Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 172 - Lâm Phàm: Ta phải khiến các ngươi càng cố gắng. (6)

Không đi ra ngoài săn giết dị thú cấp ba, hắn sẽ cảm thấy mình đang lãng phí thời gian, sống uổng phí.

Lâm Phàm không lo lắng sau khi hắn rời đi, tường rào Miếu Loan sẽ gặp nguy hiểm gì, hắn cũng không đắc tội ai cả.

CHo dù đắc tội, người ta cũng không biết hắn là người ở đâu.

Tường rào Miếu Loan có thể tồn tại được mười năm.

Tự có năng lực của nó.

Bây giờ trong tường rào Miếu Loan đã có Giác Tỉnh giả cấp ba, chính là hắn và lão Chu.

Còn lại đều là cấp một, cấp hai.

Số lượng Liệp Sát giả cấp ba cũng không nhiều, nhưng không hề ít.

Ai!

"Ừm..."

Nghĩ đến đây, hắn ta siết chặt tay thành nắm đấm, trong lòng tràn ngập nhiệt huyết phấn đấu.

"Đại Bảo." Lâm Phàm vỗ vai hắn,"Cố lên."

Lâm ca quá bận rộn.

Độc Giác Lang Cẩu chạy nhanh, không để ý đến đám dị thú xung quanh.

Nguồn lực lượng này không thể xem thường, trừ khi xảy ra dị thú triều như lúc trước, nếu không muốn diệt được nơi này, phải trả giá đại giới, chỉ sợ người bình thường không thể nào tiếp nhận được.

Vương Đại Bảo trịnh trọng gật đầu. ...

Hắn ta muốn chia sẻ áp lực với Lâm Phàm.

Sau khi tạm biệt lão Chu. Hắn đến tường ngoài, Vương Đại Bảo đang rửa chiếc xe Pickup màu đen vô cùng đẹp trai cho hắn, biết được hắn lại ra ngoài, Vương Đại Bảo vô cùng kinh ngạc, đồng thời yên lặng nhủ thầm, bản thân nhất định phải cố gắng.

Có thể trở thành động lực giúp người khác phấn đấu trong tận thế, hắn cảm thấy mình vẫn rất có mị lực.

Phịch một tiếng.

Lâm Phàm không nói chuyện, nhưng động tác của Vương Đại Bảo, hắn đều nhìn thấy rõ, tiểu tử này lại đang suy nghĩ lung tung, cổ vũ bản thân phấn đấu.

Ở góc rẽ có môt con dị thú xông ra, va vào nó, nếu như không phải thân thể nó cường tráng, đã sớm bị con dị thú kia đụng bay.

Trong huyện Hồng Trạch.

Đột nhiên.

Không có bất cứ tâm tình vui sướng nào cả.

Tuyệt đối có thể làm càn.

Phương châm chính là tưới lên người bằng hữu.

Chậm rãi bước đến trước mặt đối phương, dị thú cấp một gầm nhẹ, dị thú Độc Giác Lang Cẩu đã thu liễm hơi thở, ở trong mắt con dị thú cấp một này, nó chỉ là một con dị thú hồng huyết bình thường.

Đầu dị thú cấp ba này là hổ tiến hóa, chữ Vương trên trán vàng óng ánh, các dị thú xung quanh run lẩy bẩy, thành thành thật thật nằm rạp trên mặt đất, không dám động đậy.

Độc Giác Lang Cẩu nhìn ra được đây là một con dị thú cấp một.

Đây chính là miêu tả chính xác về Độc Giác Lang Cẩu.

Đôi với dị thú yếu thì mạnh bạo cường sát, đối với dị thú mạnh thì khúm núm.

Độc Giác Lang Cẩu cụp đuôi, nện tứ chi đi về phía dị thú cấp ba.

Cấp bậc của mình rất lớn.

Tiếp tục tìm kiếm ở trong thành, nó cảm nhận được uy thế do dị thú cấp ba tản ra, thuận theo luồng uy thế này mà tìm kiếm.

Rất nhanh.

Nó đã thấy được dị thú cấp ba.

Khi đến gần, Độc Giác Lang Cẩu cắn vào cổ đối phương một cái, hung hắng cắn xé, mãi đến khi đối phương không còn chút động tĩnh nào, nó mới thả ra, móc huyết tinh cấp một ra, nuốt xuống.

Nó nhấc chân lên, nhắm ngay xác dị thú cấp một.

Mắc tiểu.

Đã từng nuốt huyết tinh cấp ba, bây giò nó khó nuốt được huyết tinh cấp một.

Dị thú cấp ba chú ý đến Độc Giác Lang Cẩu, ánh mắt hung lệ miệt thị nhìn sang.

Độc Giác Lang Cẩu hạ thấp thân thể, chậm rãi đi đến trước mặt dị thú cấp ba, lè lưỡi, liếp láp móng vuốt dị thú.

Dị thú cấp ba rất hài lòng.

Điều này thể hiện sự thần phục.

Nếu như Lâm Phàm nhìn thấy tình cảnh này, tuyệt đối sẽ không nhịn được mà đậu đen rau muống.

Ngươi sao có thể ti tiện như vậy chứ, đã nói đi theo ta, một ngày chín bữa, không ngừng có huyết tinh, cuộc sống như vậy biết đi đâu mà tìm, nhưng ngươi thì hay rồi, không phải tự lực cánh sinh, phương châm lại là hèn mọn ẩn núp.

Ai!

Đúng là một lời khó nói hết.

Trong tận thế này, nhân loại cố gắng mạnh lên, cách sống cũng muôn màu muôn vẻ.

"Ngươi từ đâu đến?" Người sống sót đang nói chuyện với Lâm Phàm hỏi.

Ai có thể nghĩ đến giữa tường rào và tường rào, cũng có kỳ thị.

Kỳ thị giữa người với người, rất dễ hiểu.

Cảm giác kỳ thị thật sâu.

Lâm Phàm:... ?

Trên mặt người sống sót kia tràn đầy ghét bỏ.

Lâm Phàm không ngờ tường rào Diêm Hải lại có nhiều người sống sót gia nhập như vậy, thế mà đang đều xếp hàng đi lên.

Khoảng thời gian hắn ở tường rào Miếu Loan.

Chưa bao giờ nhìn thấy có ai chủ động gia nhập.

Cái này chắc hẳn là vì lực hấp dẫn giữa tường rào là khác nhau sao?

"Huynh đệ, xe ngươi thật là đẹp." Có người sống sót đang xếp hàng chủ động chào hỏi.

Lâm Phàm cười nói,"Tạm được, ngươi từ đâu đến thế?"

"Ai, ta từ tường rào Hải Thành chạy nạn đến."

"Đã nhìn ra rồi, nhưng mà sao ngươi không đến tường rào Miếu Loan, ở đó cách ngươi gần nhất mà."

"Này... Đầu óc ta có bệnh à, một tường rào cỡ nhỏ có gì tốt mà gia nhập."

Xe Pickup màu đen vừa xuất hiện đã gây ra sự chú ý.

Tường rào Diêm Hải.

Mọi ngươi sống cũng không dễ dàng.

Đều đối đãi ngang nhau.

Không thể không nói, hiện thực không phân chia nhân loại hay dị thú.

Mà dị thú không phải cũng như vậy sao.

"Miếu Loan."

"Ngươi hỏi ta vì sao không đến Miếu Loan, chính ngươi là người sống sót ở tường rào Miếu Loan, không phải cũng chạy đến đây sao?"

"Ta đến tìm người."

Nghe Lâm Phàm nói, người sống sót này trợn trắng mắt, ý rất rõ ràng, ta tin ngươi cái quỷ ấy.

Lâm Phàm biết đối phương không tin.

Hắn cũng lười giải thích.

Nhưng mà hành vi của đối phương, lại khiến cho hắn nghĩ ngợi, dù sao người ta bỏ qua tường rào Miếu Loan, muốn đến nơi này, rõ ràng lực hấp dẫn của tường rào Miếu Loan rất kém.

Vì thế, hắn còn tiếp tục cố gắng mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận