Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 267 - Sau này, ngươi cứ lấy tên là Chí Cường đi. (4)

Lê Bạch phát hiện tình hình có chút không đúng, bởi vì, không chỉ ánh mắt Lương Hồng có chút quái dị, ngay cả đội viên khác cũng giống như vậy, trong chốc lát, một loại ý nghĩ đnags sợ xuất hiện.

Đó chính là mọi người đều đã biết.

Cả đám người đều biết.

Lương Hồng bất đắc dĩ, nghĩ thầm đồng đội của ta à, các ngươi có thể đừng lộ vẻ mặt như vậy ra không, khi nên ăn dưa thì ăn dưa đi, khi cần ra vẻ không biết gì hết, cũng phải giả vờ hồ đồ chứ.

Bây giờ các ngươi thể hiện ra mặt như vậy, đã viết hêt đáp án ra cho người ta biết rồi.

Lâm Phàm vỗ vai Lê Bạch, nghiêm túc nói,"Ta cảm thấy ngươi nhất định phải đến tường rào Miếu Loan cùng ta, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, đứa bé kia còn phải dựa vào ngươi câu thông, nếu không cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ uy danh của hắn sẽ càng ngày truyền càng xa."

"Uy danh?" Lê Bạch không hiểu.

Lê Bạch kề sát tai Lê Bạch, nói ra bốn chữ: "Chiến Thần Ném Phân."

Có được câu trả lời, Lâm Phàm cười vui vẻ.

Lâm Phàm nói,"Lương Hồng, Lê Bạch, chỗ này các ngươi vẫn còn vật tư, cho nên muốn đi, nhất định phải cầm đi."

Cuối cùng, Lê Bạch yên lặng gật đầu, đồng ý.

Độ an toàn của tường rào lại tăng lên.

Kinh hoảng.

Lê Bạch nói,"Cho đến nay, ta vẫn luôn bỏ mặc mọi chuyện, giao cho Dương Phi và Diêu Thế Quang quản lý, về sau ta giải tán đội ngũ, để các đội viên tự phân chia với nhau."

Lê Bạch:... ?

Lê Bạch nói,"Ta không có vật tư."

Vô cùng hoang mang.

Hắn ta sợ ngây người.

Lại kéo thêm thành viên đáng tin cậy cho tường rào Miếu Loan.

Được rồi.

"Ta đi."

Đây đúng là một vị đội trưởng tốt.

"Đội Bạo Long các ngươi thành lập lâu như vậy, không có vật tư?" Lâm Phàm kinh ngạc, chắc hẳn đây chính là Nguyệt Quang tộc trong truyền thuyết sao?

Lâm Phàm:...

Ngô Đình trở về, khi biết được Lâm Phàm đã sớm đến đây, hơn nữa còn giết chết Dương Phi với tốc độ cực nhanh, hắn ta sợ ngây người, nhưng mà cũng thở phào một hơi, giải quyết hết là được, nói rõ mọi thứ đã an toàn.

Cái đội Bạo Long kia của ngươi đúng là rối tinh rối mù.

Người trong tường rào Diêm Hải không thể làm được. ...

Lương Hồng nói,"Chỗ ta còn có một ít huyết tinh, nhưng phần lớn đều là huyết tinh cấp một, còn có xác dị thú lần trước săn giết được, đều để trong tủ lạnh."

"Đội Bạo Long giải tán, tiểu đội Cơ Thạch cũng sắp đi, vậy địa bàn của nàng để lại thì thế nào?

Thế mà cũng có thể bỏ đưuọc.

Hoặc là tiểu đôi bị diệt, hoặc là giải tán. Sau đó khi chính bọn họ có thực lực rồi, dã tâm xuất hiện, gây dựng tiểu đội của chính mình.

Bọn hắn cũng không để tâm chuyện tiểu đội Cơ Thạch rời đi, từ khi tận thế xảy ra cho đến bây giờ, mỗi một vị đội trưởng ở đây, đều đã di chuyển qua rất nhiều tường rào.

"Còn có thể thế nào chứ, đương nhiên là chia đều rồi."

Lâm Phàm liếc nhìn Lê Bạch, giống như đang nói, ngươi nhìn thử xem, người ta mới gọi là tiểu đội chứ.

Lúc này, Hoắc Đức tập họp một vài đội trưởng lại.

"Vừa nhận được tin tức, Lương Hồng muốn dẫn theo tiểu đội Cơ Thạch của nàng gia nhập vào tường rào Miếu Loan." Hoắc Đức nói.

"A, đi thì đi thôi."

Khi bọn hắn đang nói chuyện với nhau.

Trước kia hắn ta từng nghĩ rằng tường rào Diêm Hải không tệ, nhưng bây giờ hắn ta cảm thấy tường rào Miếu Loan rất tốt, chỉ có đoàn kết nhất trí mới có thể sống tốt trong tận thế.

Tâm tình hắn ta rất kích động.

Sau khi quay về đại bản doanh, biết Hồng tỷ đồng ý đến tường rào Miếu Loan.

Hoắc Đức nói: "Lương Hồng muốn lấy hết vật tư của họ ở tường rào Diêm Hải đi, các ngươi nói có cách nào có thể giữ lại đống vật tư này hay không, đến lúc đó chúng ta chia đều."

Đám người hai mặt nhìn nhau.

"Khó, ta cảm thấy không thể nào."

"Nếu như chỉ có mình Lương Hồng, không có Lâm Phàm, chúng ta có thể cưỡng ép giữ lại, nhưng với thực lực của tên kia, chúng ta không nắm chắc."

Đây mới là vấn đề mấu chốt nhất.

Chính là không nắm chắc được.

Hoắc Đức biết mình không được, nếu không thì cũng sẽ không thảo luận với bọn họ những chuyện này. ...

Trong xe vận tải chất đống xác dị thú đông lạnh.

Đám người sống sót đứng xem.

Không biết bao lâu.

Lê Bạch nhìn xung quanh, tìm kiếm, theo phương hướng mà Lâm Phàm chỉ không tìm được người muốn tìm, hắn ta cũng không từ bỏ, tiếp tục tìm kiếm.

Ở đằng xa.

Sau dó đến gần Lâm Phàm nói vài câu, Lâm Phàm chỉ một phương hướng, hắn ta vội vàng rời đi.

Lúc này Lê Bạch đang nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Thực lực của Lê Bạch không yếu, sau khi gia nhập tường rào Miếu Loan, vậy thì chính là một trụ cột của tường rào.

Hai chiếc xe hàng, mười chiếc xe Pickup, đây chính là tất cả phương tiện giao thông của tiểu đội Cơ Thạch, một cái cũng không để lại, toàn bộ lấy đi hết.

"Đi, xuất phát."

Lâm Phàm vung tay lên.

Rất nhanh, từng chiếc xe rời xa tường rào, bọn người Hoắc Đức đứng trên tường thành nhìn phương xa, vật tư trong hai chiếc xe vận tải kia là thứ bọn hắn muốn nhất, nhưng bây giờ bị lấy đi, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

"Các vị." Hoắc Đức quay người,"Ta cảm thấy chúng ta cần phải tổ chức một buổi hội nghị."

Hắn ta nghĩ thoáng qua nội dung trong hội nghị, chính là hủy bỏ ban trị sự, lựa chọn ra một người quản lý chân chính.

Hoắc Đức muốn trở thành bá chủ duy nhất của tường rào Diêm Hải. ...

Tường rào Miếu Loan.

Lão Chu sợ hãi thán phục, Lâm Phàm thật sự trâu bò, lại dẫn về một đám người, nhất là Lê Bạch đến càng khiến hắn ta không ngờ đến, nhưng mà đối phương đồng ý gia nhập tường rào Miếu Loan, hắn ta tán thành cả hai tay.

Lương Hồng nói,"Đều đã lấy đủ."

"Đồ vật đều là lấy đủ rồi chứ?" Lâm Phàm hỏi.

Hắn ta quả quyết im lặng.

Cho nên vì an toàn của mình.

Bọn người Hoắc Đức cũng vui vẻ tiến đến tiễn đưa, cuối cùng vẫn không nhắc đến chuyện giữ vật tư của Lương Hồng lại, theo Hoắc Đức, tên Lâm Phàm kia có vẻ khó chịu với hắn ta, nếu như tiếp tục khiêu khích, hắn ta cảm thấy đối phương rất có thể sẽ ra tay với hắn ta.

Bọn hắn biết tiểu đội Cơ Thạch muốn rời đi.

Một bóng người khiến Lê Bạch chú ý đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận