Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần
Chương 167:
Mẹ của Dịch Kiệt là người vùng khác, hai vợ chồng bọn họ đều cho rằng cô ta được gả đến đây đã là trèo cao, cho nên từ trước đến nay luôn la mắng, chửi bới cô ta, lúc này cũng vì quen miệng mắng mỏ rồi cho nên dũng khí mới càng ngày càng lớn như vậy.
Ông nội của Dịch Kiệt thì đi thẳng tới nhà bếp lấy con dao tới, vừa chém vào không trung vừa chửi cùng bà nội Dịch Kiệt.
Được một lúc sau thì nhìn thấy trong phòng không có gì bất thường nữa, hai người bọn họ mới ngừng chửi rủa.
Nhìn thấy Dịch Kiệt như vậy cũng không có cách gì tự ngủ được, hai ông bà mới đỡ cậu ta về phòng mình, ba ông bà cháu cùng ngủ trên một chiếc giường.
Nhìn thấy bạn già muốn đi cất con dao thì bà nội Dịch Kiệt vội vàng ngăn cản: "Cứ để dao ở dưới gối nằm, có thể trừ tà đó! Con đàn bà chết tiệt đó còn dám tới, chúng ta sẽ chém nó thành bãt"
Ông nội Dịch Kiệt cũng nghĩ như vậy, hung khí trấn tà, thế là nhét con dao phía dưới gối nằm.
Dịch Kiệt được ông bà trấn an, khó khăn lắm mới chìm vào giấc ngủ được, nhưng trong giấc mơ cậu ta vẫn mơ thấy mẹ mình biến thành lệ quỷ truy sát mình, cậu ta sợ hãi cực độ rồi bừng tỉnh, nhìn lên trân nhà mà hoa cả mắt, không biết tại sao lại cảm thấy cả người rét run, cậu ta nghiêng đầu qua bên trái thì phát hiện ra mẹ mình đang nằm ngủ bên cạnh.
Cô ta vẫn đang mặc chiếc áo màu nâu sẫm kia, toàn thân đều là vết thương ghê rợn do cậu ta chém.
Cậu ta thét lên một tiếng chói tai, tay chân luống cuống bật dậy định chạy trốn xuống gầm giường, thi thể bên cạnh cậu ta lại đột nhiên mở mắt ra, giơ cánh tay gầy gò ra chộp cậu ta lại. Dịch Kiệt bị cái tay tóm lấy thì sợ hãi đến mức không có cách gì thoát ra được.
Ánh mắt cậu ta lướt thấy cán dao dưới gối nằm, cậu ta lập tức nhớ lại lời ông nội nói để dao dưới gối có thể trấn tà, vội vảng rút cái dao đó ra hung hăng chém về phía móng vuốt đang túm lấy mình.
Móng vuốt vừa thu về thì từ thi thể của mẹ ruột cậu ra phát ra tiếng kêu gào đau đớn, còn Dịch Kiệt thì vội vàng chạy ra ngoài.
Không ngờ cửa lại mở không được, cậu ta đang liều mạng kéo cửa thì cảm thấy tay mình bị siết chặt, quay đầu lại nhìn thấy người mẹ đáng sợ của mình lại đứng ở phía sau, một tay sắp vồ lấy ngay trước mắt cậu ta.
Cậu ta trở tay chém lại một dao, thi thể kia liền ngã xuống, phần ác độc trong lòng của Dịch Kiệt lại nổi lên, cậu ta tiếp tục giơ dao lên chém nhiều nhát về phía thi thể kia.
"Tôi chém chết bà! Tôi chém chết bài Ai kêu bà dám giết tôi! Tôi chém chết bài!"
Cậu ta vừa hét vừa chém. Đúng lúc này, bên ngoài cửa lại vang lên một tiếng thật lớn, một đám người xông vào, một người trong đó túm lấy cánh tay của cậu ta, hung hăng đánh cho cậu ta một bạt tai, rồi đoạt lấy cái dao từ trong tay cậu ta ra.
Dịch Kiệt lúc này mới tỉnh táo lại, nhìn xung quanh bốn phía thì thấy ông nội của cậu ta đang nằm ngã trên giường kêu rên hu hu, trên ga giường máu loang ra một mảng thật lớn, máu còn tuôn ra từ cổ tay trái của cậu ta, trên da thịt thì bị rách một lỗ thật lớn đến mấy xăng ti mét. Mà bà nội thì lại bị thương rất nặng, ở trên bờ vai, trên khắp cơ thể, sàn nhà dưới cửa toàn là máu, có thể nói là một vũng máu cũng không phải là nói quá.
Một trong số người cảnh sát cầm máy quay chuyên dụng vỗ mạnh vào tay của cậu ta, cậu ta thuận thế nhìn về hướng này thì thấy trên tay mình vẫn đang cầm một con dao còn rỉ máu.
"Không, không! Lúc nãy là tôi đang chém quỷ, không phải chém ông bà nội!" Cậu ta rất khó mà chấp nhận kết quả này.
Đối với ông bà nội từ trước nay luôn tuyệt đối làm theo lời mình, cậu ta cũng có mấy phần tình cảm.
"Bỏ vũ khí xuống!" Một viên cảnh sát hét lên với cậu ta, trong tay cầm súng uy hiếp cậu ta.
Đi vào với cảnh sát còn có Linh Bảo cùng với bảy tổ viên trong tổ của Tề Mục, Linh Bảo vừa vào phòng, nhanh chóng lấy ra một nắm lá bùa ném lên không trung, các lá bùa cấp tốc bay về bốn phía của vách tường rồi dán chặt lên đó.
Đây chính là phiên bản nâng cấp của Ngũ Lôi phù, chuyên dùng đế trấn áp các đòn tấn công của tà ma, tạo nên một vòng vây. Một khi bị phù chú này phong ấn thì lệ quỷ ở bên trong phòng sẽ không trốn thoát được.
Tề Mục nhìn Linh Bảo làm một loạt động tác này thì có một tia sáng lóe lên trong đôi mắt ấm áp của anh. Cách bày trận pháp phù chú ra khỏi không khí như vậy, hầu như chỉ có những Tiên thiên bẩm sinh đã tu luyện hàng chục năm mới có thể phóng linh khí một cách chính xác và tự do như thế, mà bây giờ cô mới mười chín tuổi thôi, thật là một tài năng đáng kinh ngạc.
Cảm nhận được có tu giả đi vào, lệ quỷ trong phòng trong nháy mắt liền phóng ra ngoài, bây giờ cô ta đã thoát khỏi trạng thái dòng dữ liệu, cũng đang là lúc sức mạnh yếu nhất, cho nên không dám đối đầu trực diện với nhiều tu giả như vậy, cô ta vốn định rút lui rồi hôm khác lại đến báo thù, ai ngờ bức tường vốn mềm nhữn như đất bây giờ lại cứng như thép, căn bản không thể nào xuyên thủng được, cô ta vừa va vào thì bị dội ngược trở lại, linh thể lóe lên tia chớp, ngay sau đó là cảm giác bỏng rát truyền đến.
Thấy nữ quỷ toàn thân đẫm máu ngã xuống đất, mấy thanh niên chuyên bắt quỷ trong nhóm Tề Mục lập tức dùng kiếm gỗ đào vây lấy cô ta.
Nhưng lệ quỷ đó rất nhanh đã hồi phục lại, mấy người bọn họ cùng đánh từ hai phía, nhưng còn chưa chạm vào được một sợi linh thể nào của lệ quỷ đã bị cô ta đột phá vòng vây, lần nữa lao về phía cửa sổ.
Linh Bảo thong thả đứng ở một bên quan sát trận chiến, nhìn thấy bọn họ không xử lý được thì mới lấy ra một tờ Ngũ Lôi phù, dùng thần thức để điều khiển, cô ném nó lên người của lệ quỷ.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy được một tia sét lớn bằng cổ tay đánh trúng lệ quỷ, lệ quỷ gầm lên một tiếng đinh tai nhức óc, khiến cả nhà rung chuyển, trong nháy mắt, oán khí trên người nó đã tiêu tán đi rất nhiều.
Mấy người thanh niên trong nhóm của Tề Mục vây quanh lại, lệ quỷ kia lập tức xông về phía Dịch Kiệt, nói chính xác hơn là phóng về phía Dịch Kiệt đang cầm con dao.
Vì mối quan hệ huyết thống giữa hai người cho nên cô ta nhập vào người đối phương rất nhanh.
Dịch Kiệt bị lệ quỷ nhập nên khỏe mạnh vô cùng, trong chớp mắt túm lấy bà nội Dịch Kiệt đang nằm dưới đất, dùng dao kề sát vào cổ bà ấy nói: 'Không được qua đây, nếu không tôi sẽ cứa đứt cổ bà ta!"
Giọng nói vịt đực của cậu ta biến thành giọng nữ khàn khàn chói tai của lệ quỷ, giống như bên trong màng nhĩ bị vướng sợi tóc, khiến màng nhĩ phát ra tiếng sột soạt, cực kỳ khó chịu.
"Nhanh thả bà ấy ra, nếu không chúng tôi nổ súng đó!" Người cảnh sát hét lên.
"Bắn đi, bắn chết tên súc sinh này đi!" Dịch Kiệt bị lệ quỷ nhập nên nói một cách ngông cuồng.
Dù sao đó cũng chỉ là một đứa trẻ 12 tuổi, cảnh sát thật sự cũng không dám nổ súng.
Mặc dù bà già kia có chút đáng ghét nhưng lại không đáng phải chết. Đám người Linh Bảo vốn chỉ muốn dạy cho Dịch Kiệt một bài học, không ngờ nữ quỷ này lại mê hoặc được thần trí của cậu ta khiến cậu ta dùng dao chém hai ông bà. Cho nên đám người của Linh Bảo mới sớm xông vào, bây giờ đương nhiên cũng không thể giương mắt nhìn bà lão bị giết chết.
Linh Bảo đang muốn rút một tờ Ngũ Lôi phù từ trong túi ra, định tấn công lân nữa thì bị cặp mắt sắc nhọn của nữ quỷ phát hiện:
"Không được cử động, nếu không tôi sẽ giết bà ta, tất cả giơ tay lên!"
Tất cả mọi người suy tính một lúc, dù sao cũng là hai mạng người, thế là tất cả dân dần bỏ vũ khí xuống giơ tay lên. Linh Bảo cũng cùng giơ tay lên, nhưng ánh mắt lại chăm chú vào hành động của nữ quỷ, cô định nhân cơ hội ra tay trước đoạt lấy con dao trong tay cô ta rồi đánh cô ta ra khỏi cơ thể của Dịch Kiệt. Nhưng không ngờ, nữ quỷ kia đột nhiên lại tấn công trước, cô ta giơ con dao lên như ngọn đại bác xông về phía Linh Bảo.
Cô ta biết rõ, người có sức uy hiếp nhất ở đây đối với cô ta chính là cô gái nhỏ tuổi, yểu điệu kia, cho nên phải giải quyết cô trước.
Mặc dù mấy tu giả này có thể khắc chế được quỷ vật, nhưng cơ thể vốn chỉ là người phàm xác thịt, sao lại không sợ dao chứ. Chỉ cần chém cô một nhát thì cô sẽ trở nên vô dụng thôi.
Mắt thấy nữ quỷ kia muốn chém vào cổ của Linh Bảo, đột nhiên có một thân ảnh còn nhanh hơn cô ta lao tới chắn ngay trước Linh Bảo. Dưới sự thao túng của nữ quỷ, sức mạnh của Dịch Kiệt vô cùng mạnh, một nhát dao chém xuống lập tức cắm sâu vào da thịt, máu tươi bắn ra tung tóe.
"Tê Mục!" Trình Thiêu Thi đi theo anh tới không tự chủ được kêu lên một tiếng.
"Tổ trưởng!" Người trong tổ của Tề Mục cũng kêu lên.
Mặc dù Tề Mục là người có tu vi cao nhất trong số những người cùng thế hệ, nhưng cũng không phải như các cao thủ tiên thiên có cơ thể đao súng không thể xuyên qua, cho nên anh cũng sẽ bị thương giống như người bình thường vậy, anh dùng lưng mình đỡ dao, nhát dao này chém xuống, nếu như thương tổn đến cột sống thì hậu quả khó mà lường trước được.
Linh Bảo vốn đang chuẩn bị bắt lấy nữ quỷ tự chui đầu vào lưới này, nhưng tay còn chưa kịp giơ ra thì lại bị cái ôm của Tê Mục chắn lại, nhất thời cảm thấy vô cùng hoang mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận