Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 147:
Vì thế, Mạnh Thi Văn lập tức trở lại trường học để nói chuyện này với Linh Bảo.
Linh Bảo nghe xong, có chút ngoài ý muốn: "Thằng nhóc kia vậy mà vẫn còn sống sao? Nếu như người bình thường hẳn đã chết rồi." Lúc đó cô đã phát hiện, tinh khí của thiếu niên này bị hao hụt hết sức nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục bị hút thêm một lượt nữa, chắc chắn sẽ sớm tiêu đời.
"Có thể là bởi vì trên người nó thằng bé có một lá bùa hộ mệnh, nghe nói là cầu được ở chùa Linh An với giá rất cao, có thể giúp người ta đỡ được một mạng."
Linh Bảo nghĩ đến tấm bùa hộ mệnh mà Tề Mục đưa cho mình, có thể ngăn được ba lần công kích của tam giới thì không thấy bất ngờ nữa. Trong nhân giới cũng có cao thủ, nếu đã có người làm bùa trình độ tương đương với cô, cũng có thể ngăn cản các loại công kích của yêu ma quỷ quái thì cũng rất hợp tình hợp lý.
"Nếu mình không cứu cậu ta, có phải sẽ có người làm khó cậu không?" Linh Bảo hỏi.
Mạnh Thi Văn lắc đầu: "Sẽ không, đến lúc đó mình sẽ nói rằng cậu không cứu được, bọn họ tự nhiên sẽ không dây dưa cắn mãi không buông nữa."
Linh Bảo nhìn cô ấy một lúc, đại khái biết được một số chuyện xảy ra gần đây trong nhà cô ấy, trên mặt loáng thoáng xuất hiện một nụ cười. Cô nàng này, đối với bạn bè cũng thật chu đáo.
Bởi vì sự tồn tại thân bí của cô nên mấy ngày nay, thái độ của Mạnh Lập Hồng đối với Mạnh Thi Văn tốt hơn rất nhiều, cô ấy thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra được có một người bạn có khả năng cải tử hoàn sinh như vậy sẽ giúp cô ấy nâng cao vị thế như thế nào trong gia đình và xã hội, là cánh tay đắc lực tới cỡ nào.
Nhưng suy nghĩ tới lập trường của cô, Mạnh Thi Văn từ bỏ, nếu cô đã không muốn, cô ấy lập tức sẽ nói với mấy người kia rằng cô cứu không nổi.
Trên thế giới này, thứ đáng quý nhất cũng không phải là sự lương thiện, ngây thơ, mà là trải qua những góc khuất, thấu đáo được những mặt tốt - xấu, vẫn có thể giữ vững được tấm lòng lúc ban đầu đó, đấy mới là điều thật sự đáng quý nhất.
"Thi Văn, cậu ở nhà của mình cũng sống không được thoải mái đúng không? Kỳ thực cậu cũng có thể trực tiếp rời khỏi Mạnh gia ra ngoài lập nghiệp mà? Tại sao cậu lại chọn lựa không rời đi?"
Mạnh Thi Văn cũng không phải kiểu người ái mộ hư vinh, hơn nữa trong tay cô ấy vẫn còn hơn trăm vạn tiền tiết kiệm, cho dù rời khỏi Mạnh gia cũng có thể sống rất tốt, nhưng cô ấy không rời khỏi nơi đó là có nguyên nhân gì đây?
"Mẹ con Vu Giai Dung xem mình như cái gái trong mắt, nếu mình rời khỏi nơi đó, há chẳng phải đang giúp bọn họ một tay hay sao? Hơn nữa, mình còn muốn lấy lại hết những thứ thuộc về mẹ và mình, công ty mà mẹ mình vất vả gây dựng nên, không thể cứ thế rơi vào tay bọn họ được!" Khi nói câu này, ánh mắt của cô ấy lập tức trở nên kiên định, giống như có hai ngọn đuốc nhỏ đang cháy rực trong mắt cô ấy.
Công ty là của mẹ cô và Mạnh Lập Hồng cùng nhau gây dựng từ hai bàn tay trắng, sau khi mẹ qua đời, tuổi cô ấy còn quá nhỏ, nên toàn bộ công ty đều đã rơi vào sự khống chế của Mạnh Lập Hồng. Nếu như cô ấy cứ vậy rời khỏi Mạnh gia, rời khỏi toàn bộ giới thương nhân giàu có của thành phố S, thật quá có lợi cho những người hại chết mẹ cô ấy rồi.
Cô ấy lại không yếu đuối như vậy. Kết hôn thương mại cũng được, gia nhập công ty từ vị trí thấp cũng không sao, cho dù phải lăn lộn cả đời trong bùn đất, Mạnh Thi Văn cô cũng muốn đoạt lại tất cả mọi thứ thuộc về mẹ và mình.
"Ở đó có thứ gì cậu muốn đoạt lại?" Linh Bảo hỏi.
"Cổ phần, một nửa cổ phần của công ty thuộc quyên sở hữu của mẹ mình. Vốn dĩ lúc còn sống mẹ mình đã lập sẵn di chúc, sau khi bà ấy mất, toàn bộ tài sản trong tay bà ấy đều sẽ thuộc về mình, nhưng lúc đó mình vẫn còn quá nhỏ, ba mình với tư cách người giám hộ hợp pháp và nắm quyền điều hành công ty, có quyên thay mình tạm thời quản lý số cổ phần đó. Mười năm qua, những thứ kia sớm đã bị ông ta dời đi tất, cơ hồ chỉ còn lại cái vỏ rỗng mà thôi." Nói xong những lời này, hận ý chôn sâu trong mắt của cô ấy mơ hồ hiện lên, rồi rất nhanh đã bị đè nén lại.
Mấy năm nay, Mạnh Lập Hồng vét sạch công ty cũ, ra sức phát triển công ty mới. Bởi vậy, số cổ phần nằm ở công ty cũ lúc trước trong di chúc mẹ cô ấy để lại, trên thực tế bây giờ đều đã không đáng một đồng.
"Cho nên mình chỉ sợ, nếu hành động một cách danh chính ngôn thuận sẽ không đoạt được chúng trở lại. Nhưng mình còn có thể sống lâu hơn ông ta, là phụ nữ còn có thể liên hôn, tìm kiếm một đối tác mạnh mẽ làm trợ lực để tiến lên, lấy lại những thứ thuộc về chính mình."
Linh Bảo đại khái đã nắm được tình hình, lộ ra một nụ cười tự tin: "Ai nói nếu hành động danh chính ngôn thuận thì không thể đoạt lại? Không phải cậu còn chưa thử hay sao?"
Mạnh Thi Văn nghi hoặc nói: "Linh Bảo, ý của cậu là..."
Linh Bảo ghé vào tai cô ấy nói nhỏ vài câu, Mạnh Thi Văn lộ ra biểu cảm kinh ngạc hiếm có, trợn tròn mắt: "Cái này... Còn có thể như vậy sao?"
"Có thể nha, chỉ cân cậu không ngại trở mặt cùng Mạnh Lập Hồng." Chuyện này đối với cô mà nói, cùng lắm chỉ là vung tay một cái thôi, nhưng đối với Mạnh Thi Văn, lại có thể giúp cô ấy giải thoát khỏi Mạnh gia, bắt đâu một cuộc sống mới.
"Khoảng cách trở mặt của mình với ông ta cũng không còn là bao."
"Được, vậy chúng ta cứ quyết định thế nhé."
Hai người bàn xong đối sách, Mạnh Thi Văn liên gọi điện về nhà: "Linh Bảo nói cậu ấy có thể cứu người, nhưng việc lần trước ở nhà chúng ta khiến cậu ấy cảm thấy rất khó chịu, đại khái là vẫn chưa nguôi giận." Cô ấy cũng lựa lời nói với Lý Bách về chuyện này.
Lý gia cùng Mạnh gia cân nhắc một chút, đã lĩnh hội được thông tin ẩn sau lời nói của Mạnh Thi Văn, đây há chẳng phải là muốn Lý gia cùng Mạnh gia chính thức xin lỗi cô sao?
Vì thế, hai nhà cùng nhau đặt một bàn tiệc hải sản tại một khách sạn năm sao xa hoa ở trung tâm thành phố S, còn chuẩn bị một tấm chi phiếu hơn năm trăm vạn tiên mặt, nhờ Mạnh Thi Văn chuyển lời, mời Linh Bảo tới khách sạn, hai nhà chính thức trực tiếp xin lỗi cô.
Ngày hôm sau, Linh Bảo cùng Mạnh Thi Văn tự mình ngôi xe đi tới khách sạn như đã hẹn. Quản lý đại sảnh chờ sẵn dẫn hai người vào phòng riêng, cửa vừa được mở ra đã trông thấy vợ chồng Lý Bách, Mạnh Lập Hồng còn có Mạnh Thi Vũ đều đã ngồi ở đó chờ sẵn. Mà nữ chủ nhân nhà họ Mạnh là Vu Giai Dung bị thương vào tiệc sinh nhật, đến nay vẫn chưa thể ra khỏi nhà để tới gặp mặt.
"Lục tiểu thư, mời ngài mau vào chỗ!" Lý Bách là chủ bữa cơm này, trước tiên đứng dậy chào hỏi.
Mạnh Lập Hồng lúc này cũng hoá thân thành dáng vẻ của một trưởng bối, ân cần hỏi han, còn tự mình rót trà cho Linh Bảo và Mạnh Thi Văn, lại hỏi cái gì mà trên đường đi có thuận lợi hay không vân vân, tóm lại cực kỳ nhiệt tình săn sóc.
Toàn bộ quá trình Linh Bảo đều tỏ thái độ rất lãnh đạm, ngược lại là Mạnh Thi Văn ngẫu nhiên sẽ đáp lời vài câu.
Mắt thấy đều đã đến đông đủ, Lý Bách gọi khách sạn lên đồ ăn. Nhìn bàn tiệc hải sản quý giá phong phú trên bàn, Mạnh Thi Vũ cũng rất hiểu chuyện đứng lên rót rượu cho các vị trưởng bối cùng những người khác, rót xong rượu thì bưng chén rượu đứng lên, hướng về phía Linh Bảo:
"Ngày hôm đó cũng là tôi không hiểu chuyện, để chị Lục đến nhà chúng tôi trải qua chuyện không vui như thế. Tôi kính rượu bồi tội với chị, mong chị Lục khoan dung, đừng so đo những chuyện nhỏ nhặt trước kia nữa, mạng người quan trọng, chị đại nhân đại lượng, mau cứu giúp Tiểu Khải được không?"
Cô ta thân là một vãn bối, bắt đầu trước, tâm trạng của những người khác cũng lần lượt hòa hoãn hơn, Mạnh Lập Hồng cùng Lý Bách đều âm thầm gật đầu, cảm thấy đứa nhỏ này thật hiểu chuyện.
Nhưng nhìn kĩ lại, lời này của cô ta đâu phải thành tâm thành ý xin lỗi Linh Bảo, rõ ràng đều là đạo đức giả.
Chỉ thiếu nước chỉ trích công khai, mạng người quan trọng như thế mà cô còn có thể ở đây so đo những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Đương nhiên Linh Bảo cũng không chịu lép vế: "Sống nhiều năm như vậy, tôi còn chưa thấy qua ai dùng phương thức chỉ trích để xin lỗi người khác bao giờ. Thi Văn, người em gái này của cậu bình thường xinh đẹp thông minh, sao hôm nay lại nói ra những lời hồ đồ như vậy? Cậu nói xem, cô ta không phải đang cố ý đấy chứ? Lời này nói ra, vừa hay khiến mình tức giận không cứu người, cũng rất vừa vặn để cho ba cậu và chú thím ghi hận chúng ta."
Lời này của Linh Bảo vừa nói ra, ánh mắt vợ chồng Lý Bách nhìn Mạnh Thi Vũ lập tức có chút thay đổi.
Hai chị em này của Mạnh gia, xưa nay đều thích cạnh tranh, chị gái tính cách vừa ương bướng cứng rắn, không bằng cô em mồm miệng lanh lợi, thường xuyên phải chịu thiệt. Nhưng Mạnh Thi Vũ này, trong lúc con trai họ đang không biết sống chết nằm trên giường bệnh, lại có chút tâm tư nhỏ này, thật không thể dung thứ.
Mạnh Thi Vũ quả nhiên có loại tâm tư này, nhưng cô ta không ngờ được rằng, Lục Linh Bảo lại không nể tình mà vạch mặt cô ta ra trước mặt mọi người thế này, nhìn qua thần sắc của vợ chồng Lý Bách biến hoá khác thường, tức khắc sắc mặt cô ta trở nên trắng bệch, mắt rưng rưng nói:
"Không phải, chị Lục, em không phải cố ý, chỉ là em quá lo lắng cho Tiểu Khải mà thôi, nếu chị cảm thấy em có chỗ nào không đúng, muốn đánh muốn mắng em cũng không sao, ngàn vạn lần đừng liên lụy đến Tiểu Khải!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận