Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 248 - Nếu ta biết biện pháp của ngươi là như thế này, ta sẽ không đồng ý. (2)

Đám đội trưởng trong phòng họp đều gật đầu.

Đáng lẽ ra phải như vậy.

"Ta chạy cái gì? Chuyện của ta, ta sẽ giải quyết." Lê Bạch không ngờ đám giả hỏa này đều âm dương quái khí như vậy, nhưng mà hắn ta cũng không chấp nhặt với bọn họ.

Lương Hồng nói,"Ta có thể nói vài câu không?"

Đông đảo đội trưởng nhìn về phía Lương Hồng.

"Lê Bạch thả Dương Phi đi cũng không có gì đáng trách, bất kể nói như thế nào thì Lê Bạch cũng có ơn cứu mạng trong người, mà Lê Bạch là người trọng tình trọng nghĩa, tha cho hắn một lần, xem như đã trả hết ân tình, dựa theo tình hình bình thường mà nói, Dương Phi bị đuổi ra khỏi tường rào, sẽ chỉ có hai kết quả, hoặc là bị dị thú xé xác, hoặc là chạy đến tường rào khác, nhưng không biết hắn đã xảy ra chuyện gì, thế mà lại biến thành thế này, thật sự nằm ngoài tưởng tượng."

Lương Hồng sắp xếp ngôn ngữ, không nóng không vội, chậm rãi nói,"Lê Bạch gặp được Dương Phi, hắn có thể không cần nói cho chúng ta biết, nếu như không muốn đối mặt, hắn hoàn toàn không cần thiết phải nói, hoặc là ở ngay bên ngoài chờ đợi Dương Phi đến tường rào, để mặc chúng ta ra mặt liều mạng, các ngươi nói xem có đúng hay không."

Đông đảo đội trưởng suy nghĩ, gật đầu, ừm, nói có lý, không có bất cứ vấn đề gì cả.

Những đội trưởng khác cũng tự đứng dậy rời đi. Suy nghĩ lớn nhất trong đầu bọn hắn lúc này chính là bảo tồn thực lực của bản thân, không ai tình nguyện trả giá khi không liên quan đến lợi ích của mình.

Ai, đều do cái mặt mũi đáng chết này.

Nói xong, Lê Bạch quay người, rời khỏi phòng họp.

Lương Hồng cảm thấy việc này nên trò chuyện với Lê Bạch một chút, nàng nhìn ra được Dương Phi tuyệt đối đã khiến Lê Bạch chịu thiệt lớn, nếu không với tính cách của Lê Bạch, đã không thể để Dương Phi còn sống đến bây giờ.

"Ai, thật là phiền." Hoắc Đức cảm thán, vô cùng bất đắc dĩ.

Lê Bạch vẫn luôn rất ngạo kiều, từ đầu đến cuối đều coi trọng mặt mũi, nếu thật sự chịu thua, vậy thì cũng không phải là Lê Bạch mà nàng biết.

Hoắc Đức cười nói,"Theo lời Lương đội trưởng nói thì, nếu như Dương Phi thật sự đến tường rào Diêm Hải, chúng ta không phải cũng sẽ phải giúp Lê Bạch một tay giết Dương Phi sao?"

Nếu như Lê Bạch có thể nói ra lời thỉnh cầu các vị hỗ trợ, mọi chuyện sẽ không giống như bây giờ.

Lê Bạch là người cần mặt mũi, đối mặt với bọn họ, hắn ta quả quyết nói,"Không cần làm phiền các vị, Lê Bạch ta đã làm ra chuyện thả hồ về rừng, tự ta có thể giải quyết, ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết là có chuyện này mà thôi."

Lương Hồng nói,"Tường rào Diêm Hải là nơi chúng ta sinh sống, cũng là căn cứ sinh tồn của chúng ta trong tận thế, nói đơn giản một chút, trước kẻ địch bên ngoài, chúng ta chính là một chỉnh thể, đoàn kết nhất trí, vượt qua hoạn nạn là chuyện nên làm, nếu như chúng ta khoanh tay đứng nhìn, một khi tường rào xảy ra chuyện, tất cả chúng ta đều không có kết quả tốt, đúng không?"

Sau khi đám người rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại mình Lương Hồng.

Lương Hồng và Ngô Đình tìm được Lê Bạch.

Hoắc Đức đứng dậy, buông thõng hai tay nói,"Cái này chính là lão Lê muốn mặt mũi, được rồi, thế thì cứ để bản thân hắn giải quyết đi, giải tán, giải tán."

Hai bên gặp mặt.

Chỉ là suy nghĩ một chút cũng có thể hiểu được.

TRong nhà máy.

"Ngươi cảm thấy vì sao Dương Phi lại biến thành như thế?" Lương Hồng cảm thấy không có người nào có thể vô duyên vô cớ biến thành người khổng lồ cao mười mấy thước, còn mọc ra hai cái đầu, nếu như là thật, đây không phải là người, mà là quái vật thực sự.

Lê Bạch nói,"Không có ý nghĩ gì khác, ta chỉ muốn nói cho bọn hắn biết mà thôi, những chuyện khác ta có thể tự giải quyết."

"Thế nào?"

Hắn ta biết Lương Hồng đang nói chuyện giúp hắn ta.

Lê Bạch cảm thấy hai người là lạ, nhưng cũng không nghĩ đến chuyện ném phân kia, dù sao thì đây cũng là chuyện cũ đau lòng mà hắn ta không muốn nhắc đến...

"Cảm ơn." Lê Bạch chủ động mở miệng cảm tạ.

Lâm Phàm đến tường rào Liên Cảng không có ý gì khác, chính là vì báo thù cho Lục Sơn, chuyện này mà cứ bỏ mặc không quan tâm, rõ ràng là không được, ngược lại hắn muốn xem thử tên lông đỏ kia ngang ngược đến mức nào, cũng dám ra tay với người của hắn.

Một người trẻ tuổi mặc áo khoác đen từ xa đi đến, đến bên dưới tường thành.

Tường rào Liên Cảng

"Không có việc gì, đúng rồi, chuyện của Dương Phi ngươi có suy nghĩ gì không?" Lương Hồng hỏi.

Lê Bạch thấy ánh mắt hai người có chút quái dị, hỏi thăm.

"Không, không có gì." Lương Hồng ném ý nghĩ trong đầu ra sau gáy.

Ngô Đình ở bên cạnh thì cúi đầu, tỏ vẻ không biết gì cả.

Lương Hồng muốn nói có thể giải quyết được hay không thì ta không biết, nếu thực sự không được, không bằng mời Lâm Phàm đến giúp đỡ đi, nhưng nghĩ lại, nàng vẫn không nói ra miệng, cho dù nói ra thì đáp án nhận được cũng là từ chối.

Nhưng chẳng biết tại sao, khi Lương Hồng và Ngô Đình nhìn Lê Bạch, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh của Chiến Thần Ném Phân, cho dù không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, nhưng trong đầu cũng có thể phác họa ra.

Lúc này, bọn hắn đang trò chuyện rất nghiêm túc.

Lê Bạch lắc đầu nói,"Không biết, nhưng ta cảm thấy chắc hẳn là nhân tố bên ngoài gây ra, bây giờ trong tận thế này chuyện gì cũng có thể xảy ra, có lẽ là cố ý."

Khi giàn giáo di chuyển lên, hắn cũng lên đến tường thành, tình hình các tường rào hầu hết đều như nhau, không có gì đặc biệt.

Tường ngoài của tường rào Liên Cảng có hoàn cảnh sinh sống tương đối ác liệt, không khí ngập tràn mùi hôi thối, tinh thần diện mạo của người sống sót vô cùng kém cỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận