Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 232 - Vì sao ngươi lại không cần dùng năng lực, bởi vì bọn chúng không có tư cách. (3)

Trần Nhạc nói,"Ừm, ba năm lẻ tám mươi sáu ngày, bên trong tường rào Thủ Đô tranh đấu quyền lợi rất kịch liệt, năm đó Hoàng tướng quân biết trước tai nạn dị thú, chịu vô vàn áp lực mà xây dựng tường rào, hơn nữa tường rào Thủ Đô là lớn nhất, hầm trú ẩn sâu nhất, chính là vì muốn lấy tường rào Thủ Đô làm chủ, dẫn dắt tường rào cả nước, nhưng Hoàng tướng quân vẫn xem nhẹ trật tự sụp đổ, sau khi tai nạn đến, người có dã tâm có dục vọng khống chế quyền lực, tường rào Thủ Đô bị ba đại gia tộc nắm giữ, bọn hắn sẽ không công bố thành quả nghiên cứu ra ngoài."

Hàn Trung Dân nói,"A Nhạc, nên nghĩ đến chỗ tốt, đừng suy nghĩ quá phức tạp."

"Hàn giáo sư, ta đã từng sinh sống ở tường rào Thủ Đô, nơi đó như thế nào, sao ta có thể không biết, bề ngoài hòa bình chỉ là đang che giấu sóng ngầm tranh đấu cuồn cuộn bên trong mà thôi, khi nghiên cứu ra được, ta đảm bảo, muốn tự khống chế năng lượng trong huyết tinh để tăng tinh thần lên, vậy thì cần phải gia nhập vào bọn hắn, cũng giống như ta lúc trước vậy."

A Nhạc nói xong lời này, vén tóc sau gáy lên, đột nhiên thấy được vết sẹo, rõ ràng là đã từng bị mổ ra.

Từ Dương, Mao Lâm, Hàn Trung Dân im lặng.

Lâm Phàm thông qua kính trong xe, cũng thấy được dấu vết này.

Cái này khiến hắn nghĩ đến tình hình ở Tô thành, trong đầu có đạn nổ, tình hình không ổn, thì trực tiếp kíp nổ tung đầu, không quan tâm là Giác Tỉnh giả hay Liệp Sát giả, cuối cùng cũng chỉ có một con đường chết.

Lâm Phàm ghi nhớ lời Trần Nhạc ở trong lòng.

Không ngờ đằng sau xe, có vài con dị thú đang đuổi theo.

"Hai con dị thú cấp bốn, một con dị thú cấp năm." Khi Từ Dương nhìn thấy rõ đường vân ở phần bụng dị thú, sắc mặt đột nhiên thay đổi,"Tại sao lại có dị thú cao cấp như vậy theo dõi chúng ta."

Lâm Phàm phát hiện tình hình có vẻ không đúng.

Quả nhiên có dị thú đuổi theo.

Mẹ nó, đã tận thế rồi, còn muốn tranh đấu, có công sức thì nghĩ cách tiêu diệt dị thú hết vậy sẽ tốt biết bao.

Lời còn chưa nói hết.

Đây là đều chuyện bình thường hắn không nghe được.

Lúc này, hắn ta rõ ràng đã nghĩ đến gì đó.

Ngay khi bọn họ đang nói chuyện.

Hóa ra tường rào Thủ Đô không hề tốt như mình tưởng tượng, quả nhiên, mặc kệ nơi nào, chỉ cần có nhân loại, thì sẽ có tranh đấu.

Bọn người Từ Dương kinh ngạc, vội vàng nhìn lại phía sau.

Lâm Phàm quả quyết giẫm phanh lại, trong lòng suy nghĩ, đám gia hỏa này đúng là phúc tinh của hắn, thiếu cái gì đến cái đó, một thân một mình thì mãi chẳng gặp được.

"Có dị thú đang đuổi theo chúng ta." Lâm Phàm nhắc nhở.

Bây giờ ba con dị thú này xuất hiện, đã giải quyết vấn đề thiếu thốn huyết tinh của hắn.

Mao Lâm nói,"Dựa vào tình hình bây giờ của chúng ta, nếu như đối phó với một con dị thú cấp bốn thì có lẽ còn có thể, nhưng bây giờ lại có dị thú cấp năm, hoàn toàn không thể cản được, chí có đến tường rào Nam Thông, chúng ta mới có thể..."

Xe dừng lại.

"Thế nhưng ở đây còn có dị thú cấp năm nữa." Từ Dương vội la lên.

Lâm Phàm cười nói,"Đừng căng thẳng, cứ giao cho ta là được, ta vẫn luôn tìm kiếm dị thú cấp bốn, bây giờ gặp được thì không thể bỏ qua được, thật sự đa tạ các ngươi, gặp được các ngươi, ta lập tức gặp được dị thú ta muốn tìm, thật sự không biết nên nói thế nào cho tốt."

Bọn hắn nghe không hiểu Lâm Phàm đang nói gì cả.

Từ Dương cũng vô cùng mê mang nhìn Lâm Phàm, không biết hắn dừng xe lại là có ý gì?

Đây chỉ là

"Lái xe đi." Mao Lâm nắm bả vai Lâm Phàm, kinh ngạc nói.

Lâm Phàm xuống xe, bọn người Từ Dương cũng vội vàng xuống xe.

Nói xong những lời này.

Vào lúc Lâm Phàm dừng xe, Trần Nhạc đã chuẩn bị tốt để ra tay, nếu như tình hình không đúng, hắn ta sẽ không chút do dự ra tay, cho dù không phải là đối thủ của Lâm Phàm, hắn ta sẽ không ngồi yên chờ chêt.

Chắc là... Hắn có vấn đề?

Cái gì mà cấp năm, thức tỉnh, gặp phải lúc trước.

Còn cả lời nói có chút khoa trường.

Chỉ là từ Đây chỉ là cũng quá ngang ngược rồi.

Từ Dương biết Lâm Phàm rất lợi hại, có thể là cường giả trên cấp bốn, bởi vậy mới cần huyết tinh của dị thú cấp bốn.

Mao Lâm:... ?

Từ Dương:... ?

"Không sao cả, cấp năm cũng vô dụng, ta đã xem qua, đây chỉ là dị thú cấp năm bình thường mà thôi, nếu như ta gặp phải con dị thú thức tỉnh cấp năm lúc trước, ta sẽ không lấy sự an toàn của các ngươi ra đùa giỡn, cho nên tin ta, ta vô cùng chắc chắn." Lâm Phàm nghiêm túc nói.

Đối mặt với dị thú đang xông đến, hắn chẳng hề bận tâm, tính toán, săn giết hết, sẽ có được bốn điểm tiến hóa.

Còn chưa ra tay, đã nghĩ đến kết quả.

"Ta đi một chút sẽ về, chờ một lát." Lâm Phàm nói khẽ, sau đó chạy về phía dị thú, cái khí chất lạnh nhạt thong dong kia vô hình bao phủ lấy bọn hắn.

Trần Nhạc đứng bên cạnh chỗ ghế lái, thấy chìa khóa xe vẫn còn, trong lòng mới an tâm một chút, nếu như kết quả không ổn, hắn ta sẽ lập tức lái xe, chở mọi người chạy trốn.

"Từ ca, ngươi cảm thấy hắn có thể làm được không?" Mao Lâm hỏi.

Từ Dương nói,"Đừng hỏi có được hay không, ngươi cảm thấy người có thể sống được đến bây giờ sẽ làm ra chuyện không chắc chắn sao?"

Mao Lâm nói,"Sẽ không."

"Chúng ta cứ nhìn đi, nếu như hắn đã tự tin như vậy, đương nhiên sẽ có thủ đoạn của mình, nói thật, hắn khiến ta cảm thấy rất quái lạ, không có loại cảm giác chán chường sau khi bị tận thế tra tấn, ngược lại là vô cùng nhẹ nhàng, không quan tâm đến tận thế." Từ Dương chậm rãi nói.

Mao Lâm và Trần Nhạc nhìn về phía trước.

Nhưng vào lúc này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận