Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 293 - Phát tài, thần binh Lôi Kiếp (5)

"Hay, tên hay."

"Rất khí phách."

Được đám người khen ngợi, Lâm Phàm vô cùng hài lòng gật đầu.

"ĐƯợc, vậy thì gọi là Lôi Kiếp."

Sau khi xác định tên của đường đao, tâm tình của Lâm Phàm rất tốt, không nói rõ ra được bản thân vui vẻ như thế nào, tự mình rèn đúc ra một món thần binh lợi khí hoàn mỹ, loại cảm giác này đừng nói sảng khoái đến mức nào.

Lâm Phàm bắt đầu thử đao, không dùng lực, chỉ đặt dao xuống cái đe sắt, giống như cắt đậu hũ, đe sắt lập tức bị cắt thành hai, vết cắt vuông vức bóng loáng, nhẹ nhàng đơn giản, quả thật chính là chém sắt như chém bùn.

Những người vây xem há hốc mồm, sợ ngây người.

Trình độ sắc bén của Lôi Kiếp, so với tưởng tượng của bọn hắn còn đáng sợ hơn.

"Vừa chế tạo ra, ta đặt cho nó một cái tên, gọi là Lôi Kiếp, giúp ta phụ ma một chút, thanh vũ khí này sẽ là thanh thần binh tốt nhất lúc ta bảo vệ tường rào." Lâm Phàm nói.

Lâm Phàm nói,"Tiểu Tuyết, bình thường ngươi cũng phải dùng nhiều huyết tinh, tăng năng lực của mình lên, năng lực của ngươi không giống bình thường, sau khi ngươi tăng năng lực lên, ta nghĩ sẽ xuất hiện thêm nhiều hiệu quả hơn, mấy cây đao lúc trước, tuy rằng đã được phụ ma, nhưng khi gặp phải dị thú cấp cao, rõ ràng vẫn chưa đủ."

Diêu Tuyết nhìn thấy câu đao Lâm Phàm vừa mới tạo ra, biểu hiện vô cùng kinh ngạc.

Vào lúc phụ ma.

Đến chỗ Diêu Tuyết.

Chính là rất dễ thỏa mãn.

Lâm Phàm nghĩ thầm, nểu để Diêu Tuyết phụ ma củng cố thêm một chút, vậy thì cây đao này sẽ mạnh đến mức nào, đúng là không thể nào tưởng tượng được.

Diêu Tuyết phụ ma xong thì gật đầu, nhẹ nhàng nói,"Ta đã biết."

"Cây đao này..."

Rời khỏi nhà xưởng rèn đúc.

"Cây đao này rất mạnh, ta có thể cảm nhận được đao ý lạnh lẽo mà nó tản ra." Diêu Tuyết nói, đồng thời phụ ma cho Lôi Kiếp.

"Ừm, vẫn luôn chăm sóc rất cẩn thận."

Cho dù nàng là nữ nhân, không am hiểu vung đao múa kiếm, nhưng cũng biết cây đao này không tầm thường.

Nói đến chuyện hoa hoa cỏ cỏ, biểu hiện của Diêu Tuyết vẫn luôn rất hào hứng.

Em gái mềm mại đó.

Lâm Phàm thấy Diêu Tuyết nghe lời hắn nói, chủ động đổi chủ đề khác, nhìn xung quanh,"A, đám hoa cỏ này không tệ đó."

Hoàng Hải đang cùng mọi người đang chăm sóc rau quả trong ruộng, nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, thả đồ trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn lại, khi phát hiện máy bay trực thăng muốn hạ xuống trong ruộng ở tường ngoài.

Một chiếc máy bay trực thăng từ xa xuất hiện trên bầu trời, mục tiêu chính là tường rào.

Trong máy bay.

Đương nhiên, những tên kia đều là kẻ ác bắt nạt nàng, nàng bị buộc đến đường cùng mới phản sát

"Vâng."

Lâm Phàm mỉm cười, lúc này nhìn Diêu Tuyết giống như em gái nhỏ mềm mại, nhưng ở trong tận thế này, không thể coi thường bất cứ người nào, lão Chu đã nói với hắn, trong tay Diêu Tuyết cũng đã dính không ít máu tươi.

Lúc này.

Có người lạ đến.

Hoàng Hải thấy máy bay trực thăng lại bay lên cao, không khỏi thở phào một hơi, sau đó nghĩ đến cái gì đó, bảo người bên cạnh đi thông báo với đám người Lâm Phàm.

Lúc này.

Người điều khiển cũng không nghe thấy tiếng nói chỉ nhìn thấy Hoàng Hải vẫy tay, còn thỉnh thoảng chỉ vách tường tường ngoài ở đằng xa.

Lạc Thải ĐIệp trên máy bay vỗ bả vai người điều khiển.

"Đừng hạ xuống chỗ này, hạ xuống trên tường thành đi."

Trong ruộng ở tường ngoài.

"Đừng hạ xuống đây, đi đi, đi đi, hạ xuống trên vách tường ở tường ngoài đi." Hoàng Hải nôn nóng, trong ruộng đều là những thứ mà bọn hắn cực cực khổ khổ trồng ra, nếu như máy bay trực thăng hạ xuống, cũng không biêt sẽ tổn thất biết bao nhiêu.

Vẫy tay, kêu gào.

Hắn ta lập tức nóng nảy.

Trên tường ngoài.

Lạc Thải Điệp từ trên máy bay trực thăng bước xuống.

Khi nhìn thấy ruộng đồng ở tường ngoài, nàng cũng đã hiểu rõ, vì sao đối phương lại ngăn cản, thì ra là thế, ngược lại không ngờ tường rào Miếu Loan lại dùng khu vực này để trồng trọt.

Đây cũng là chuyện nàng không nghĩ đến.

Nhưng mà những chuyện này cũng không quan trọng.

Mục đích nàng đến đây là vì Lâm Phàm.

Trên máy bay trực thăng có ba người xa lạ bước xuống.

Hai nam một nữ.

"Đội trưởng Lạc, tường rào Miếu Loan dùng đất đai ở tường ngoài để trồng trọt, vậy những người trước kia ở đây đi đâu rồi?"

Một nam tử trung niên ở bên cạnh, quan sát tình hình xung quanh.

Lạc Thải Điệp ngưng thần nhìn qua, tạm thời không trả lời.

Ngược lại một vị nam tử khác nói,"Người sống sót ở tường rào cỡ nhỏ vốn không nhiều, ta cảm thấy có thể là sau khi đợt dị thú triều kia qua đi, người sống sót bình thường tử thương nghiêm trọng, đã chết hết rồi."

Lạc Thải Điệp nói,"Đừng kết luận quá sớm, cứ xem tình hình trước đã."

Nàng và Lâm Phàm từng gặp mặt một lần, còn là gặp được ở tường rào Diêm Hải.

"Các ngươi tìm ai?"

Hoàng Hải tiến lên nghênh đón, vô cùng cảnh giác hỏi, trong tận thế nguy cơ tứ phía, người xa lạ đột nhiên xuất hiện, thường đều là người xấu.

Dù sao thì cũng đừng nghĩ theo hướng đối phương là người tốt, cứ xem bọn hắn là người xấu là được, sớm cảnh giác thật tốt, không có gì xấu cả.

Lạc Thải Điệp nói,"Chúng ta đến từ tường rào Kim Lăng, muốn gặp Lâm Phàm một lần.

"Các ngươi thật sự đến từ tường rào Kim Lăng sao?"

Hoàng Hải vẫn khá tin tưởng tường rào Kim Lăng, đây là tường rào đáng tin cậy trong tân thế, cho đến nay vẫn luôn ngăn cản một lượng lớn dị thú, để bọn hắn ở trong tường rào hậu phương, không bị những dị thú kia hung hăng quấy nhiễu.

"Đương nhiên, ta lừa ngươi cũng chẳng có lợi gì."

Nàng nhận ra sau khi đối phương nghe được bọn họ đến từ tường rào Kim Lăng, lông mày luôn nhíu chặt cũng giãn ra, đã biết thanh danh của tường rào Kim Lăng ở bên ngoài cũng không tệ lắm, ít nhất có thể khiến người ta an tâm, cũng không uổng công sức mà bọn họ đã bỏ ra cho đến nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận