Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 110:
Ông ấy trở lại phòng làm việc, vào hệ thống mở hồ sơ của Lục Linh Bảo ra xem, một cô gái nhỏ xuất thân từ nông thôn, không có ba mẹ, trong nhà chỉ còn bà ngoại, kỳ học năm ngoái còn đăng ký xin học bổng. Khuôn mặt nhút nhát trên ảnh hồ sơ, cùng với bối cảnh gia đình như vậy, nhìn thế nào cũng không giống với vị cao nhân thâm tàng bất lộ* kia.
*Giấu tài, không để lộ tài năng.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì người có địa vị như Vi Tuấn sẽ không đến mức lấy ông ấy ra để đùa giỡn. Hơn nữa Vi Tuấn còn đặt biệt dặn dò ông ấy, không nên thấy đại sư trẻ tuổi mà khinh thường, nếu không may đắc tội đến đại sư thì người trung gian như ông cũng sẽ khó lòng mà giải thích với người ta.
Lời nhắc nhở trịnh trọng như vậy khiến hiệu trưởng cũng không dám xem thường. Dù trong lòng vẫn không dám tin nhưng ông ấy vẫn thử gọi điện thoại xem thế nào.
Ông ấy giữ kẽ, lúc bắt đầu gọi không để lộ danh tính.
"Xin chào, là Lục đại sư Lục Linh Bảo đó phải không?”
"Là tôi." lúc này Linh Bảo đang ôn bài trong phòng học, sắp thi cuối kì nên mọi người đều đang trong giai đoạn tiến hành ôn tập, nghe được tiếng chuông điện thoại thì cô đặc biệt ra khỏi phòng học để nghe máy.
"Là Vi tổng - Vi Tuấn giới thiệu cho tôi gọi tới, chuyện là như vầy, nhà tôi có một nơi bị ma quỷ ám, muốn mời đại sư đến xem giúp một chút, cô thấy có được không?" Hiệu trưởng thử dò hỏi.
"Địa điểm ở thành phố S sao? Tôi sắp phải thi cuối kỳ, không đến vùng khác, nếu ông không đợi được thì có thể đi tìm người khác."
Nghe thấy đối phương không có ý phủ nhận mình là thây bắt quỷ, cũng không giấu diếm chuyện bản thân là học sinh khiến hiệu trưởng an tâm đôi chút. Có thể nói được như vậy hẳn là rất tự tin với năng lực của bản thân, hơn nữa cô còn không để tâm việc đối phương có vì vậy mà không mời mình hay không.
"Ở ngay cạnh đại học F thôi, không biết bây giờ cô có tiện tới giúp tôi xem một chút không, việc này thật sự rất khẩn cấp."
Nghe giọng điệu rất gấp gáp của ông ấy, Linh Bảo lập tức đồng ý hẹn gặp đối phương tại phòng riêng ở quán cà phê gần trường.
Cô mang cặp sách đi đến phòng riêng trong tiệm cà phê mà người trong điện thoại đã hẹn, vừa thấy người bên trong liền có chút kinh ngạc: "Hiệu trưởng?”
Mà hiệu trưởng nhìn thấy cô cũng rất bất ngờ.
Đây chẳng phải nữ sinh hơn một tháng trước đã đánh Thường Thiến Thiến hay sao? Lúc ấy mẹ của Thường Thiến Thiến tới trường làm ầm ï một phen, còn bắt cô học sinh này cùng một nữ sinh khác tới phòng làm việc của ông ấy. Khí chất bất khuất không chút sợ hãi của cô gái này khi đó đã khiến cho vị phu nhân nhà họ Thường kia có tức cũng không làm gì được.
Chuyện cũng đã hơn một tháng, ông ấy đã sớm quên mất tên cô gái này, cho nên khi Vi Tuấn nói với ông ấy tên họ của vị đại sư kia ông ấy vẫn không có chút ấn tượng nào.
Nhớ tới lúc đó đám người Thường Thiến Thiến đi vào hồ bơi ma ám một cách kỳ lạ, hiệu trưởng đột nhiên có chút lòng tin đối với bản lĩnh của Linh Bảo. Khi đó Thường phu nhân vô cùng tức giận, còn đặc biệt mời Tằng đại sư nổi danh ở thành phố S tới xem xét, nhưng vẫn không thể nhìn thấu được cô ta. Nói như vậy, đạo hạnh của Lục Linh Bảo hẳn là còn hơn cả Tằng đại sư, chẳng trách Vi Tuấn lại coi trọng cô đến như vậy.
Ông đã từng mời vị Tằng đại sư kia, giả thần giả quỷ một hồi, còn lấy hơn mấy chục ngàn thù lao, nhưng kết quả là chẳng có chút tác dụng nào. Nói không chừng hy vọng cuối cùng lại thật sự chính là vị bạn học Lục Linh Bảo này.
Nghĩ thông suốt những điều này, nụ cười trên mặt hiệu trưởng trở nên nhiệt tình hẳn:
"Vi tổng giới thiệu đại sư với tôi, không ngờ lại là bạn học Linh Bảo, quả nhiên là thâm tàng bất lộ!"
Ông ấy ngược lại không hề đề cập tới chuyện trước đây của Thường Thiến Thiến.
Linh Bảo cười cười nói: "Em là sinh viên mà, cũng chỉ muốn sống cuộc sống sinh viên bình thường thôi ạ.'
Hiệu trưởng hiểu ý nói: "Em yên tâm, chuyện này thầy nhất định sẽ giữ kín giúp eml"
Dấu sao thì Thường phu nhân vẫn còn đang cắn răng cắn lợi tìm cho bằng được hung thủ đã ám hại con gái mình, mà Lục Linh Bảo chẳng qua chỉ là một cô gái xuất thân từ gia đình bình thường, nếu thật sự bị bà ta phát hiện thì ngược lại còn gây nên phiền phức lớn. Nên tạm thời ông ấy có thể giấu giúp được bao lâu thì cứ giấu trước đã.
Linh Bảo gật đầu một cái, vị hiệu trưởng này quả thật rất biết điều.
"Hôm nay hiệu trưởng tìm em là vì chuyện hồ bơi kia sao?"
Hiệu trưởng thản nhiên thừa nhận: "Đúng vậy, em cũng chuyện biết khu bơi lội của trường học rồi đấy, mặc dù đã tìm rất nhiều người tới nhưng vẫn không có chút hiệu quả nào cả. Sắp phải tổ chức Đại hội thể thao rôi mà hồ bơi vẫn không thể dùng được, thây đang sốt ruột lắm đây này!"
"Bạn học Linh Bảo, nếu em có biện pháp nào thì giúp thây thu xếp một chút, chỉ cần giải quyết được vấn đề, cộng thêm em là người trong trường, thây nhất định sẽ trả thù lao cao hơn một bậc, người khác thầy trả 15 vạn, nếu là em thầy sẽ trả hẳn 20 vạn."
Số tiên này đều là ngân sách của nhà trường, nhưng cũng không hề gì khi ông dùng nó để mua ân tình của Linh Bảo.
Linh Bảo cũng không vào ngồi mà cầm balo lên rồi đi ra ngoài luôn: "Vậy bây giờ đi xem luôn đi, làm sớm xong sớm để em còn đi ăn cơm nữa ạ."
Hiệu trưởng: ... Người trẻ tuổi bây giờ đều khí thế hừng hực như vậy sao.
Bởi vì Linh Bảo không muốn để lộ thân phận, nên hiệu trưởng không thể làm gì khác ngoài tự câm chìa khóa, một thân một mình cùng cô đi vào khu bơi lội.
Lúc này khu bơi lội lớn vắng tanh, dù bây giờ là ban ngày nhưng nghĩ đến chuyện mới xảy ra vào buổi sáng, hiệu trưởng vẫn cảm thấy rờn rợn trong người, khu bơi lội dường như trở nên khang khác, lúc vào liền xuất hiện loại cảm giác u ám khó giải thích, ngay cả nhiệt độ dường như cũng thấp hơn bên ngoài mấy độ.
Mà vị đại sư trẻ tuổi Lục Linh Bảo này đứng trên bờ nhìn chung quanh một hồi, nói ra một câu khiến cho người khác kinh hồn bạt vía:
"Cô ta không ở đây, hiệu trưởng, thầy xuống nước dụ cô ta ra đi." Linh Bảo vỗ vỗ bả vai ông ấy một cái, truyền vào người ông ấy một lượng lớn âm khí, biến ông ấy từ một người tràn đầy dương khí thành một con mồi đạt tiêu chuẩn.
Người âm khí nặng không đủ dương khí bảo vệ sẽ dễ dàng thu hút bọn ma quỷ đang tìm thế thân hoặc tìm người để ám, cho nên trước giờ thường được dùng để chiêu quỷ.
"Thầy... Thầy đi dẫn?"
Nghe được lời này, đến cả nói chuyện hiệu trưởng cũng nói không trôi chảy.
Nam sinh kia vào buổi sáng không chỉ bị kéo xuống nước mà còn bị khoét một mắt, con quỷ hung ác như vậy, lỡ đâu lúc ông ấy xuống...
"Thầy đừng sợ, em sẽ theo dõi, không xảy ra chuyện gì đâu." Linh Bảo cười trấn an nói: "Hơn nữa dù em có xuống dụ thì nó cũng không xuất hiện."
Dù sao ông ấy cũng là giáo viên, không muốn để học sinh xem thường mình, hiệu trưởng cắn răng, cởi áo khoác và giày rồi nhảy cái âm xuống nước, cứ coi như đang đi bơi mùa đông là được!
Lúc này nước trong hồ bơi không được làm ấm, hệ thống sưởi trong khu cũng tắt hết nên sớm đã lạnh đến thấu xương, ông ấy vừa nhảy xuống nước toàn thân đã tê cóng, vội vàng bơi qua bơi lại trong hồ.
Ước chừng bơi được mười mấy phút, ông ấy cảm giác thân thể không còn lạnh như lúc đầu nữa, đột nhiên có vật gì đó bắt lấy chân trái, khiến cả người ông ấy bất giác chìm xuống.
Nỗi sợ hãi khiến máu trong người ông ấy trong nháy mắt chảy ngược trở lại, ông ấy nhắm chặt mắt, sợ nhìn phải thứ không nên nhìn, trong lòng thâm cầu nguyện nha đầu Lục Linh Bảo kia không nói khoác, bây giờ quỷ tới rồi, mau mau cứu ông ấy lên đi!
Đang miên man suy nghĩ, hiệu trưởng cảm giác cơ thể mình đột nhiên được kéo từ dưới nước lên, ông mở mắt nhìn theo bản năng thì thấy cả người đã ướt sũng đang đứng trên bờ. Còn chưa kịp mừng rỡ thì nhìn thấy ma nữ lúc nãy nắm chân ông ấy cũng bị kéo lên bờ.
Ma nữ kia mặc chiếc áo phông xanh dương và quần đùi ngắn, tóc dài, da trên người đã thối rữa đến mức loang loang lỗ lỗ, cô ta ngước đôi mắt chỉ còn lại tròng trắng, vẻ mặt dữ tợn đang há miệng định cắn vào đùi ông ấy.
Hiệu trưởng bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất. Nhưng cơn đau còn chưa xuất hiện, ông ấy lại nhìn một cái, thấy trên người nữ quỷ đã bị dán một tấm bùa, cô ta co quắn giấy giụa, miệng phát ra những tiếng gào thét đầy tức giận.
Mà cô gái bên cạnh vẫn đang bình tĩnh đứng nhìn, trên mặt không hề có nét sợ hãi. Cô ngôi xổm xuống nắm lấy cánh tay ông ấy, qua một lúc lâu sau, hiệu trưởng kinh ngạc phát hiện thân thể lạnh cóng của mình đã ấm áp trở lại, ông lại sờ lên người, quần áo và tóc vốn ướt nhẹp bây giờ lại hoàn toàn khô ráo.
Đúng là sức mạnh quá thần kỳ!
Trong lòng ông ấy lập tức cảm thấy kính sợ vị đại sư trẻ tuổi này, không dám xem cô như người bình thường nữa.
Ông ấy đang định nói một tiếng cảm ơn thì thấy Lục đại sư từ trên cao nhìn xuống nữ quỷ dưới đất:
"Nói! Rốt cuộc tại sao mày lại làm loạn trong khu bơi lội này?"
"Tao muốn báo thù! Tao phải báo thù!" Nữ quỷ hét lớn, càng giấy giụa mạnh hơn, trên khuôn mặt dữ tợn nổi đầy gân xanh, càng nhìn càng đáng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận