Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 424 - Ngươi biết đó, ta am hiểu tu luyện Thiết Sa Chưởng.

Tường rào Miếu Loan phát triển thế nào đều hiện rõ trong mắt mọi người, nhất là chuyện tường rào Kim Lăng tặng máy bay trực thăng đến, lại càng lưu truyền rộng rãi trong tường rào.

Tất cả mọi người đều vô cùng nhiệt tình.

Bọn hắn biết cũng không nhiều, chỉ là cảm thấy ngay cả tường rào cỡ lớn người ta cũng chủ động đưa tặng đồ, chẳng phải nói rõ tiềm lực của tường rào Miếu Loan chúng ta vô hạn sao?

Nếu để cho bọn hắn biết vì sao tường rào Kim Lăng lại tặng lễ.

Có lẽ, bọn hắn sẽ kích động khó có thể ngủ được.

Lâm Phàm đang đi dạo trong tường rào, nhìn bên này một chút, nhìn bên kia một chút, một vài cơ sở kiến trúc ở tường trong đang cải tiến, đám người sinh sống trong tường rào cũng đang bận rộn, ai ai cũng có chuyện mình cần làm.

Hắn đi tìm Lăng Thanh, nhìn tình hình chỗ các nàng một chút, mặc dù thời gian bọn họ đến không lâu, nhưng cũng đã dần dần dung nhập vào trong, thân là Giác Tỉnh giả cấp bốn, nàng cũng là một chiến lực cao cấp của tường rào Miếu Loan.

Hơn nữa còn có chút thân cận với Lương Hồng, rõ ràng nữ nhân dễ hấp dẫn nữ nhân nhất.

Đột nhiên nhìn thấy mấy người đứng trước mấy cái cọc gỗ.

Một nam tử trong đó gầm nhẹ một tiếng,"Khí huyết như hồng, đánh nổ ngươi."

Lúc này, Lâm Phàm nghĩ đến một chuyện.

Đột nhiên.

Biết được thuật thổ nạp là do chính bản thân quản lý Lâm sáng tạo ra, càng kinh hãi không nói được gì, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Khi nắm đấm va chạm với cọc gỗ, cọc gỗ chấn động, cho dù chưa thể một quyền đánh nổ cọc gỗ, nhưng đã có thể để lại dấu vết trên cọc gỗ.

Đương nhiên là vậy, Lăng Thanh cũng tiếp xúc với phương pháp tu hành thuật thổ nạp.

Nói xong lập tức đánh một quyền về phía cọc gỗ.

Chỉ có thể nói, có thể gia nhập tường rào Miếu Loan, là phúc của bọn họ.

Vừa mới bắt đầu, nàng còn bán tin bán nghi với thuật thổ nạp mà họ nói đến, cảm thấy không thực tế, nhưng mãi đến khi Lương Hồng điều động khí huyết ở trước mặt nàng, khuếch tán ra khỏi người, nàng mới hoàn toàn tin tưởng.

Bọn hắn không phải là Giác Tỉnh giả, cũng không phải Liệp Sát giả, hành động lúc này khiến Lâm Phàm vô cùng tò mò.

"Ngưu ca, uy thế từ một quyền này của ngươi thật đáng sợ."

Không ít người tu luyện thuật thổ nạp, nên tuyển thêm đám người tiếp theo, truyền thụ cho bọn họ, đi tới, đi tới, hắn nghe tiếng lốp bốp ầm ầm, dừng bước lại, nhìn về phía xa.

Người xung quanh kinh hô.

Phịch một tiếng.

"Được, trâu bò."

Đối mặt với sự tán dương của mọi người, Ngưu Nam xua tay nói,"Đâu có, ta đây cũng chẳng là gì cả, muốn nói người thật sự lợi hại thì chính là người quản lý của chúng ta, nói thật, chúng ta phải cảm tạ người quản lý này, nếu như không phải người quản lý đại công vô tư, chúng ta sau có thể học được công pháp như vậy, người quản lý cho chúng ta còn sống có tôn nghiêm, có động lực để sống tiếp đó."

Cho nên đau đớn này có là gì đau chứ?

Nếu không có người quản lý, bọn hắn sao có thể có được cuộc sống như bây giờ? Lâm Phàm đứng ở đằng xa, yên lặng nhìn một màn này, một quyền của Ngưu Nam đối với cọc gỗ khiến hắn rất kinh ngạc, không ngờ trong người sống sót bình thường, lại có người có thể điều động khí huyết ngưng tụ trên nắm tay, tạo thành tổn thương nhất định.

Một quyền vừa rồi đánh có chút mãnh liệt.

Một tiếng ho khan vang lên.

Mà nam tử được gọi là Ngưu ca, đắc ý ngẩng đầu lên, chỉ là cái tay đang đặt sau lưng có hơi run run.

Bọn hắn nghe thấy tiếng của người quản lý vang lên, lập tức cung kính hỏi thăm.

"Người quản lý, chào."

Thu hút sự chú ý của hắn.

Nhưng nhìn ánh mắt đám người kia nhìn mình, đó là ánh mắt sùng bái, đã khi nào mình được đãi ngộ như vậy, đó là chuyện hoàn toàn không thể nghĩ đến đó.

Đây là chuyện hắn chưa từng nghĩ đến.

Xem ra trước kia vẫn quá ít chú ý, hắn đối với chuyện đám người tu luyện thuật thổ nạp, vẫn không chú ý nhiều, nếu như không phải hôm nay nhàn rỗi không có việc gì, đi dạo đến đây, thật sự không ngờ ở trong tường rào, trừ lão Lê có thiên phú tu luyện ra, lại còn có một nhân tài không thua gì lão Lê, thậm chí còn mạnh hơn.

"Khụ khụ."

Cũng chẳng phải gãy xương, sợ cái gì chứ.

Đám người lần lượt gât đầu, vô cùng tán thành chuyện này.

"Cảm ơn người quản lý."

"Ngươi nói rất đúng."

Lâm Phàm mỉm cười đi tới,"Ừm, đánh không tệ."

Nên tán dương thì vẫn phải tán dương.

Ngưu Nam nhận được sự tán dương của người quản lý, ngẩng đầu lên, trong lòng vô cùng vui vẻ.

"Các ngươi có thể làm được như hắn không?" Lâm Phàm cười hỏi.

Đám người lắc đầu,"Người quản lý, chúng ta không làm được như Ngưu ca, bây giờ chúng ta chỉ có thể cảm ứng khí huyết trong cơ thể."

Bọn hắn cũng rất khó hiểu với cái này, rõ ràng mọi người cùng nhau tu luyện, thế nhưng Ngưu ca tiến bộ thần tốc, bó xa bọn hắn ở lại đằng sau, có thể nhìn nhưng không cảm nhận được

"Các ngươi cũng không tệ, trong những người tu luyện thuật thổ nạp, thuộc về trung tầng, chỉ cần không ngừng cố gắng, ta nghĩ các ngươi sẽ nhanh chóng tiến bộ đến trình độ điều động khí huyết." Lâm Phàm khích lệ.

Kiểu cổ vũ như vậy có tác dụng, dù sao thì hắn cũng là người quản lý, là người khai sáng ra môn thuật thổ nạp này. .

Nếu như là người khác nói với bọn hắn như vậy.

Bọn hắn nhất định sẽ nghĩ, giả bộ ra vẻ, khiến người khác cảm thấy ngươi rất ưu tú.

Nhưng đối mặt với sự tán thưởng của người quản lý, bọn hắn cảm thấy đây là một loại tán thành của người quản lý đối với bọn hắn.

"Ngưu Nam, ngươi có thể đánh lại một quyền cho ta xem một chút không?" Lâm Phàm hỏi.

Nghe thấy vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận