Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 202 - Mẹ nó xe này chính là của ta. (6)

Nhìn bóng lưng Ngô Đình biến mất.

Lương Hồng có rất nhiều lời muốn nói.

Nhưng những lời đó đều bị chặn trong cổ họng, không nói ra được.

Các đội viên xung quanh cũng nhìn sang.

"Hồng tỷ, có phải Ngô ca đã viết hết suy nghĩ muốn đi ăn máng khác lên mặt rồi không?"

Lương Hồng:... ?...

Tường rào Miếu Loan.

Lâm Phàm quay trở lại tường rào, vẻ mặt tươi cười, tâm tình vui vẻ, liên tục chào hỏi với người đi ngang qua, khi đi ngang qua tường ngoài, hắn phát hiện trong thời gian hắn không có ở đây, hạt giống trong ruộng sinh trưởng rất tốt, trước kia là đất trống, lúc này đã phủ một tầng chồi non xanh mơn mởn.

Lâm Phàm nhìn thấy vậy, trong lòng thầm nghĩ, dịch chuyển không gian đúng là bá đạo.

Tiểu Hi Vọng nhìn thấy Lâm Phàm, vui vẻ nắm lấy tay Lâm Phàm, gọi Lâm thúc thúc.

"Lâm ca."

Hơn nữa khoảng cách này cũng khá xa, tính toán đâu ra đấy, cũng xa mười mấy mét, xem ra năng lực về dịch chuyển không gian của A Quyền lợi hại hơn La Minh rất nhiều.

Hắn để A Quyền ở lại tường rào, vì sao lại không dẫn hắn ta ra ngoài săn giết dị thú, mà để hắn ta lại trong tường rào, là vì nếu như tường rào gặp nguy hiểm, có thể phát huy được tác dụng mấu chốt.

"Tại sao lại gọi sai rồi, ta gọi ngươi là Lâm ca, ngươi phải gọi ta là A Quyền ca."

Xa xa là thấy A Quyền và Tiểu Hi Vọng cùng với Chiến Thần Ném Phân đang đi cùng nhau.

Chiến Thần Ném Phân thì ngẩng đầu ưỡn ngực, khiến mình nhìn càng thêm dũng cảm uy phong.

Lão Chu rất mạnh, năng lực cũng không yếu, nhưng nếu có Giác Tỉnh Giả càng mạnh hơn tọa trấn, hắn cũng có thể an tâm hơn nhiều.

Xem bọn hắn giao lưu, tươi cười vui vẻ, đã biết quan hệ không tệ lắm.

Chạm vào là có thể mang theo sao?

Đối với tình huống của A Quyền, hắn không phản bác được.

Lúc này, A Quyền đã nhìn thấy Lâm Phàm, vui vẻ vẫy tay, sau đó kéo tay Tiểu Hi Vọng và Chiến Thần Ném Phân, xoát một cái, biến mất tại chỗ, khi xuất hiện một lần nữa, đã xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm.

"A Quyền ca, ngươi đang làm gì thế?" Lâm Phàm hỏi.

"A Quyền, chào ngươi."

Lâm Phàm:...

Đầu óc có vấn đề, không có nghĩa là đầu óc có bệnh.

Lâm Phàm:... ?

Tiểu Hi Vọng vui vẻ ngẩng đầu lên,"A Quyền thúc thúc, ngươi có xấu hổ hay không, còn tranh giành với trẻ nhỏ, Lâm thúc thúc đang khen ta cơ mà."

"A, thật tuyệt, thật sự rất ngoan." Lâm Phàm nói.

"Lâm Phàm."

A Quyền nói,"Ta đang chơi bắt côn trùng với bọn họ, bọn họ nói côn trùng sẽ ăn chồi non, cho nên chúng ta muốn bắt côn trùng."

"Sao thế?"

Lâm Phàm thấy lão Chu vẫy tay với hắn, nói vài câu đơn giản rồi chào tạm biệt, đi đến bên dưới tường trong, nhảy vọt lên, thấy vẻ mặt lão Chu nghiêm túc, hắn biết chắc đã có chuyện xảy ra.

Ở đằng xa, lão Chu hô lớn.

A Quyền liếc mắt nhìn chăm chằm Lâm Phàm,"Lâm ca, tại sao ngươi lại dỗ dành ta như trẻ nhỏ như vậy, ta rất khó hiểu thao tác của ngươi, hay là ngươi có đam mê về phương diện này sao."

A Quyền che mặt,"Thật là mất mặt, thế mà không phải khen ta."

Lâm Phàm:...

Bây giờ hắn cảm thấy giao lưu với A Quyền có chút mệt mỏi, vẫn nên để Tiểu Hi Vọng và Chiến Thần Ném Phân chơi đùa với hắn ta thì hơn.

Trầm tư.

"A, ta đang khen Tiểu Hi Vọng mà." Lâm Phàm xoa đầu Tiểu Hi Vọng nói.

Rất rõ ràng, là do hắn nghĩ quá phiến diện.

Ừm, quả thật chính là cái đạo lý này.

Lâm Phàm cảm thấy có thể khiến vẻ mặt lão Chu nghiêm túc như thế, vậy nhất định là đã xảy ra đại sự.

Lão Chu nói,"Trước đó, vô tuyến điện của chúng ta nhận được một loạt tin tức, đến từ chỗ tường rào An Hải, tin tức rất ít, nói là gặp phải một loại quái vật tiến công, trực tiếp bị đạp bằng."

"Bao nhiêu quái vật?" Lâm Phàm kinh ngạc, mặc dù tường rào An Hải cũng là tường rào cỡ nhỏ, nhưng trong đó có không ít Giác Tỉnh Giả.

"Một con."

"Nói đùa gì thế, một con dị thú sao có thể tiêu diệt cả một tường rào." Lâm Phàm có chút không dám tin, bởi vì có tường rào Kim Lăng cản trở, những dị thú hơi cao cấp khác, không có khả năng xuất hiện, cho dù là một con dị thú cấp bốn, cũng không có khả năng diệt đi tường rào An Hải.

"Không phải dị thú, ta nghe nói rõ ràng là quái vật, cao mười mét, hai đầu, thân thể hình dạng con người." Giọng nói của lão Chu rất thấp, vô cùng đè nén.

Đầu Lâm Phàm đầy dấu chấm hỏi nhìn lão Chu,"Không nói đùa với ta chứ?"

Lão Chủ nói,"Ai biết, bên kia nói như thế, đến khi ta muốn hỏi nhiều hơn, đã không còn tiếng đáp lại, ta nghĩ chắc cũng đã gặp nạn rồi."

Lâm Phàm nghe lời lão Chu hình dung lúc trước, trong đầu phác họa ra hình ảnh.

Vậy mà lại nghĩ đến một bộ Amine trước đó từng đọc được.

Chắc là sẽ không đâu.

Đây là thế giới DỊ Thú, không phải thế giới Cự Nhân.

Rõ ràng là tận thế dị thú tung hoành, nếu như lại xuất hiện thêm cái gọi là tận thế người khổng lồ ăn thịt người, thế thì nhân loại còn đường sống nữa hay không?

Nhưng vào lúc này.

Ở đăng xa vang lên tiếng vui vẻ hò hét.

"Lâm ca..."

Lâm Phàm nhìn lại đằng xa, phát hiện là Ngô Đình tới, hắn cũng vẫy vẫy tay với Ngô Đình, sau đó nói,"Lão Chu, đợi lát nữa nói chuyện tiếp, ta đi trước xem thử sao Ngô Đình lại đến đây."

"Đi đi."

Ngô Đình vừa đi vào trong tường rào Miếu Loan đã sợ ngây người, thật sự là vô cùng khiếp sợ nhìn tình hình xung quanh.

Nếu như nhớ không nhầm, nơi này chắc hẳn là nơi dành cho người sống sót bình thường sinh sống, sao chỉ mới qua một khoảng thời gian không đến đây, xung quanh ngay cả một chỗ ở cũng không có.

Còn cả những mầm xanh mơn mởn kia, là thứ đồ chơi gì thế?

Nhìn quanh bốn phía, rất nhiều người sống sót đang khom người, cầm cuốc đào cái gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận