Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 193 - Nhanh chấn tiến lên cấp bốn.

"Nhanh, trốn đi, nhanh chóng trốn đi, không thể để cho quái vật phát hiện ra chúng ta."

Một người sống sót kinh hô, tất cả mọi người bắt đầu hành động, tòa nhà này là nơi bọn hắn sinh hoạt, cửa vào ở lầu dưới đã sớm bị chặn lại, hơn nữa quái vật này có hình thể lớn như vậy, nhất định không thể vào được.

Đám người không suy nghĩ nhiều, hoảng hốt trốn, có người trốn trong góc tường, có người trốn dưới gầm giường, rõ ràng còn cách rất xa, nhưng bọn hắn lại bịt miệng, không dám để bản thân phát ra chút tiếng động nào.

Có vẻ như cảm thấy tiếng động sẽ kinh động đến Song Đầu Cự Nhân kia.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Khi Dương Phi đi đến tòa nhà này, dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên trên, tòa nhà này cao mười mấy tầng, bọn người sống sót sống ở tầng cao nhất, chính là vì muốn tránh bị dị thú phát hiện.

Dương Phi cười quái dị, nhảy lên một cái, bám lấy tường ngoài, dùng cả tay chân, nhanh chóng bò lên tầng cao nhất, lúc bò còn phát ra tiếng ầm ầm khiến sắc mặt đám người sống sót đang trốn trong phòng đại biến.

Làm sao có thể?

Đột nhiên.

"Thả ta ra, thả ta ra."

Trong lòng vẫn luôn tự nhủ thầm.

Người sống sót này đang trốn trong góc tường, vách tường phía sau đột nhiên bị đấm ra một lỗ thủng, một cái tay to duỗi vào, trong tiếng thét chói tai của người sống sót kia, trực tiếp bị Dương Phi túm lấy.

Dương Phi đã leo đến bên ngoài tầng cao nhất, mở con mắt to như đèn lòng đầy gian xảo nhìn tình hình trong phòng, từ mùi phì phì ra tiếng hít thở, vô cùng ngột ngạt, vô cùng khủng bố, đối với đám người sống sót đang trốn mà nói, giống như ma âm, giày vò nội tâm bọn họ.

Dương Phi cười quỷ dị, trực tiếp ném người sống sót này vào trong miệng, âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt phát ra, giống như đang cắn xương cốt.

Làm sao quái vật này biết bọn hắn ở đây.

Người sống sót liều mạng đập vào mu bàn tay Dương Phi, chỉ là lực lượng cua hắn ta quá nhỏ bé, không thể nào gây ra chút tổn thương gì cho Dương Phi.

Người sống sót núp ở góc tường, thân thể co quắp lại, ánh mắt thấp thỏm lo âu, bịt miệng thật chặt, thậm chí còn cảm thấy thanh âm hô hấp của mình thật vang dội.

Rất nhanh.

Phịch một tiếng.

Càng bị dọa đến run lẩy bẩy.

Không có việc gì, không có việc gì.

Bọn hắn thật sự không hiểu nổi tại sao lại xảy ra chuyện này.

"Khà khà khà khà..."

Những người sống sót đang ẩn núp nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Đã có một đồng bạn bị bắt, bọn hắn sợ người tiếp theo bị bắt sẽ là chính mình.

Lúc này Dương Phi giống như rắn độc, không ngừng quan sát, một tay xé mở cửa sổ, duỗi cánh tay tráng kiện đập lung tung trong phòng, tìm kiếm mục tiêu.

Có người sống sót đang trốn trong phòng bếp, Dương Phi chuyển động một cái đầu, trong con mắt màu trắng tản ra hung quang tàn ác, cười dữ tợn, vươn tay vào trong phòng bếp.

Máy bay không người lái truyền hình ảnh về, cũng khiến gã đeo kính vô cùng khó hiểu, hắn ta cũng không hiểu rõ vì sao Dương Phi xác định được đám người sống sót này đang ở đây.

Chỉ là hành vi như thế, cũng đã hoàn toàn dọa sợ người sống sót này.

Vì sao lại bị phát hiện.

Người sống sót hoảng sợ cầm chặt đao, vung chém ngón tay đang duỗi đến, một đao lại một đao, máu bắn ra tung tóe đầy mặt, nhưng Dương Phi dường như không hề cảm nhận được đau đớn, còn có biểu lộ hưởng thụ.

"A..."

Chiều dài cánh tay không đủ, không thể nào bắt được người sống sót kia, Dương Phi giãy giụa thân thể, lay động mặt đất trong phòng, chen đổ mọi thứ xung quanh, trần nhà vỡ vụn, rơi xuống ầm ầm.

Nghĩ không hiểu, hắn ta tiếp tục quan sat.

"Ngươi đừng qua đây."

Người sống sót bị phát hiện kia hoàn toàn luống cuống, cầm lấy cái dao phay rỉ sắt, vung chém lung tung trong không khí, hy vọng có thể ép lui con quái vật này.

Dương Phi cười khà khà, ngón tay nhẹ nhàng mở cửa phòng bếp ra, động tác nhẹ nhàng, có vẻ như rất lễ phép.

Đám người sống sót đang ẩn núp toàn thân run rẩy.

Dương Phi bò vào trong phòng khách, hơn nửa thân thể bò đến phòng khách, hai cái đầu kêu ra tiếng ô ô kỳ quái, âm thanh như vậy, khiến đám người sống sót đang trốn càng ngày càng sợ hãi, tinh thần căng cứng, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Cái này khiến Dương Phi có chút thẹn quá hóa giận, hắn ta táo bạo ra sức lay rớt cửa sổ, xi măng cốt thép bên trong vách tường lộ ra, không thể nào ngăn cản động tác của Dương Phi, rất nhanh, ban công bị phá vỡ, xuất hiện một lỗ hổng to lớn.

Tìm kiếm nửa ngày, vẫn chưa bắt được đồ ăn.

Vẻ mặt như vậy khiến người sống sót càng thêm sợ hãi, càng thêm sụp đổ.

Ngay khi người sống sót này lại nâng đao lên, phập một tiếng, móng tay đen nhánh của Dương Phi đột nhiên duỗi dài, trực tiếp đâm xuyên qua thân thể đối phương.

Người sống sót không dám tin cúi đầu, máu tươi thuận theo quần áo chảy tí tách xuống dưới, đao trong tay rơi xuống vang lên tiếng loảng xoảng.

"Khà khà khà..."

Dương Phi cười quái dị, cái đầu mắt đỏ đang định ăn nhân loại đang bị xiên vào móng tay này, nhưng cái đầu mắt trắng lại không cho cái đầu kia có cơ hội, há miệng, giống như ăn đồ xiên, nhanh chóng bỏ vào trong miệng.

Những người sống sót khác đang trốn thét chói tai, điên cuồng muốn xông ra khỏi phòng, muốn thoát khỏi cái địa ngục kinh khủng này, chỉ là hắn ta vừa muốn chạy đến cửa, cái đầu mắt đỏ há miệng ra, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy thân thể của đối phương, vút một tiếng, sau một tiếng hét thảm, bỏ vào trong miệng, đắc ý nhai nuốt.

Mùi vị thật là thơm.

Nếu như bây giờ có người xuất hiện trong thành phố này, nhìn thấy tòa nhà này, tuyệt đối sẽ kinh hãi đến mức không thể phát ra được âm thanh nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận