Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 61 - Cướp chỗ đó, chúng ta cái gì cũng có.

"A, đúng rồi, vừa rồi ngươi nói, ngươi được Lâm Phàm cứu đúng không?" Chu Thế Thừa hỏi.

"Vâng, đúng là đã được hắn cứu."

Hoàng Hải vô cùng cảm tạ ơn cứu mạng của Lâm Phàm, ở trong tận thế, có thể gặp được người đồng ý cứu mạng ngươi, quả thật không dễ dàng gì.

Chu Thế Thừa biết Lâm Phàm ra ngoài, tuy rằng lo lắng, nhưng nghe thấy còn sống là tốt rồi, ở trong tận thế, ai cũng có lựa chọn của bản thân mình, người khác không thể quản nhiều.

"Ngươi biết làm gì?" Chu Thế Thừa hỏi, nếu như Hoàng Hải trước mắt này thành thạo một nghề, vậy thì hắn ta có thể đưa ra đãi ngộ tốt hơn một chút, dù sao thì đối phương còn phải nuôi một đứa trẻ.

Cũng không phải là hắn ta nổi lòng thương cảm, mà là đối phương đã từng gặp Lâm Phàm, nếu như là do ngươi cứu, Chu Thế Thừa ta nên cho chút đãi ngộ, thể hiện thái độ, mặt mũi Lâm Phàm ngươi, Chu Thế Thừa ta nhất định phải cho.

Tận thế không phải là chém chém giết giết, đâm sau lưng.

Mà là đạo lý đối nhân xử thế đó.

Những phúc lợi này, thật sự có thể giải quyết được vấn đề khẩn cấp của hắn ta.

Dù sao thì rất thông tình đạt lý.

Chu Thế Thừa đưa ra phúc lợi như vậy rất tốt, không phải ai cũng có thể nhận được.

Hoàng Hải cảm thấy người quản lý của tường rào này không tệ chút nào.

Hai mắt Chu Thế Thừa sáng lên, ở trong tận thế, cái thiếu chính là nhân tài trong phương diện này, bất cứ một tường rào nào, mỗi một người quản lý đều hy vọng có thể phát triển đến tình trạng tự cấp tự túc, nhưng thường rất khó.

"Vâng, đã biết."

Hoàng Hải nói,"Trước kia ta chuyện trồng trọt làm nông nghiệp, ở tường rào Bảo Phong cũng làm nghề này."

Sau đó hắn ta cũng bảo người dẫn Hoàng Hải đi, hơn nữa sau khi Hoàng Hải rời đi, Chu Thế Thừa lập tức nói với một nam tử bên cạnh.

"Tốt, cực kỳ tốt, không ngờ lại có được nhân tài như vậy, thế này đi, sau này ngươi cứ làm nông nghiệp trồng trọt trong tường rào của bọn ta mà sống, bởi vì ngươi có con nhỏ cần chăm sóc, ta có thể cung cấp cho ngươi một chút gạo nấu cháo, đồng thời sắp xếp ở trong tường trong, an bài cho ngươi một chỗ ở, giải quyết vấn đề ở lại của ngươi."

Nghe thấy đối phương là chuyên gia trong lĩnh vực nông nghiệp.

"Không cần cảm ơn, trong tường rào của chúng ta, chỉ cần ngươi có tài năng, vậy thì có thể hưởng được đại ngộ vốn có." Chu Thế Thừa nói ra.

Chu Thế Thừa đương nhiên tin tưởng bọn họ từ tường rào kia chạy đến, cũng tin rằng tường rào Bảo Phong thật sự đã bị dị thú tiêu diệt, nhưng hắn ta không dám chắc chắn, đám người này có phải là do Hàn Bình cố ý phái đến đây tìm hiểu tình hình hay không.

"Cảm ơn, thật sự cảm ơn." Hoàng Hải cảm kích nói.

Nếu như đám gia hỏa kia là được cố ý phái đến đây, dự định nội ứng ngoại hợp, vậy thì sẽ có chút phiền phức.

"A Cường, ngươi cho người nhìn chằm chằm bọn hắn đi."

Nam tử quay người rời đi.

Tại vị trí trung tâm của tường rào, cửa sắt hầm trú ẩn đầy vết máu, rõ ràng đã có rất nhiều người chạy trốn đến đây, muốn vào trong, nhưng không thể nào mở cửa sắt ra, cuối cùng chết thảm trong miệng dị thú.

Bên trong vô cùng bừa bộn, phòng ốc sụp đổ, xe cộ ngổn ngang, khắp mặt đất đều là vết máu, chỉ duy nhất không thấy nhân loại, thậm chí cả chân cụt tay đứt cũng không có, chỉ có thể nói là năng lực thanh lý của dị thú thật sự quá mạnh.

"Hàn ca, chúng ta thật sự phải trốn ở chỗ này, mãi cho đến chết sao?"

Tường rào Bảo Phong.

KHi dã tâm hắn ta bành trướng, đã trực tiếp xử lý ông chủ, tự mình trở thành lão đại.

Bởi vì tận thế rất nguy hiểm, bất cứ người nào nhìn có vẻ đàng hoàng, đều có thể là sói đội lốt cừu. ...

Công trình bã đậu là do ông chủ Hàn ca nhận thầu.

"Hàn ca, vậy sao này chúng ta làm sao bây giờ? Là sửa chữa lại tường rào, hay là xem hầm trú ẩn này là chỗ tránh nạn của chúng ta?" Có người hỏi.

"Chết?" Hàn Bình chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm khiến cho tất cả mọi người giật thót,"Chỉ có rùa đen mới trốn ở trong mai chờ chết, bây giờ bên ngoài vẫn còn dị thú, sốt ruột cái gì chứ? Chờ dị thú ăn sạch đồ ăn rồi, chẳng phải sẽ tự động rời đi sao?"

Tường rào sụp đổ, lộ ra một con đường hầm to lớn, đây chính là lối đi duy nhất mà các dị thú tràn vào.

Ánh mắt mọi người lập tức nhìn sang người nam tử đang ngồi đằng kia đang chơi bật lửa, hắn ta chính là Hàn Bình của tường rào Bảo Phong.

Hàn Bình chỉ hơn 30 tuổi, đầu trọc, dung mạo bình thường, hình thể cũng không cường tráng, văn long vẽ hổ, khiến người ta cảm thấy rất hung ác, người có tâm tính không ổn khi đối mặt, có thể dọa đến mức đổ đầy mồ hôi lạnh.

Mười mấy tuổi hắn ta đã trở thành xã hội đen, đi theo xí nghiệp, làm chút chuyện trong bóng tối, sau đó qua mấy năm tận thế, trật tự sụp đổ, nên đi theo ông chủ đến ở trong tường rào này.

Lúc này, thỉnh thoảng sẽ có bóng dáng dị thú xuất hiện, dường như đang tìm kiếm con mồi.

Đinh một tiếng, tiếng bật lửa phá vỡ sự yên tĩnh.

Một đám người đang trốn bên trong, không khí xung quanh rất ngột ngạt, dường như có một ngọn núi lớn, đè lên người mỗi một người ở đây, khiến họ không thể thở nổi.

Bên trong.

Nói rõ ra thì chính là tự ăn quả đắng.

Nếu như chất lượng tốt hơn, cũng sẽ không thể nào phát sinh loại chuyện hỏng bét này, đúng là một chuyện cực kỳ nhức trứng.

Hàn Bình nói,"Tường rào gần chỗ chúng ta nhất chính là tường rào Miếu Loan, người quản lý chỗ đó là Chu Thế Thừa, Giác Tỉnh giả cấp ba, năng lực là điều khiển kim loại, lợi hại thì lợi hại, nhưng ta không sợ hắn, đến lúc đó chúng ta trực tiếp chiếm chỗ đó, vậy thì cái gì cũng có, vội vái gì mà vội."
Bạn cần đăng nhập để bình luận