Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 102 - Nhìn ta dễ bắt nạt lắm sao?

Sau khi nói xong, hắn ra hiệu cho bọn người Lục Sơn tiếp tục vận chuyển, không cần để ý đến bọn họ.

Lục Sơn biết thực lực của Lâm Phàm, phất tay ra hiệu cho mọi người tiếp tục vận chuyển, tình huống đột nhiên phát sinh này hắn ta cũng không nghĩ tới, nhưng rất rõ ràng, bây giờ hành động của Lâm Phàm quả thật đã có thể chấn nhiếp bọn họ.

Bọn người Hồng tỷ đối mặt với tình huống trước mắt, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì, nhất là khi thấy người của tường rào Miếu Loan không bận tâm đến sự tồn tại của bọn họ, tiếp tục vận chuyển vật tư, cái này khiến bọn họ cảm thấy đối phương đang đánh bốp bốp vào mặt bọn họ.

"Móa, tên tiểu tử ngươi mẹ nó thật là phách lối, lão tử thử bản lĩnh của ngươi một chút."

Trong đám người, một nam Liệp Sát giả bước ra.

Lâm Phàm nhìn về phía đối phương, lửa bùng lên, bao trùm cả đường đao.

Liệp Sát giả vừa rồi còn sát khí mười phần, nhìn thấy tình hình này, đột nhiên ngừng lại, nháy nháy mắt nhìn Lâm Phàm, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Hồng tỷ, không nói gì, nhưng ý rất rõ ràng.

Hồng tỷ, là ta lỗ mãng, người ta là Giác Tỉnh giả, nếu như ta xông lên có khi nào bị người ta chơi chết không?

Có lác đác vài thành viên vận chuyển vật tư ra ngoài.

Đây quả thật là vô cùng mạnh mẽ đó.

"Ta nghĩ chúng ta có hiểu lầm rồi." Hồng tỷ nói.

Trâu bò.

Các thành viên của tường rào Diêm Hải cũng không ngờ đối phương là Giác Tỉnh giả.

Lúc này.

Hồng tỷ đánh mắt ra hiệu, lui về, đừng làm chuyện thêm phức tạp.

Lâm Phàm không nảy sinh xung đột với bọn họ, nhân số của đối phương không ít, một khi xảy ra xung đột, hắn có thể đảm bảo bản thân không có bất cứ vấn đề gì, nhưng mà nhóm người ra ngoài cùng hắn kia, có tổn thương hay không thì rất khó nói.

Quả nhiên, một người nào mà phách lối thì người đó đều có tiền vốn để phách lối.

Liệp Sát giả nhận được tín hiệu, không nhìn Lâm Phàm một chút nào, lùi lại vào trong đám người, chỉ cần ta không nhìn vào ánh mắt đối phương, thì sẽ không biết lúc này đối phương đang khinh bỉ mình.

Nhìn thấy một mình Lâm Phàm có thể trấn áp được đám người của tường rào Diêm Hải, trong lòng ai cũng âm thầm hô to.

Trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Lâm Phàm nói: "Ta nghĩ giữa chúng ta không có hiểu lầm gì cả, ta đã nói rồi, đồ ở tường rào Bảo Phong chính là của chúng ta, không liên quan gì đến các ngươi cả, nếu như các ngươi thật sự muốn tìm đồ, vậy thì phải đợi sau khi chúng ta vơ vét xong rời khỏi nơi này, mới đến lượt các ngươi."

Từng chiếc ô tô đi qua con đường bị sụp đổ, xuất hiện trong tầm mắt của moị người.

Nếu như có thể trấn áp được, đương nhiên là tốt.

Tiếng ô tô chạy đến.

"Là bọn họ..."

Chỉ có thể hiện vẻ mặt lạnh lùng, mới có thể thản nhiên giải quyết mọi chuyện.

Diêu Thế Quang thì chính là Giác Tỉnh giả cấp ba, làm việc tùy tiện, điên cuồng.

Nhưng mà hắn tình nguyện ở bên ngoài gặp được dị thú, cũng không muốn gặp được nhân loại, gặp được dị thú chắc chắn sẽ phát sinh chiến đấu kịch liệt, nhưng nếu gặp phải nhân loại thì phiền phức.

Tận thế là dạy người ta trưởng thành trong hoàn cảnh ác liệt, tâm không hung ác thì không thể đứng vững, tranh đoạt vật tư thường xảy ra vô cùng kịch liệt, một người bình thường có vẻ rất quen thuộc, cũng có thể vì một chút vật tư, hố chết đối phương.

Lâm Phàm khẽ nhíu mày, không biết là ai đến.

"A, đây không phải là Hồng tỷ sao, tốc độ nhanh đấy."

Khí ánh mắt lướt đến chỗ Hồng tỷ, toét miệng cười.

Rất nhanh, từng chiếc ô tô dừng lại, cửa xe mở ra, đầu tiên là một đôi chân mang giày tác chiến, ngay sau đó, một nam tử ung dung bước ra, sửa sang lại quần áo, sau đó ngón tay cái vuốt mũi, quan sát trái phải.

Âm hiểm xảo trá, ngụy trang bản thân, đâm sau lưng, khó mà đề phòng được.

Là người mà đội ngũ Cơ Thạch bọn họ không muốn trêu chọc vào nhất.

Đội Cơ Thạch các nàng từ khi thành lập cho đến nay, đã sáu năm rồi, đội ngũ các nàng ngay từ khi thành lập không phải lôi kéo Liệp Sát giả hay Giác Tỉnh giả, ngược lại phần lớn là người bình thường.

Trải qua thời gian phát triển gian khổ, có đội viên trở thành Liệp Sát giả, cũng có đội viên trở thành Giác Tỉnh giả, nhưng phần lớn đều là chết trong miệng dị thú.

Hồng tỷ nhìn thấy đồ án trên ô tô, trong lòng giật mình, trong ánh mắt lộ ra tia kinh ngạc.

Người sống sót sinh sống ở tường rào Diêm Hải khá nhiều, theo sự phát triển, xuất hiện đủ loại đội ngũ nhỏ, chuyên đi săn giết dị thú, sưu tập vật tư, mà tiểu đội Bạo Long chính là tiểu đội của tường rào Diêm Hải, thực lực khá mạnh.

Người đứng thứ hai Diêu Thế Quang của tiểu đội Bạo Long.

Cho dù chưa nhìn thấy người, nhưng dựa vào đồ án trên xe, cũng đã có thể nhận ra người đến là ai.

Nói xong thì nghênh ngang bước đến, lấy điếu thuốc ra, ném vào trong miệng, cắn được chính xác, tiểu đệ đằng sau vội vàng lấy bật lửa ra, nam tử cúi đầu hút một hơi, hai tay kẹp điếu thuốc, vẫn duy trì sự nhiệt tình vừa rồi.

"Ngươi nói xem đang yên đang lành cái tường rào này lại bị phá mất, cuối cùng tiện nghi cho ai chứ, không phải là tiện nghi cho chúng ta sao?"

Hồng tỷ lạnh mặt nói,"Diêu Thế Quang, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"

Diêu Thế Quang cười cười, lộ ra một hàm răng bằng vàng,"Hồng tỷ, lời này của ngươi không đúng rồi, thế nào mà nói là sao ta lại xuất hiện ở chỗ này, tường rào lớn như vậy, có chuyện gì có thể giấu được chứ."

Hồng tỷ hít sâu, nàng biết giấu diếm là chuyện không thể, tai mắt của đội Bạo Long rất nhiều, chỉ cần trong tường rào xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thoát khỏi tai mắt bọn họ.

Thấy Hồng tỷ không nói gì, Diêu Thế Quang cười cười, nhìn tường rào hoang phế xung quanh,"Ai, đúng là đáng tiếc, đang yên đang lành tường rào lại biến thành thế này, ngươi nói Hàn Bình thu thập nhiều vật tư như vậy làm được gì chứ, dùng cũng không dùng đến, cũng không biết là còn sống hay chết."

Đột nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận