Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 444 - Đại tỷ, ngươi đừng chết ở chỗ ta đó.

Mà sau khi Hoàng Hải biết được lại có một vị Giác Tỉnh Giả hệ mộc đến.

Lập tức vô cùng hoan nghênh.

Đầu tiên dẫn Vương Diệu vào trong đồng ruộng.

Vương Diệu vô cùng haong mang.

Chuyện đầu tiên cần làm chính là trồng trọt sao?

Ban đêm, tu luyện.

Độ thuần thục của cảnh giới Luyện Thần đang chậm rãi tăng lên.

Phạm vi khuếch tán tinh thần đã dần dần mở rộng, từ trong ra ngoài, lấy tinh thần thay cho đôi mắt, quan sát cảnh vật xung quanh, đây chính là chỗ tốt đẹp nhất khi rèn luyện tinh thần não bộ.

Lạt Điều đang lim dim mở mắt ra, mê mang nhìn Lâm Phàm, không hiểu rõ người chăn nuôi nhà mình mới sáng sớm đã phát bệnh thần kinh gì thế?

Trò cười, đừng nói Lạt Điều ta sảng khoái đến mức nào chứ, mỗi ngày không phải ăn rồi ngủ thì chính là ngủ rồi ăn.

Cái này khiến Lâm Phàm có trực giác, cái lá cây kia sợ rằng đã bị hủy diệt, có Lạt Điều bùng nổ tăng cường, phải trả giá.

Lạt Điều ta vất vả lắm sao?

Trời đã sáng, Lâm Phàm dừng tu luyện, Lạt Điều nằm trên giường nghỉ ngơi, năng lượng trong mảnh vỡ đã sớm hấp thu sạch sẽ, chiếc lá thứ ba đã tiêu tán lại xuất hiện.

Khi không có bất cứ thiết bị máy móc gì trợ giúp, tiến độ còn có thể nhanh như vậy, đó là nhờ có nhiều người dựng tường là Giác Tỉnh Giả và Liệp Sát giả, nếu như đổi người bình thường đến, đừng hòng mơ tưởng.

Khi tu luyện tinh thần não bộ đến mức cao nhất, tiếp theo chính là tinh thần từ trái tim.

Tiếp tục hạ thân thể xuống, nhắm hai mắt lại, ngu ngơ ngủ say.

Chỉ là cái lá thứ ba này cũng không mọc ở vị trí ban đầu.

Đây mới là chuyện thật sự khó khăn.

Vất vả?

Lâm Phàm rót tình cảm vào trong tường rào Miếu Loan, ở lâu đương nhiên có tình cảm, bây giờ hắn chỉ muốn phát triển nơi này thật tốt, còn về những cái nội tình biết được kia, hắn tạm thời không muốn quản nhiều.

Nghĩ đến dây, hắn chậm rãi vươn tay ra, sờ cái đầu tròn của Lạt Điều,"Lạt Điều, vất vả cho ngươi rồi."

Lúc này, đằng xa có ba chiếc xe xuất hiện.

Lâm Phàm đứng dậy thay quần áo khác, ăn điểm tâm xong, đi ra ngoài, đi đến tường thành ở tường ngoài, nhìn cảnh sắc phía trước, tường thành mới xây có tiến độ khá khả quan, có sự lao động vất vả của mọi người, độ cao của tường thành mới đã sắp ngang bằng tường ngoài.

"Tất cả đều phát triển theo dự đoán của ta, thật tốt."

"Ta thật sự không có."

"Ta không căng thẳng." Lão Lê giải thích.

Bốn nam hai nữ, bộ dáng đều bình thường, nhưng khí thế không tầm thường, đều là cường giả tinh anh còn sống sót trong tận thế.

Cảm nhận sâu sắc cái gọi là thực lực bản thân yếu ớt, ở nơi này, nhìn còn có vẻ là cường giả, nhưng trong mắt người ngoài, hoàn toàn không tính là gì.

Ở tỉnh Dưỡng Lão bọn hắn, huyết tinh cấp hai xem như là không tệ.

Lâm Phàm nhảy xuống tường ngoài, rơi xuống mặt đất, đi về phía trước, bây giờ Lê Bạch rất cảnh giác với kẻ ngoại lai, chỉ sợ gặp được người chạy thoát từ tường rào Ma Đô, đồng thời cái vị Giác Tỉnh Giả gọi là Long ca kia đã gây ra ảnh hưởng khá lớn với hắn ta.

"Mời nói." Lâm Phàm hỏi.

ĐỐi xử như nhau, tuyệt không thay đổi.

Các nàng nói là từ phương bắt đến, phương bắc rất lớn, ai có thể biết là từ tường rào nào đến, nhưng bất kể thế nào, chỉ cần là từ phưng bắc đến, Lâm Phàm đều xem như là từ tường rào Thủ Đô đến.

"Đừng căng thẳng, chưa hẳn là từ tường rào Ma Đô đến." Lâm Phàm đi đến bên cạnh Lê Bạch, vỗ nhẹ vai hắn ta, khi trải qua áp lực, thông thường sẽ giúp người ta càng thêm cố gắng, mà lão Lê chính là như vậy, cố gắng đến mức không ngủ nghỉ.

"Chúng ta từ phương bắc đến, đi ngang qua đây, muốn hỏi thăm các ngươi một vài chuyện, chỉ cần thành thật trả lời, sẽ có chỗ tốt cho các ngươi."

Nói chuyện chính là nữ tử, tuổi khoảng chừng 30, bên hông đeo hai thanh đao, lúc mở miệng, thuận tay ném cho Lâm Phàm một viên huyết tinh cấp hai.

Ra tay cũng khá hào phóng.

"Ta hiểu." Lâm Phàm vừa cười vừa nói.

Ba chiếc xe, mỗi chiếc xe có hai người xuống, tổng cộng là sáu người.

Rất nhanh, ba chiếc xe dừng lại trước mặt bọn hắn.

Lê Bạch vô cùng bất đắc dĩ, cho dù thật sự căng thẳng, cũng không thể nào thừa nhận được, Lê Bạch hắn ta cũng là người cần mặt mũi.

Nữ tử rất hài lòng với thái độ của Lâm Phàm,"Gần đây các ngươi có phát hiện cái gì không đúng. không?"

"KHông đúng?" Lâm Phàm ra vẻ suy tư, đột nhiên trong mắt lóe lên tia sáng."Muốn nói chuyện không thích hợp nhất, đó chính là trong khoảng thời gian gần đây, đột nhiên xuất hiện rất nhiều người xa lạ, nghe nói là tường rào Ma Đô bị dị thú tiêu diệt, từ bên đó chạy đến, ta cảm thấy chuyện này có chút giả dối, tường rào Ma Đô là tường rào lợi hại cỡ nào, dị thú gì có thể phá hư được." Nữ tử nhìn Lâm Phàm chăm chú, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nàng biết đối phương không nói dối.

"Còn chuyện nào khác không?" Nữ tử nói.

Lâm Phàm nhún vai nói,"Không có, ta chỉ biết những thứ này."

Nữ tử thoải mái, ngẫm lại cũng đúng, đối phương chỉ là một thành viên của tường rào cỡ nhỏ, có thể biết được gì chứ."Người quản lý của tường rào các ngươi có ở đây không?"

"KHông có, ra ngoài rồi." Lâm Phàm nói láo đã đạt đến mức xuất quỷ nhập thần, mở mắt nói lời bịa đặt, hai mắt cũng không nháy một cái.

Lê Bạch đứng bên cạnh mặt không đổi sắc nghe, thật ra trong lòng đã sớm sóng cuộn gió gào, mẹ nó, nói láo một câu tiếp một câu, đồng thời đầu óc của hắn ta cũng vận chuyển điên cuồng, dù sao lúc nào cũng có thể tung hứng với Lâm Phàm đang nói dối lung tung.

Cái này gây ra gánh nặng cực lớn đối với đại não của Lê Bạch.

CPU sắp bốc khói luôn rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận