Cày Tại Tận Thế Thêm Điểm Thăng Cấp

Chương 464 - Nàng đã đến chỗ rất đáng tin. (3)

Lâm Phàm trầm tư, nghĩ đến thứ quan trọng mà tường rào Thủ Đô làm thất lạc, vậy mà trận thế lại làm ra lớn như thế.

Chắc hẳn là...

Nghĩ đến một khả năng.

Hơn nữa khả năng này còn rất lớn, hắn nhớ lại những lời mà Tiểu Ái đã nói với hắn, lần trước nhìn thấy Lý Huy sẽ chết, không phải là hắn ta trộm kết quả nghiên cứu ra ngoài, muốn mọi người cùng hưởng, người người nhanh chóng mạnh lên, từ đó giúp nhân loại có thể áp chế dị thú?

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng. Nếu như quả thật là như vậy, thế thì hắn cũng bất lực với cái chết của Lý Huy, cao thủ bên tường rào Thủ Đô nhiều như mây, dù hắn có thể đánh lại một một vài người, còn có thể đánh lại được mấy chục người sao?

Cho dù có thể đánh lại mấy chục người, vậy có thể đối phó với toàn bộ tường rào Thủ Đô sao?

Đối với chuyện này, hắn cũng không biết rõ.

Chưa từng thử qua, nhưng cũng không muốn thử, sinh sống trong tận thế, phải khiêm tốn mới là quyết sách tốt nhất.

Trước kia khi hắn ta là người quản lý, tường rào Miếu Loan quanh năm suốt tháng đều chưa chắc có thể nhìn thấy được cao thủ.

Ngay khi bọn hắn đang nói chuyện.

Dù sao bây giờ cao thủ đến tường rào Miếu Loan, càng ngày càng nhiều, hắn ta cũng không muốn giống như lão Lê, bị người ta đánh ngã xuống đất nôn ra máu, cái cảnh đó vừa nhìn là biết không dễ chịu gì.

Quả thật không hiểu rõ.

"Đó là đương nhiên."

Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là lão Lê dẫn theo Quý Xương Bảo và tiến sĩ Aiwa đến đây, tiến sĩ AIwa mặc áo khoác, đội mũ, vành nón đè rất thấp, không nhìn thấy mặt.

"Nghĩ gì thế?" Lão Chu thấy Lâm Phàm sau khi nghe lời hắn ta nói, thì ngẩn người đứng tại chỗ, lông mày cau lại, vừa nhìn là biết đang suy nghĩ chuyện gì đó, chỉ là nhìn tình huống của hắn có vẻ nghĩ khá lâu, vậy mà đến bây giờ vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.

Đằng xa xuất hiện ba bóng người.

Khi tường rào thật sự có chuyện xảy ra, đương nhiên phải thông báo cho Lâm Phàm trong thời gian ngắn nhất.

"KHông có gì, gần đây để ý kỹ một chút tình hình xung quanh tường rào, nếu có chuyện gì, lập tức nói cho ta biết đầu tiên."

Nhưng từ khi thoái lui nhường lại chức vị, để Lâm Phàm trở thành người quản lý, nhìn thấy được cao thủ từ nơi khác đến, còn nhiều hơn những người hắn ta nhìn thấy được trong mười năm cộng lại.

Nhìn thấy vậy, Lâm Phàm không nhịn được cười, không ngờ tốc độ của bọn người Quý Xương Bảo này lại nhanh như vậy, mấy ngày trước vừa nói xong, bây giờ đã trực tiếp hành động.

Hắn ta cũng không biết rõ tình hình bây giờ như thế nào.

Lão Chu nhìn thấy Quý Xương Bảo và tiến sĩ Aiwa, hơi sửng sốt, trong lòng rất khó hiểu, vì sao hai tên này lại đến đây, gần đây liên lạc hơi thường xuyên rồi.

"Quản lý Lâm..." Từ xa xa đã nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Trái lại Quý Xương Bảo thì trong tay trái phải xách theo hai rương hành lý cực lớn.

Gia hỏa này chơi lớn như vậy?

Lão Chu bên cạnh há hốc miệng, khiếp sợ nhìn Quý Xương Bảo.

Đó chính là những đội trưởng đã bị hắn ta hố huyết tinh kia, chỉ sợ đang điên cuồng tìm kiếm rốt cuộc huyết tinh đang ở đâu.

"Đã quyết định rồi?" Lâm Phàm hỏi.

Quý Xương Bảo thấy cảnh này, lập tức nhích lại gần tiến sĩ Aiwa, còn hơi nâng bả vai lên, còn ta, vì sao không vỗ vai ta, kỳ thị là hành vi không tốt đâu.

Rất nhanh, hai bên gặp mặt.

Hắn ta cũng không còn cách nào khác.

"Quản lý Lâm, gọi ta là Tiểu Quý là được rồi, về sau Tiểu Quý ta và tường rào Miếu Loan đồng sinh cộng tử." Tư thái của Quý Xương Bảo hạ xuống rất thấp, phương châm chính là chân thành.

"Quản lý QUý, cũng hoan nghênh ngươi." Lâm Phàm nhận ra, vỗ vai hắn ta nói.

"Quyết định, đồng thời cũng hành động." Quý Xương Bảo nói, sau đó đặt rương hành lý xuống đấy, loảng xoảng một tiếng, kéo khóa kéo ra, xốc lên, trong hai rương hành lý đều tràn đầy huyết tinh có màu sắc khác nhau, sáng lóng lanh óng ánh,"Ta đã dùng tất cả thủ đoạn, lấy huyết tinh đến đây, không có một viên huyết tinh cấp một nào, đều là cấp hai và cấp ba, cho dù là cấp bốn cũng có một ít."

Dù sao lần này hắn ta ra tay cũng có chút hung ác.

HUyết tinh cấp thấp một viên cũng không cần, cần chính là cấp hai trở lên.

Lâm Phàm vỗ vai Quý Xương Bảo, sau đó đi đến trước mặt tiến sĩ Aiwa,"Tiến sĩ Aiwa, hoan nghênh ngươi đến, sau này cứ xem nơi này là nhà của mình, ta nghĩ khi ngươi đến, những gì nên thấy đều đã thấy rồi, hoàn cảnh nơi này không tệ."

Mẹ nó!

Đương nhiên còn có chuyện không nói.

Quý Xương Bảo nói,"Không có, ta và tiến sĩ Aiwa trực tiếp kích nổ phòng thí nghiệm, sau đó chúng ta đi lối bí mật rời khỏi tường rào, bây giờ tất cả mọi người ở bên kia đều cho rằng chúng ta đã bị nổ chết rồi, đương nhiên chắc chắn sẽ không cảm thấy đau lòng cho chúng ta, ta nghĩ đội trưởng của những đội ngũ kia chắc hẳn đang nghĩ đến chuyện ai sẽ làm người quản lý tiếp theo rồi."

"KHông ai phát hiện ra các ngươi chứ?" Lâm Phàm hỏi.

Luôn cảm thấy bản thân dường như đang bị ép từng bước đến đường cùng.

Nhưng bây giờ hắn ta không muốn nghĩ đến những chuyện này.

Nghĩ đến những thứ này thì có thể làm được gì chứ?

Những chuyện xảy ra đã xảy ra, đã không còn đường lui nào nữa, chỉ có thể nói đen đến đáy nồi luôn rồi, còn về có thể gặp trở ngại nữa hay không thì không biết, ít nhất vẫn có hy vọng.

Lâm Phàm mỉm cười.

Sau đó mời tiến sĩ Aiwa đến phòng thí nghiệm, tường rào Miếu Loan làm gì có phòng thí nghiệm, chỉ là trong hầm trú ẩn để trống, thiết bị không có mấy cái, nhưng hắn muốn cho tiến sĩ Aiwa xem mấy đại bảo bối mà hắn cất giữ.

Đồng thời hoạch định một chút, phương hướng phát triển trong tương lai của tiến sĩ Aiwa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận