những cảnh sát phá án bình thường cũng chỉ đưa những người phụ nữ bị bắt cóc về là xong, rất ít người truy cứu trách nhiệm của người mua. Một là bởi vì đối với nơi thôn dã hẻo lánh ít người này rất khó giải quyết, không dễ bắt người, mặt khác cũng là vì những thôn dân này thường giả bộ đáng thương.
Người mua hiếm khi bị truy tố nên họ không mắc tội gì, mua xong mới bán nên vẫn chưa thể loại bỏ được nạn buôn người tận gốc.
Linh Bảo cũng hiểu được đạo lý trong đó, nhưng dù sao cô cũng không phải là tư pháp nhân gian, vì thế nhìn vê phía cảnh sát, thấy bọn họ cũng gật đầu, lúc này mới cao giọng nói với dân làng đang gào khóc nói:
"Nghèo đói cũng không thể là lý do để đối xử xấu xa với người khác, mỗi người đều phải trả giá cho những chuyện ác mà mình làm!"
Trong cuộc sống có rất nhiều người bị lừa bán, cô không thể quan tâm hết được, nhưng ít nhất phải giết gà dọa khỉ, như cái thôn ác liệt này, nhất định phải nghiêm trị, mới đủ để chấn nhiếp những kẻ buôn bán phụ nữ.
Xe đã sửa xong, Linh Bảo sai người nhét toàn bộ bảy người đàn ông kia vào trong xe cảnh sát, chờ mọi người lên xe, cô lập tức bảo họ lái đi trước, mình đi sau.
Dân làng thấy thế lập tức muốn nhào tới, Linh Bảo giơ tay lên tạo ra một vách ngăn, chặn bọn họ lại.
Chờ tốc độ xe tăng lên, xe đi được mấy chục mét, cô mới nhấc người nhảy lên xe.
Dân làng mất đi rào chắn cố gắng đuổi theo, la hét: "Các người sẽ bị báo ứng! Các ngươi sẽ bị sấm sét đánh chết!"
Xe dân dần chạy xa, bỏ lại những thôn dân hận không thể xé nát bọn họ ở phía sau, cuối cùng người trên xe cũng thở phào nhẹ nhõm.
Những người phụ nữ trốn thoát nép mình vào nhau, vui mừng đến phát khóc. Đoàn người nửa đường hội hợp với cảnh sát vũ trang đến trợ giúp đưa mấy người đàn ông lên xe cảnh sát vũ trang áp tải đi. Trở lại đồn cảnh sát huyện, những người phụ nữ bị lừa bán đã hoàn thành biên bản, bắt đầu liên lạc với gia đình mình.
Mà mấy cảnh sát địa phương, cũng trở về báo cáo tình hình với cục trưởng cùng phó huyện trưởng phụ trách trị an.
Phó huyện trưởng từ bên ngoài điều tới, biết bộ phận đặc thù của quốc gia cũng tồn tại một ít dị sĩ tài năng, đối với bản lĩnh của Linh Bảo cũng không kinh ngạc. Ngược lại còn đề nghị tự mình tiếp kiến vị cao nhân này một chút. Ông ấy là một người thực tế và suy nghĩ có chiều sâu. Những người đàn ông mua phụ nữ này, có thể khai ra người bán, nếu như mượn bản lĩnh của vị Lục đại sư kia, nói không chừng có thể tìm ra được đường dây buôn người. Nếu có thể thành công bắt được những kẻ buôn người này, chắc chắn là một vụ án trọng điểm có thể được tuyên dương trong cả nước, tuyệt đối sẽ là một bút tích rực rỡ trên chiến tích của ông.
Ông ấy khách khí mời Linh Bảo đến văn phòng, ngâm bình trà ngon, ca ngợi năng lực của cô, cùng ân đức cứu giúp những người phụ nữ bị lừa bán trong cảnh nước sôi lửa bỏng, quanh co vòng vo nói thật lâu, nói đến mức Linh Bảo có chút mất kiên nhẫn.
Cô không thích uống trà, hương vị quá nhạt nhão, còn đắng nữa. Nếu người này cho cô ăn chút gì đó thì có phải tốt không, chỉ có một ấm trà xanh, quá không có ý nghĩa rồi.
"Đồng chí huyện trưởng, ý của đồng chí tôi đều biết, một cái nhấc tay mà thôi, ông không cần cảm tạ nhiều lần. Nếu không có việc gì, tôi ra ngoài dạo một chút."
Dù sao mọi chuyện đều đã giải quyết xong, cô muốn mua một ít đặc sản ngon ở địa phương về, dù sao lâu lâu mới đi một chuyến, không thể lãng phí cơ hội. Phó huyện trưởng vội vàng nói thật:
"Là như vậy, Lục đại sư, chúng tôi muốn thông qua những người bị bắt lần này, tìm ra kẻ buôn người đằng sau, cứu vớt nhiều phụ nữ bị lừa bán hơn. Nhưng những kẻ buôn người này rất giảo hoạt, thủ đoạn bình thường rất khó đưa bọn họ ra trước công lý, cho nên muốn mời Lục đại sư giúp đỡ!" Hiện tại những người đàn ông trong thôn này bị bắt, bọn buôn người kia nhất định sẽ nghe tin mà chạy mất, nếu để bọn họ chạy mất, muốn bắt lại cũng khó. Người trước mắt này tin tưởng cô, điều này mang đến cho Linh Bảo một ít tín ngưỡng chỉ lực.
Linh Bảo vốn cảm thấy nếu có thể bắt được nhiều kẻ buôn người để giết gà dọa khỉ sẽ tốt hơn, nhưng điều này chủ yếu phụ thuộc vào cảnh sát địa phương có đồng ý hành động hay không. Hiện giờ nghe phó huyện trưởng chủ động đưa ra yêu cầu như vậy, tất nhiên cô sẽ không cự tuyệt. Đang muốn đồng ý, lại nghe huyện trưởng này vội vàng vàng tăng thêm một câu:
"Đương nhiên, chúng ta sẽ không để Lục đại sư ra tay không công, nếu đến lúc đó phá án thành công, chính quyền huyện chúng ta sẽ tặng Lục đại sư một khoản tiền thưởng năm vạn tệ. Đây là một huyện nghèo, có thể xin được năm vạn tiên thưởng phá án đã cực kỳ khó rồi, dù sao cấp trên cũng kiểm tra rất nghiêm khắc phương diện này. Linh Bảo đồng ý.
Thủ đoạn điều tra hình sự của công an huyện coi như tương đối mạnh mẽ, những người đàn ông trong thôn nhanh chóng khai ra bọn buôn người đã bán phụ nữ cho mình.
Người này cũng là người huyện, cục công an lập tức xuất động cảnh sát vũ trang đến nhà người nọ bắt giữ.
Giống như phó huyện trưởng dự liệu, người nọ quả nhiên đã nghe được tin tức nên đã trốn ra ngoài, hắn rất giảo hoạt, không đi tàu hỏa, mà lựa chọn bắt xe chạy ra ngoại huyện.
Linh Bảo lấy được quần áo của hắn trong phòng, vẽ một tấm bùa tìm tung tích, giao cho người phụ trách hành động lần này của cảnh sát vũ trang. Bởi vì người phụ trách đã sớm được Cục trưởng dặn dò, cũng không nghi ngờ gì, lập tức dựa theo phương hướng bùa tìm tung tích chỉ thị dẫn người đuổi theo, thành công bắt được tên buôn người ở nhà ga xe lửa thị trấn bên cạnh. Thông qua tử vi của kẻ buôn người này, Linh Bảo giúp cảnh sát vẽ mấy bức chân dung kẻ đã liên lạc với anh ta, đồng thời thông báo cho cảnh sát phương thức liên lạc của họ.
Tiếp theo là thời gian để cảnh sát làm việc. Thông qua đường dây này, công an tỉnh đã tiến hành lập án liên tỉnh, sau hơn ba tháng đấu tranh gian khổ, đã bắt được mạng lưới hơn 70 đối tượng buôn người, giải cứu hơn 3000 phụ nữ bị bắt cóc, trở thành một vụ án lớn gây chấn động cả nước.
Bởi vì số lượng người mua bán lớn, tình tiết tăng nặng, hầu hết những người trong mạng lưới này đều bị kết án tù chung thân hoặc thậm chí tử hình. Mà bảy người đàn ông trong thôn mua Phùng Lan Lan và những người khác, bởi vì ngược đãi nghiêm trọng và bắt cóc phụ nữ, bị nạn nhân truy trách nhiệm, đều bị kết án nhiều năm, thậm chí có một bản án chung thân, đã trở thành điển hình được phát sóng bởi nhiêu phương tiện truyền thông, gióng lên hồi chuông cảnh báo cho các vùng nông thôn lạc hậu khác đang cố gắng mua phụ nữ. Đây là chuyện sau này. Sau khi Linh Bảo giúp đỡ tìm kiếm kẻ buôn người trở về, liền đi hội hợp với đám người Phùng Kim Thành.
Tìm được con gái vê, Phùng Kim Thành không những coi trọng Linh Bảo hơn, mà còn càng thêm cảm kích. Nghĩ đến một cô gái trẻ như cô, tuy rằng rất có bản lĩnh, nhưng một mình ở lại huyện xa xôi cũng không an toàn, nên quyết định ở khách sạn chờ cô cùng về tỉnh thành. Ông ta đón Linh Bảo từ quê nhà lên, cũng muốn đưa cô bình an đưa trở vê.
Bọn họ ở tại khách sạn bốn sao duy nhất trong huyện, chờ Linh Bảo trở về khách sạn, mới bắt đầu ăn cơm.
Đám vệ sĩ một bàn, ông ta cùng Phùng Lan Lan và Linh Bảo ba người một bàn. Lượng cơm của Linh Bảo ông ta cũng biết, ba người một bàn cũng gọi gân ba mươi món ăn.
Lúc này Phùng Lan Lan đã thay quần áo mua ở huyện, tóc tai mặt mũi cũng sạch sẽ hơn, nhìn kỹ ngũ quan còn rất thanh tú. Linh Bảo vừa mới tiến vào, còn chưa vào bàn, cô ấy đã cười ngây ngô lấy tay cầm một con cua thơm ngon trước mặt, nước miếng đều chảy hết lên quần áo. Phùng Kim Thành vội vàng nắm lấy tay cô ấy: "Lan Lan, chờ Lục đại sư cùng ăn!" Phùng Lan Lan bị ông ta ngăn không cho lấy cua, bắt đầu khóc nháo, Phùng Kim Thành lại vội vàng xin lỗi Linh Bảo: "Thật xin lỗi, Lục đại sư, con gái tôi không hiểu chuyện, để tôi sai người đưa con bé về phòng trước." "Không cần." Linh Bảo lắc đầu, thấy Phùng Kim Thành luống cuống tay chân lau nước miếng cho con gái, cô mở miệng nói: "Tôi có thể giúp con gái ông khôi phục lại bình thường.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận