Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 237 - Lạt Điều: ta vẫn là bảo bảo mà. (2)

Nghĩ đến thực lực hắn ta đã gần đến Giác Tỉnh giả cấp bốn, cũng cảm thấy có chút áp lực.

Thân thể xoay tròn trên không trung, điều chỉnh trọng tâm bản thân, đột nhiên ép xuống, vững vàng dừng trên mặt đất, mà khi hắn ta vừa rơi xuống mặt đất được một lát, một nắm đấm khổng lồ xuất hiện.

Hắn ta kinh hãi vội vàng ngăn cản.

Phịch một tiếng.

Lê Bạch bay đi giống như một viên đạn, đập phá vách tường, bay vào trong.

Đối với Lê Bạch mà nói chuyện này đúng là mất mặt, nghĩ đến trước kia hắn ta là đội trưởng của Dương Phi, thực lực thì nghiền ép đối phương, nhưng hôm nay hắn ta bị một quyền đánh bay, đúng là khó tin.

Lê Bạch đẩy hòn đá trên người ra, đứng dậy, mặt mũi tràn đầy giận dữ,"Dương Phi, xem ra không dạy dỗ ngươi một chút, ngươi thật sự không biết tốt xấu."

Phịch một tiếng.

Lê Bạch lại bị đánh bay vào trong một tòa kiến trúc, hai tay lại cảm thấy đau, không thể không nói, lực lượng của Dương Phi vô cùng khủng bố, cái này khiến Lê Bạch không phục chút nào, chỉ là không phục thì có cách nào đâu chứ, trải qua trân chiến vừa rồi, đã hiểu rất rõ chênh lệch lực lượng giữa hai bên.

Cũng may hình thể Dương Phi quá lớn, không thể nào chui vào trong tòa kiến trúc, nếu không muốn chạy tuyệt đối không đơn giản.

Năng lực của Lê Bạch được trời ưu ái, trong tình huống cứng đối cứng sẽ chiếm được ưu thế cực lớn, chỉ là Dương Phi cũng không kém chút nào, dung hợp giữa nhân loại và dị thú, tố chất thân thể càng biến thái.

Lê Bạch hít sâu, quả quyết chạy trốn, lúc trước ra tay là vì mặt mũi, mà sau khi chiến đấu, phát hiện mặt mũi không dễ kiếm về được, nhất định phải từ bỏ, dù sao thì xung quanh cũng chẳng có ai, ai mà nhìn thấy chứ.

Ngay sau đó.

Dương Phi gầm thét.

Bên trong tòa kiến trúc âm u, một tiếng gầm tức giận truyền đến, ngay sau đó, Lê Bạch nhanh chóng xông ra, đối mặt với Dương Phi có hình thể khổng lồ không hề e ngại, nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy lên một cái, vung quyền lên. Dương Phi cũng vung quyền.

Dương Phi đợi ở bên ngoài tức giận đấm ngực, phát tiết tức giận trong lòng, nhưng đợi thật lâu cũng không thấy Lê Bạch xuất hiện, Dương Phi đột nhiên vọt đến tòa kiến trúc, xi măng cốt thép dưới tay hắn ta, đều bị xé tan nát.

Chiến đấu giữa hai bên bộc phát.

Trong chốc lát, hai quyền va chạm, hình thành sóng kích dao động khuếch tán ra, vô số đá vụn xung quanh rơi xuống.

Nghe thấy tiếng gầm gừ tức giận của Dương Phi ở bên ngoài.

Lúc trước, nếu như biết Dương Phi sẽ biến thành thế này, hắn ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặt đối phương rời đi như vậy.

Giao đấu một lát.

Bây giờ nói gì cũng đã muộn rồi.

"Lê Bạch, ngươi quá yếu, ngươi đang sợ ta, ngươi đang sợ ta, ta sẽ đi tìm ngươi."

Lê Bạch đang chạy trốn nghe thấy giọng Dương Phi nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, bây giờ hắn ta phải nhanh chóng quay về nói tình hình này cho người trong tường rào, Dương Phi đã trở thành quái vật, thực lực cao hơn Giác Tỉnh giả cấp ba, thậm chí đã đạt đến cấp bốn.

Lâm Phàm nói,"Không sao cả, cứ từ từ, ta cũng không nôn nóng, nhưng mà lão Vương, cho dù ta không có ở nhà, mỗi ngày ngươi và Tiểu Hi Vọng cho dù không cần có nhiều đồ ăn phong phú, nhưng mà ít nhất cũng phải làm chút đồ ăn chứ, ngươi không ăn, đứa nhỏ cũng cần phải ăn mà."

"Đợi một chút, ra ngay đây."

HUyết tinh và thịt dị thú đều được cung cấp.

Trời vừa tờ mờ sáng, lập tức xuất phát lên đường, khi đến tường rào, đã là giữa trưa.

Ngẫm lại cảm thấy thật đáng sợ.

Tường rào Miếu Loan.

"Đừng sợ, đây là dị thú ta gặp được ở bên ngoài, vừa ra đời mấy ngày, ta gọi nó là Lạt Điều, nó thông hiểu nhân tính, sẽ không tổn thương đến ngươi." Lâm Phàm sờ đầu Lạt Điều, vừa cười vừa nói.

Lúc này, Lạt Điều vẫn luôn nằm trong ngực Lâm Phàm tỉnh lại, thò cái đầu tròn ra, tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, khi lão Vương nhìn thấy Lạt Điều thì biến sắc, không tự chủ được lui về sau một bước.

Lão Vương từ trong phòng bếp ra ngoài, đặt đồ ăn lên bàn, thở dài,"Không còn cách nào khác, thế đạo bây giờ rất loạn, nhưng mà tỉnh của chúng ta khá tốt, ta nghe người khác nói, bên ngoài càng loạn, càng đen tối hơn."

TRong nhà.

Đang dẫn dắt bọn hắn đi trên còn đường phát triển thành Liệp Sát giả.

Lâm Phàm dựa vào thành ghế, nhìn trần nhà,"Ừm, rất thuận lợi, thu hoạch không ít, nhưng mà tình hình bên ngoài khá ác liệt, tận thể không hổ là tận thế, thật là đáng sợ."

Nếu như hắn là người bình thường, ra ngoài đi dạo một vòng thì sẽ như thế nế ?

Lão Vương đang bận rộn trong nhà bếp, khi nhìn thấy Lâm Phàm đột nhiên trở về, hắn ta có chút luống cuống, dù sao trong nhà cũng chẳng chuẩn bị bất cứ đồ ăn nào cả, hắn ta và con gái chỉ ăn đơn giản một chút thịt dị thú nhét đầy bao tử thôi.

Hắn ta và con gái đã được quan tâm rất nhiều.

Hắn ta đổi chủ đề, biết con người của Lâm Phàm, tuy rằng với quan hệ giữa hắn ta và Lâm Phàm, hắn ta muốn có loại vật tư nào, người quản lý vật tư chắc chắn sẽ không từ chối, nhưng hắn ta cảm thấy mình không nên ỷ vào mối quan hệ với Lâm Phàm mà bắt đầu hưởng thụ.

Lão Vương nói,"Có thể tiết kiệm được thì tiết kiệm một chút vẫn tốt hơn, bây giờ ruộng đồng vừa mới được khai khẩn, ta và con bé có thể ăn no là được rồi, đồ ăn làm một bữa ăn mấy ngày là được. A, đúng rồi, lần này ra ngoài có thuận lợi không?"

Ai nhìn thấy tình huống này cũng sẽ căng thẳng.

Chứ đừng nói là lão Vương.

Lão Vương vô cùng tin tưởng Lâm Phàm, nghe thấy vậy, thở phào một hơi,"Dị thú cũng có thể bị thuần hóa sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận