Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 568 - Hắn như Thần Minh. (2)

Có thể phát triển tập đoàn Trần thị đến tình trạng này, tai mắt của hắn ta đương nhiên rất nhiều, cho dù là khu vực Miếu Loan cũng có, chuyện Vương Hi Vọng bị tập kích, hắn ta cũng biết được ngay.

Đối với hành vi của tập đoàn Long thị, hắn ta cảm thấy bọn người này chính là đang đi tìm chết.

Dù sao thì ai cũng biết quan hệ của Vương Hi Vọng với vị kia, cũng không phải đơn giản như vậy.

Quả nhiên.

Bây giờ vị kia xuất hiện.

Hắn ta biết tập đoàn Long thị sắp xong rồi.

Lúc này.

Lâm Phàm rời khỏi tập đoàn Trần thị, thông báo với Tần Khiếu, những người tập kích Tiểu Hi Vọng chính là do tập đoàn Long thị phái ra, Tần Khiếu biết được chuyện này, trong mắt là sát ý nồng đậm.

"Phong cảnh nơi này quả thật không tệ."

Rời khỏi sân thượng, thuận theo cầu thang xuất hiện bên trong tòa nhà, trong con đường đèn đuốc sáng trưng, có camera chụp được thân ảnh của hắn.

Nhưng đáng tiếc.

Đáng tiếc, luôn có người thích gây chuyện.

Mà Lâm Phàm đến đén sân thượng tập đoàn Long thị, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống bên dưới, khu vực này nhìn thì lửa đèn xán lạn, nhưng lại ẩn giấu tập đoàn Long thị đang âm mưu hại người.

Lúc này, Lâm Phàm biết có một lượng lớn nhân viên đang đi về phía hắn.

Tần Khiếu bắt đầu hành động, vì đề phòng người quản lý của khu vực Trung Tâm cũng cấu kết với Long thị, hắn ta trực tiếp chọn lựa thành viên trong tổ phán quyết rồi tiến về khu vực Trung Tâm.

TRong phòng quan sát, nhân viên bảo an nhìn thấy Lâm Phàm đầu tiên, vội vàng lấy bộ đàm ra.

Có âm mưu là chuyện tốt, nói rõ có truy cầu.

Giờ phút này, gió thổi sóng rền.

Lâm Phàm đứng trên sân thượng, nhìn khu vực Trung Tâm trước mặt, hắn cảm thấy cứ phát triển như vậy thì thật tốt.

Hắn đến đây chính là để tìm thủ lĩnh của tập đoàn Long thị.

Mục tiêu lại chọn sai rồi.

Bây giờ cảm giác của hắn vô cùng cường đại.

"Tầng cao nhất xuất hiện người thần bí không biết, lập tức kéo còi báo động." Nhân viên bảo an vội vàng nói vào bộ đàm, hắn ta sợ ngây người, lại có người dám xuất hiện ở chỗ này, thậm chí chuyện này còn liên quan đến công việc của bọn hắn.

Nhưng mà không sao.

Nhưng hôm nay mới phát hiện, năng lưc mà bản thân vẫn luôn kiêu ngạo lại chẳng thể làm gì được đối phương.

Lâm Phàm cũng không để ý, tựa như có một bức tường vô hình cản lại, trực tiếp cản chất lỏng bên ngoài.

Lâm Phàm chậm rãi nâng một ngón tay, điểm vào nắm tay của nam tử, chỉ trong chớp mắt, một luồng trùng kích kinh khủng bộc phát, phịch một tiếng, nam tử bị đập vào trên vách tường.

Rất nhanh, tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Thời đại bây giờ quả thật trình độ của Giác Tỉnh giả cấp chín không bằng chó.

Khi còn ở trên sân thượng, đã rà quét một lần, xác định vị trí cụ thể.

Dù sao cũng quá khổ, quá mệt mỏi, lại quá chậm.

Cho dù như vậy, người tu luyện Võ Đạo cũng không nhiều.

So sánh chính là cường độ năng lực, đương nhiên, có ít người cũng tu luyện Võ Đạo mà chúa cứu thế để lại, tuy nói tiến triển chậm chạp, nhưng quả thật có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn.

Một nam tử mặc trang phục bảo an, đột nhiên đánh hai tay về phía mặt đất, hai luồng chất lỏng sền sệt nhanh chóng lướt đến, muốn trói hai chân hắn lại.

Trên mặt là sự hoảng sợ và kinh hãi.

Giống như đang gặp quỷ.

"Còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt lấy hắn." Nam tử kêu gào lên, có chút thất vọng với bọn thủ hạ này, không thấy người phụ trách của các ngươi bị đánh sao?

"Cái gì?" Nam tử chấn kinh, hắn ta thân là Giác Tỉnh giả cấp chín, vô cùng tự tin với thực lực bản thân, bởi vì thế, mới có thể trở thành người phụ trách bảo an của tập đoàn Long thị.

Nam tử gầm nhẹ một tiếng, vung quyền ra.

Hắn ta không chút do dự vung quyền lên, phịch một tiếng, hóa thành một tàn ảnh xuất hiện trước mặt Lâm Phàm,"Tập đoàn Long thị là nơi quan trọng, sao có thể để ngươi làm càn."

Nghĩ đến đây.

Trong chốc lát, bọn người bảo an của tập đoàn Long thị chen chúc nhau đến, Lâm Phàm lắc đầu, một luồng uy áp đột nhiên khuếch tán ra, phanh phanh phanh, bảo an vọt đến chỉ cảm thấy có ngọn núi lớn đè lên người, hai mắt trắng dã, ầm ầm ngã xuống, hoàn toàn ngất đi.

Đi đến một cánh cửa lớn.

Đẩy cửa vào.

Một nam tử trung niên ngồi ngay ngắn tại chỗ, nghe thấy động tĩnh, hắn ta chậm rãi ngẩng đầu,"Ngươi là ai? Đêm hôm khuay khoắt đột nhập vào tập đoàn Long thị có chuyện gì."

Thân là thượng vị giả chân chính, đối mặt với bất cứ tình huống nào, cũng phải bình tĩnh tự nhiên.

Chứ đừng nói, bản thân hắn ta cũng không phải là quả hồng mềm, tùy tiện bị nắn bóp.

Lâm Phàm đi vào trong phòng, đánh giá xung quanh, bố trí cũng có chút phẩm vị, nhìn tổng thể thì cũng tạm được, sau đó hắn ngồi trên ghế salon, gác chân, chậm rãi mở miệng nói.

"Chuyện khu vực Miếu Loan bị tập kích là do ngươi sai bảo đúng không?"

Nghe thấy lời này, sắc mặt Long Đồ đại biến, nhưng vẫn duy trì sự bình tĩnh.

"Không, không phải ta."

"Vị kia của tập đoàn Trần thị nói là ngươi." Lâm Phàm nói.

Loảng xoảng.

Long Đồ đứng dậy, ánh mắt sâu thăm nhìn chằm chằm Lâm Phàm,"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Hắn ta biết lai lịch đối phương không tầm thường, có thể khiến vị kia của tập đoàn Trần thị mở miệng, chắc hẳn đã khiến Trần Chân Hải cảm thấy e ngại, chỉ là cho đến bây giờ, hắn ta vẫn không nghĩ ra được đối phương rốt cuộc là ai.

Quá thần bí.

"Lâm Phàm của tường rào Miếu Loan, đã nghe chưa?"

"Miếu Loan... Lâm Phàm."

Long Đồ lẩm bẩm, đột nhiên, dường như nghĩ đến chuyện đáng sợ nào đó, sắc mặt lập tức tái nhợt, không dám tin nói,"Ngươi... Ngươi chính là quản lý Lâm của tường rào Miếu Loan."

"Không sai, chính là ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận